Trường Sinh Chi Ta Có Thể Đổi Thành Vạn Vật

Trường Sinh Chi Ta Có Thể Đổi Thành Vạn Vật - Chương 214: Tiểu thành cấp quỷ dị u tinh, khí hơn năm cân! ( 1 ) (length: 8008)

Tội danh không trinh không sạch, cứ như vậy bị chụp lên đầu Cao đại cô nương!
Cao phu tử tuổi còn nhỏ, đối với thứ gọi là danh tiết này lại lý giải chưa đủ sâu sắc, hắn nửa hiểu nửa không, chỉ cảm thấy vô cùng nghi hoặc: Đại tỷ tỷ rõ ràng băng thanh ngọc khiết, nàng đường đường chính chính gả đi, người phụ nữ này cớ sao vừa mở miệng liền nói nàng không trinh không sạch?
Nhưng đám người vây xem lại trong nháy mắt sôi sục cả lên.
Từ xưa đến nay, chủ đề liên quan đến trinh tiết thường dễ kích động lòng người nhất, đám thôn dân có cuộc sống khô cằn đột nhiên nghe được chuyện động trời như thế, cả đám liền như lũ linh cẩu ngửi thấy mùi tanh, trợn tròn hai mắt, há hốc miệng, nhe cả răng ra...
Bọn họ ồn ào chen lấn về phía thi thể Cao đại cô nương, có kẻ gân cổ hỏi: "Không trinh tiết à? Thế nào là không trinh tiết? Này thím Sa, thím mau nói đi, con dâu nhà thím đã làm gì? Sao nàng lại không trinh tiết?"
Cũng có kẻ mắt sáng rực lên, vừa hưng phấn lại vừa khinh bỉ: "Ả đàn bà này, cả ngày làm ra vẻ đoan trang, ta còn tưởng nàng là tiên nữ giáng trần nào chứ, thì ra còn chẳng bằng con gái trong thôn chúng ta..."
Từ bên cạnh có tay thò ra muốn kéo tấm vải che trên người Cao đại cô nương, hành vi này dường như ẩn chứa ý sỉ nhục, Cao phu tử theo bản năng liền đưa tay ngăn cản.
Nhưng hắn nhỏ người sức yếu, thêm nữa lúc trước ở nhà tập võ cũng không đủ chuyên cần, nhất thời ngăn được một bàn tay lại không ngăn nổi bàn tay thứ hai, càng ngăn không được bàn tay thứ ba, hay thậm chí là nhiều bàn tay hơn nữa.
Từng bàn tay kia thò tới, Cao phu tử liền như rơi vào vũng lầy, dù gắng sức giãy dụa nhưng lại vẫn bất lực đến thế.
Mây hồng trên trời kịch liệt cuộn trào, Tống Từ Vãn nhìn những đám mây biến ảo bị nhuộm màu đậm đặc kia, dường như tạo thành từng vòng xoáy sâu không thấy đáy.
Anh cả nhà họ Cao biến sắc, hắn quay người vào nhà lấy ra cây trường thương tự chế những ngày qua, tức thì nhảy vọt lên, mũi thương đâm về một bàn tay đang vươn tới chỗ Cao đại cô nương.
Xoẹt!
Máu tươi văng khắp nơi, người kia lập tức ôm lấy bàn tay hét thảm lên.
Anh cả nhà họ Cao quét ngang cây thương, lại nhìn về phía Sa thị, phẫn nộ quát: "Hèn hạ! Vô sỉ! Muội muội nhà ta xưa nay cẩn trọng giữ lễ, là người trinh tĩnh đoan trang nhất, tuyệt không thể nào làm ra chuyện không trinh không sạch! Hiện giờ mới gả vào nhà Lưu các ngươi chưa tới ba ngày, lại rơi vào cảnh thân tử hồn tiêu trở về! Mụ già nhà ngươi còn muốn vu oan giáng họa cho muội ấy hay sao, hôm nay nhà Lưu các ngươi phải cho ra một lời công đạo, nếu không —— "
Nếu không thì sẽ như thế nào, Cao đại ca lại không nói hết được câu.
Chỉ thấy Sa thị bỗng nhiên thò tay vào tay áo, rút ra một miếng vải trắng dính chút vết ố vàng.
Sa thị cắt ngang lời Cao đại ca, giọng the thé: "Đêm động phòng hoa chúc, ả đàn bà này lại không có lạc hồng! Ngươi còn dám nói nàng trinh tiết ư? Đồ không biết xấu hổ! Một lũ đồ bẩn thỉu không biết xấu hổ!"
Miếng vải trắng phất phơ trong gió, nó rõ ràng nhỏ như vậy, nhưng lại như một tấm màn sân khấu khổng lồ che khuất bầu trời, vững vàng bao phủ lấy những người nhà họ Cao đang phẫn nộ.
Cao đại ca há miệng, nắm chặt thương, nhất thời hoàn toàn không nói tiếp được lời nào.
Đám thôn dân cũng đều im bặt, ai nấy tròng mắt như muốn lồi ra khỏi hốc, từng cặp mắt cứ nhìn chòng chọc vào miếng vải trắng kia. Dường như đó không phải miếng vải trắng nữa, mà là một trang sách viết vô số những câu chuyện kỳ quái, hoang đường.
Trong câu chuyện ấy, có tiếng ê a hát lên những lời kỳ quái.
Mọi người đều không ai lên tiếng nữa, chỉ có Sa thị, giọng bà ta càng lúc càng cao, càng lúc càng chói.
"Ả tiện nhân này, đồ bẩn thỉu! Không biết đã mèo mả gà đồng với thằng đàn ông hoang nào ở đâu, đã thất thân rồi, còn dám trơ mặt gả cho con ta, con ta phát hiện sự thật, thế mà nàng lại sống chết không nhận!"
"Nàng ta mới cứng đầu làm sao, con trai ta vốn mềm lòng, chỉ cần nàng chịu nhận lỗi, dập đầu một cái, con ta cũng chẳng phải không thể tha cho nàng. Thế nhưng nàng thì hay rồi, cứ khăng khăng nói mình băng thanh ngọc khiết, chứng cứ vứt ra trước mặt rồi mà nàng còn dám mạnh miệng! Nàng dựa vào cái gì? Dựa vào cái bản mặt giả dối đó của nàng chắc?"
"Con ta chẳng qua vì tức giận mà hơi động tay với nàng một chút, thế mà nàng dám xông lên đánh lại cả chồng mình!"
"Nàng ra tay mới ác độc làm sao, bao nhiêu người can ngăn, lôi kéo, thế mà con trai ta, một người hiền lành như vậy, lại bị nàng đánh chết tươi! Đồ tang môn tinh, độc phụ này! Sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy? Sao nàng lại xuống tay được? Hu hu hu..."
Vừa nói, Sa thị vừa nước mắt giàn giụa.
Bà ta há miệng, gào khóc: "Con ơi! Mệnh con sao khổ thế này! Đều là lỗi của mẹ, đã tìm cho con cái nhà như thế này! Lũ ngoại lai hộ này, làm gì có đứa nào tốt đẹp? Toàn là loại cứt ngựa đản nhi sáng bóng, đều chẳng ra gì!"
"Các ngươi đáng chết, các ngươi thật đáng chết mà!"
Sa thị vừa khóc vừa hô hào, vung tay gào lên: "Hương thân nhóm, cái nhà họ Cao này rõ ràng là ức hiếp Hòe Khê thôn chúng ta không người, thấy chúng ta đều hiền lành nên mới dám làm ra chuyện ác độc như vậy! Hương thân nhóm, không thể tha cho bọn họ, phải bắt Cao gia đền mạng, bồi thường tiền!"
Hai chữ "bồi thường tiền" vừa vang lên, lập tức chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của tất cả thôn dân có mặt.
Thế là, cảnh hỗn loạn đã không thể nào kiểm soát được nữa.
Mấy trăm thôn dân xông tới, mấy anh chị em nhà họ Cao làm sao ngăn cản nổi?
Mặc dù Cao đại ca, Cao nhị lang đều có võ công, Cao nhị lang thậm chí văn võ song toàn, là người tu luyện đến Dưỡng Khí cảnh.
Người thứ ba, thứ tư, thứ năm cũng không yếu, thậm chí cả Cao nhị cô nương, nàng cũng có một tay phi châm tuyệt kỹ, tuyệt không phải hạng nữ lưu yếu đuối bình thường.
Thế nhưng, lúc trước khi chạy trốn khỏi kinh thành, để đảm bảo mười anh chị em có thể qua mặt được hệ thống cảnh báo của đại trận phong cấm, Cao lão gia tử đã tự mình ra tay, phong ấn khí hải của bọn họ.
Phong ấn này, chí ít yêu cầu mười năm mới có thể cởi bỏ!
Hiện giờ anh chị em nhà họ Cao chỉ còn kỹ xảo võ công, khí huyết bản thân lại thiếu hụt, điều này khiến giới hạn năng lực của họ khó lòng vượt qua người thường.
Mười mấy, hay mấy chục thôn dân xông lên thì họ còn đối phó được, nhưng mấy trăm, thậm chí hàng nghìn thôn dân thì sao?
Đặc biệt là đám điên cuồng thôn dân này còn đang kéo đến ngày một đông, Sa thị không ngừng la lối kích động đám đông, mà một số kẻ có dụng tâm hiểm ác dường như đã tìm ra nhược điểm của anh chị em nhà họ Cao —— Chúng đánh không lại người nhà họ Cao, liền tìm mọi cách để lôi kéo thi thể của Cao đại cô nương.
Anh chị em nhà họ Cao làm sao có thể để thi thể của đại tỷ bị người khác vũ nhục? Cứ thế, cuộc chống trả của họ khắp nơi đều bị cản trở, dù có bản lĩnh đầy mình cũng khó lòng thi triển.
Mãi cho đến một khoảnh khắc nọ, Cao phu tử nhỏ yếu nhất đã bị một gã thanh niên trai tráng nhà họ Lưu tóm được.
Người nhà họ Lưu uy hiếp Cao đại ca bỏ vũ khí xuống, trong khoảnh khắc Cao đại ca do dự, liền bị một người thợ săn trong thôn từ phía sau chém một đao!
Cao phu tử mắt đỏ hoe hét lên: "Đại ca, đi đi! Các huynh đi đi, sau này hãy báo thù cho ta và đại tỷ tỷ!"
Tiếng hô vừa dứt, hắn tức thì đột ngột lao về phía trước.
Dao phay trong tay một thôn dân cắt đứt cổ họng Cao phu tử, Cao phu tử chưa chết ngay, chỉ thấy máu tươi ừng ực tuôn ra.
Sau đó... Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Cao phu tử ngửa đầu nhìn trời, chỉ nghe được tiếng đại ca gào thét, tiếng nhị ca kêu đau đớn: "Tiểu lang!"
Rồi sau đó nữa, một luồng khí thế mới mẻ ngút trời bùng lên.
Đó là Cao nhị lang giữa cơn bi phẫn vô hạn đã phá vỡ phong ấn, thậm chí phá vỡ cả giới hạn Dưỡng Khí cảnh lúc bấy giờ, trong nháy mắt tiến vào Chính Khí cảnh.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận