Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 18: Đánh trận

Chương 18: Đánh trận
"Ngươi làm gì?"
Từ Phúc Quý đi lên phía trước, thấy người đàn ông đối diện rất lạ mặt, không phải người làng này.
"Đại ca, đây là lúa mạch nhà ngươi? Nhìn là biết ngươi chính là tay giỏi làm ruộng, lúa mạch này mọc thật tốt."
Người đàn ông trên mặt nở nụ cười nịnh nọt nói.
Từ Phúc Quý nghe đối phương khách sáo giả dối, ánh mắt nghi ngờ, không trả lời. Giọng của đối phương và giọng khu vực huyện Đồng Cổ khác biệt rất lớn, rõ ràng là người nơi khác.
"Đại ca, chủ nhà của ta là thương nhân buôn bán lương thực, ta muốn hỏi một chút lúa mạch nhà ngươi có định bán không? Nếu chưa có, có thể cân nhắc nhà chúng ta."
Người đàn ông nói rõ ý định.
Từ Phúc Quý dứt khoát lắc đầu: "Không bán, chỗ này ta giữ lại để nhà tự ăn."
Người đàn ông lằng nhằng không dứt: "Đại ca ngài đùa rồi, ba mươi mẫu lúa mạch cùng lúa nương này, một nhà làm sao ăn hết được. Nhà chúng tôi năm nay thu mua lương thực giá cao, thật đó, cao hơn giá năm trước ba thành."
"Đã nói không bán, nhà ta bảy miệng ăn thêm một con chó, ăn nhiều một chút không bình thường à? Ngươi đi đi."
Nói rồi, Từ Phúc Quý không kiên nhẫn xua tay.
"Đại ca..."
Thấy người đàn ông còn muốn lằng nhằng, Từ Phúc Quý lờ hắn đi thẳng vào nhà, tiện thể gọi Từ Hiếu Vân đang ở ruộng dược thảo: "Tứ Vân, về nhà ăn cơm!"
"Con tới đây cha ~~"
"Gâu gâu~!"
Đại Hắc rất thông minh, có thể thông qua cảm xúc của người mà đánh giá được trước mắt là địch hay bạn. Nó thấy Từ Phúc Quý không kiên nhẫn, liền sủa ầm lên để đuổi người đàn ông đi.
Người đàn ông bất đắc dĩ, chỉ có thể bước nhanh rời đi.
Thật là chuyện lạ...
Từ Phúc Quý nghi hoặc, đây đã là lần thứ ba, từ nửa tháng trước đã có thương nhân lương thực nơi khác tìm đến tận cửa nói muốn thu mua lương thực.
Chẳng lẽ giá lương thực sắp tăng?
Phải biết rằng trừ khi có thiên tai như hạn hán lớn hay lũ lụt lớn, nếu không giá lương thực cơ bản không có biến động gì.
Có thể khiến thương nhân lương thực nơi khác thu mua lương thực với giá cao hơn năm trước ba thành, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng hắn không nghe nói nơi nào có hạn hán hay lũ lụt.
Làng Bách Hác chỉ là một sơn thôn hẻo lánh, tin tức trong làng bị tắc nghẽn, cho dù bên ngoài có chuyện lớn xảy ra thì bọn họ cũng rất khó biết rõ.
—— —— Từ Phúc Quý về nhà ăn cơm cùng mọi người, nghe Giai Trân kể về chuyện lớn bên ngoài.
"Thiến tẩu nói cho ta biết, Càn Nguyên tiên triều và Hoa Nam tiên triều bắt đầu đánh trận."
"Đánh trận? Vì chuyện gì?"
Từ Phúc Quý không khỏi lo lắng. "Chiến tranh" đối với người bình thường mà nói tuyệt đối là tai họa không thể ngăn cản, rất dễ dàng dẫn tới tai hoạ ngập đầu.
"Hình như là phát hiện linh mạch hay linh khoáng gì đó, dù sao cũng liên quan đến Tiên nhân, ta cũng không hiểu mấy cái đó."
Giai Trân nghe Vương thiến kể lại. Vương thiến cũng chỉ biết lõm bõm, nói gì đến chuyện giải thích rõ ràng cho nàng.
"Chuyện của Tiên nhân không liên quan gì đến chúng ta, cứ sống tốt qua ngày là được rồi."
Từ Hiếu Hà chưa trải sự đời, nên không hiểu được.
Từ Phúc Quý lại không nghĩ như vậy, hắn nghĩ đến mấy thương nhân lương thực gần đây đến thu mua lương thực, đoán rằng rất có thể là do đánh trận nên giá lương thực mới tăng lên.
Ngoài thiên tai, thứ có khả năng nhất khiến giá lương thực tăng lên chính là chiến tranh.
Còn một điểm nữa, huyện Đồng Cổ nơi bọn họ ở cách Hoa Nam tiên triều không xa!
Cái "không xa" này là nói đối với Tiên nhân.
Làng Bách Hác nơi nhà họ Từ ở thuộc huyện Đồng Cổ, huyện Đồng Cổ thuộc quận Viên Lê, quận Viên Lê thuộc phủ Trấn Nam!
Mà phủ Trấn Nam là phủ ở cực nam của Càn Nguyên tiên triều. Đi tiếp về phía nam chính là Hoa Nam tiên triều.
Càn Nguyên tiên triều là triều đình do Tiên nhân kiểm soát, lãnh thổ rất lớn, vô cùng lớn.
Từ Phúc Quý chưa từng thấy bản đồ lãnh thổ Càn Nguyên tiên triều, thậm chí chưa thấy bản đồ phủ Trấn Nam. Hắn chỉ biết Càn Nguyên tiên triều có ba mươi tám phủ, phủ Trấn Nam là một trong số đó.
Phủ Trấn Nam có ba mươi ba quận, quận Viên Lê là một trong số đó.
Quận Viên Lê có hơn mấy chục huyện, huyện Đồng Cổ là một trong số đó.
Từ Phúc Quý nghĩ vậy, càng cảm thấy trận chiến tranh này có khả năng ảnh hưởng đến họ, bèn nhắc nhở mọi người: "Chúng ta phải đề cao cảnh giác, tích trữ lương thực cho tốt, để phòng bất trắc."
"A? Cha, chuyện của tiên triều, không ảnh hưởng tới chúng ta đâu nhỉ."
Từ Hiếu Cẩu không hiểu.
"Huyện Đồng Cổ, quận Viên Lê của chúng ta nằm ở phủ Trấn Nam cực nam của Càn Nguyên tiên triều, đi tiếp về phía nam chính là Hoa Nam tiên triều. Đối với chúng ta mà nói là xa vạn dặm, nhưng đối với Tiên nhân thì không phải.
Người bình thường chịu không nổi khổ cực, chiến tranh ảnh hưởng đến người bình thường chúng ta mới là lớn nhất..."
Từ Phúc Quý kiên nhẫn giải thích cho bọn nhỏ.
Một hạt cát vô nghĩa của thời đại, rơi xuống người bình thường, chính là cả một ngọn núi lớn. Người trẻ tuổi chưa đủ trải nghiệm khó mà lĩnh ngộ được đạo lý này.
—— —— Mười ngày sau.
Tin tức về việc tiên triều đánh trận được lan truyền xôn xao trong làng, thỉnh thoảng có những gương mặt xa lạ đi ngang qua làng Bách Hác.
Tại ruộng lúa mạch nhà họ Từ, Từ Phúc Quý dẫn theo Đại Ngưu, Tam Cẩu, Tứ Vân thu hoạch lúa mạch.
"Mọi người gắng thêm chút sức, cố gắng trong hôm nay cắt xong hết lúa mạch."
Từ Phúc Quý tay cầm liềm, lao vào ruộng lúa mạch, vung tay lia xuống cắt từng vạt từng vạt lúa.
Gần đây thương nhân thu mua lương thực lại đến hai lần, khiến Từ Phúc Quý có cảm giác cấp bách, lúa mạch vừa chín tới liền vội vàng dẫn bọn nhỏ đi thu hoạch.
"Đại ca, hai ta thi xem ai nhanh hơn?"
Từ Hiếu Cẩu muốn so cao thấp với đại ca. Hắn không thường làm nông, thường chỉ phụ giúp vào mùa vụ, nhưng nhờ thể chất Hùng Hổ Thung công tầng hai, thể trạng của hắn còn khỏe hơn cả Từ Hiếu Ngưu.
"Được."
Từ Hiếu Ngưu vừa dứt lời, đã lao vào ruộng lúa mạch phía trước.
"Đại ca ngươi chơi xấu, ta còn chưa hô bắt đầu..."
Từ Hiếu Cẩu nói, vội vàng đi sang mẫu ruộng lúa mạch liền kề, bắt đầu ganh đua với Từ Hiếu Ngưu.
Còn Từ Hiếu Vân thì chậm rãi cắt lúa. Tuổi hắn còn nhỏ, thể lực không tốt, không phải là sức lao động chính.
Từ Phúc Quý không nghi ngờ gì là người nhanh nhất, làm nông hai mươi năm, hắn như hóa thân thành "máy gặt", đi đến đâu là từng mảng lúa mạch lớn bị thu hoạch đến đó.
Bên cạnh, Từ Hiếu Ngưu nhanh hơn Từ Hiếu Cẩu không ít.
Thu hoạch xong một mẫu ruộng, Từ Hiếu Cẩu không phục: "Đại ca, chúng ta tiếp tục, sức bền của ngươi chắc chắn không bằng ta."
Hai người tiếp tục phân cao thấp.
Từ Hiếu Ngưu như không biết mệt mỏi, thể lực khiến Từ Hiếu Cẩu phải kinh ngạc thán phục.
Cứ như vậy, chưa đến trời tối, bốn người đã dùng liềm thu hoạch được hơn hai mươi mẫu lúa mì.
Về sau còn cần mấy ngày lao động để đập lúa, phơi nắng, xay bột.
"Đại Ngưu, đợi làm xong việc nhà trong hai ngày này rồi sẽ cùng đi thu hoạch mười mấy mẫu lúa mì ở mảnh đất cho thuê của con."
Từ Phúc Quý chưa quên mảnh đất Từ Hiếu Ngưu thuê để trồng.
"Cha, một mình con làm là được."
Một mình hắn nhiều lắm cũng chỉ mất thêm hai ngày.
"Vẫn là đi cùng nhau đi, thu sớm ngày nào yên tâm ngày đó. Hai ngày nay trong làng có không ít gương mặt lạ, ta lo có biến cố."
Từ Phúc Quý chú ý tới những người lạ kia, trong làng có người nói đó là lưu dân chạy nạn đến đây.
"Vâng ạ."
Mấy ngày sau, Từ Phúc Quý dẫn theo Từ Hiếu Cẩu giúp Từ Hiếu Ngưu thu hoạch mười mấy mẫu lúa mì.
Lúa mì thu hoạch về không bán đi chút nào, toàn bộ cất giữ trong nhà.
Trước kia, Từ Phúc Quý trừ phần giữ lại đủ nhà dùng, còn lại đều sẽ bán đi.
Nhưng lần này Từ Phúc Quý lo lắng chiến tranh ảnh hưởng quá lâu, nên giữ lại toàn bộ lương thực.
Người lạ xuất hiện ở làng Bách Hác ngày càng nhiều, càng chứng thực suy đoán của Từ Phúc Quý.
—— —— Buổi chiều.
Trời nóng nực, Từ Hiếu Ngưu cởi trần làm việc trong vườn Tô Lê.
Đợi thêm nửa tháng nữa là mười tám mẫu Tô Lê này sẽ chín, thu hoạch xong hắn sẽ nhàn nhã hơn nhiều.
Cách đó không xa, một nữ nhân đầu tóc mặt mũi dơ bẩn, mặc áo gai dày cộm, vai vác tay nải đang nhìn Từ Hiếu Ngưu.
"Thật khỏe mạnh."
Nàng nhìn thân hình cường tráng cân đối của Từ Hiếu Ngưu, đoán rằng gia cảnh hắn giàu có.
Nếu là bần nông hoặc tá điền, thường sẽ gầy trơ cả xương, không thể có được vóc dáng này.
Tên nàng bây giờ là "Tô Cẩm Thư", thân phận là con gái một phú thương từ huyện Lam Đình, quận Vân Biên chạy nạn đến đây, bị thất lạc người nhà, một tiểu thư khuê các gặp nạn.
Nàng vuốt lại mái tóc rối bù, để lộ ra khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn chừng bàn tay, lau đi vết bùn đất trên mặt, để lộ ra làn da trắng nõn.
"Tiểu ca này, tiểu ca~"
Nàng cố làm giọng mình nhỏ lại, thanh âm ngọt ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận