Trường Sinh Chi Ta Có Thể Đổi Thành Vạn Vật
Trường Sinh Chi Ta Có Thể Đổi Thành Vạn Vật - Chương 135: Sóng ngầm mãnh liệt, một cái kinh dị lễ vật (length: 9340)
Một bên cửa hông Hồng Thịnh võ quán, kẻ áo đen cầm đao đứng ở góc kia chính là Tống Từ Vãn.
Nàng thi triển thuật "thai hóa dịch hình" để thay hình đổi dạng, hoàn toàn đổi nhân dạng, sau đó đứng một bên yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Ngưu lão lục, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Tổ long chú trước dẫn đường cho nàng tới nơi này, linh giác bản thân lại khiến nàng bỗng nhiên nảy sinh cảm giác sợ hãi, tất cả cho thấy Hồng Thịnh võ quán này không hề đơn giản.
Trong tòa võ quán nhìn như bình thường này rốt cuộc có bí mật gì?
Trong lúc Tống Từ Vãn cân nhắc, lại không biết được, giờ phút này, những người chú mục Hồng Thịnh võ quán vốn không chỉ mình nàng, mà còn rất nhiều tu sĩ khác.
Vọng Giang sơn, đỉnh núi.
Màn hình trên đỉnh núi lúc này đã chia thành mấy mảnh, cảnh tượng chủ yếu trên màn hình cũng từ Huyễn Minh thành lơ lửng trên đài đổi thành Bình Lan thành.
Chỉ có điều, thị giác trên màn hình không phải thị giác người phàm đơn giản.
Thông qua màn hình, các tu sĩ trên đỉnh núi không chỉ nhìn thấy cảnh tượng nhân gian, mà còn nhìn thấy cả tu sĩ Huyễn Minh thành tồn tại trong không gian kỳ dị, cùng với vô số loại vô hình chi khí trôi nổi giữa hư vô.
Sự tồn tại của những thứ khí này thật sự khiến người ta rung động, bởi vì trước kia, chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy chúng - có lẽ có, nhưng chắc chắn, nó không được đại chúng biết đến.
Đại bộ phận tu sĩ tầng dưới, thậm chí phần lớn tu sĩ cao tầng, đừng nói tận mắt thấy sự tồn tại của những thứ khí này, đến nghe... họ cũng chưa từng nghe nói tới.
Mà trong số này cho dù có một vài tu sĩ thần đạo, trước đây kỳ thực cũng chưa từng tận mắt thấy hình dáng thực sự của vô hình chi khí.
Họ dùng đủ loại dị pháp, hoặc nhờ vào pháp khí thần đạo đặc thù, hoặc lấy thông đạo dị biệt làm dẫn, dù có thể thu nhận được một số khí ở mức độ nhất định, nhưng việc thu nhận này thường mù quáng, mơ hồ.
Thu nhận mơ hồ và tận mắt nhìn thấy vô hình chi khí đầy màn hình, cảm giác đó có thể giống nhau sao?
Dưới mấy tấm màn hình lớn lơ lửng trên đỉnh Vọng Giang sơn, các tu sĩ hoặc ngẩng đầu xem chăm chú, hoặc nhỏ giọng nghị luận.
Có người trong lòng sóng trào mãnh liệt, không chút sợ hãi, có người vẻ ngoài kích động bộc trực, nhưng nội tâm lại tĩnh lặng như mặt nước.
Tự nhiên, cũng có những người trong ngoài nhất quán, có những kẻ đúng là cỏ rác, cũng có người thật tình...
Trăm người muôn vẻ, ngàn người ngàn trạng thái.
Nhưng điều mà tất cả mọi người chưa từng thấy là, ngay khi họ đang cảm xúc dâng trào vì vô hình chi khí đầy trời trong màn hình, trên đỉnh đầu họ, cũng có từng tia vô hình chi khí đang lơ đãng tung bay.
Vì thị giác của màn hình không nhiều, qua màn hình họ chỉ có thể thấy vài cảnh tượng mà màn hình đang chiếu, nên họ thấy được người khác, mà lại không thấy được chính mình.
Trước mắt có tổng cộng bốn màn hình, một cái chiếu cảnh Hồng Thịnh võ quán, một cái chiếu Minh Nguyệt phường Dao Phương viện, một cái chiếu khu ổ chuột nam thành, còn một cái chiếu nơi giam cầm lớn nhất Bình Lan thành, phủ ngục.
Ban đầu, sự chú ý của mọi người đều dồn vào Dao Phương viện và phủ ngục, đối với Hồng Thịnh võ quán và khu ổ chuột nam thành, đa phần đều xem nhẹ.
Đương nhiên, cũng có người sẽ âm thầm thông báo, gọi người lập tức đến bốn địa điểm mà màn hình đang chiếu.
Dù sao, bất kể phía sau những cảnh tượng này có bí mật gì, phái người đến đó trước vẫn cứ không sai.
Hình ảnh Hồng Thịnh võ quán bình thường nhất, trong đại đường võ quán, trên võ trường, võ sư hộ vệ và học đồ đang hòa vào làm một, tiếng hoan hô sảng khoái, mừng năm mới.
Cũng có nhạc công đàn sáo thổi sênh, có vũ cơ uyển chuyển nhảy múa.
Nhưng những điều này không có gì lạ, gần đến năm mới, mời ban nhạc vũ công thì tính là gì?
Cho đến khi mọi người yến ẩm đến lúc này, phó quán chủ võ quán Phùng Xuân Tài đột nhiên vỗ tay một cái, cười ha ha nói: "Chư vị huynh đệ, dạo gần đây Phùng mỗ ta mới có được một bảo bối. Vật này pha với rượu mà uống, hiệu quả vô cùng kéo dài tuổi thọ. Lão Phùng ta à, cũng quý trọng chứ bộ, bất quá..."
Mặt hắn tươi cười, nhưng khi giọng điệu chuyển sang thì đột nhiên chắp tay với lão quán chủ ở vị trí chủ tọa mà nói: "Phùng mỗ từ trước đến nay luôn chịu ơn quán chủ đề bạt nâng đỡ, nay quán chủ tuổi đã cao, vật ích thọ này Phùng mỗ há có thể độc hưởng? Đương nhiên là phải hiến cho quán chủ!"
Lời vừa dứt, tiếng nhạc vũ trong sân thoáng chốc im ắng.
Chủ tọa, lão quán chủ Hồng Thịnh võ quán đang ngồi trên một chiếc ghế dựa lớn hình tròn, một tay chống lên trán, cả người thì nửa cuộn lại, đầu cũng gật gà gật gù, rõ ràng đang rất buồn ngủ!
Phùng Xuân Tài chắp tay nói với lão, lão dường như không nghe thấy, không có chút phản ứng nào.
Cho đến khi Phùng Xuân Tài đột nhiên cất cao giọng, lại nói một lần: "Quán chủ, Tiểu Phùng đây có một bảo bối muốn hiến cho quán chủ, quán chủ phải xem một cái a?"
Lão quán chủ bị giọng nói này làm giật mình khiến cổ tay đột nhiên quặt lại, tay chống không vững, đầu liền cắm đột ngột về phía trước.
Thấy vậy, chỉ cần chút nữa thôi lão đã cắm đầu xuống đất, một thanh niên hầu hạ bên cạnh tay mắt lanh lẹ, khẽ đưa tay tựa như thiểm điện đỡ lấy, lão mới giật mình tỉnh lại.
"Ái da!" Lão quán chủ kinh ngạc kêu lên, "Tuổi cao rồi, qua cái năm mà cũng không chịu nổi! Tính ra thì sao? Vừa rồi ta hình như nghe có ai muốn dâng tặng lễ vật cho lão hủ ta?"
Thanh niên hầu hạ bên cạnh lão quán chủ khom người nói: "Sư phụ, là Phùng thúc, nói có bảo bối kéo dài tuổi thọ muốn hiến cho ngài."
"Bảo bối?" Lão quán chủ mở to đôi mắt lão mờ đục, giọng khàn khàn nói: "Xuân Tài nha, xưa nay vẫn coi ngươi là người có lòng nhất, năm mới đến nơi, không phải lão già này phát lì xì cho bọn trẻ sao? Ngươi lại còn nhớ đến dâng tặng lễ vật cho lão già này, ngươi đây là quyết tâm muốn làm ta cảm động à!"
Phùng Xuân Tài đứng phía dưới, đôi mắt ranh mãnh tươi cười, hắn hơi khom người nói: "Quán chủ không hề tự mãn, nhưng trong lòng Tiểu Phùng ta, ân quán chủ lại như nửa thầy. Dâng tặng lễ vật cho sư tôn, tính là gì?"
"Quán chủ, Tiểu Phùng ta... sẽ sai người đem lễ lên ngay đây?"
Lưng lão quán chủ có chút còng xuống, cổ hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt nếp nhăn cố gắng mở to, giọng vẫn khàn khàn, chỉ nói: "Tiểu Phùng à, thật sự có đồ ích thọ, lão cánh tay lão chân này của ta, cũng không đáng dùng đến nó! Lòng hiếu thảo của ngươi ta nhận, thôi lui đi, lui đi, ta không nhận lễ vật của ngươi..."
Lão khoát tay, bảo Phùng Xuân Tài mang lễ vật về.
Phùng Xuân Tài lại nói: "Quán chủ vạn lần đừng chối từ, xin cứ xem lễ trước đã."
Dứt lời, hắn lại lần nữa vỗ tay.
Tiếng sáo trúc dần lắng đi lúc trước không biết sao lại vang lên tinh tế, có điều tiếng nhạc này không vui mừng náo nhiệt như trước, ngược lại mang theo vẻ nhẹ nhàng buồn bã, khiến cho những ồn ào trong sân tự nhiên mà dừng lại.
Mọi người không hẹn mà cùng dời ánh mắt về phía chiếc xe nhỏ đang từ từ được đẩy ra ở phía đông võ trường.
Chỉ thấy trên chiếc xe nhỏ bày một chiếc bình hoa thanh hoa uyển chuyển nhiều vẻ, bình cao chừng ba thước, eo nhỏ thon dài giống như mỹ nhân yểu điệu, phía dưới miệng bình nhô ra một cái miệng uốn cong, giống như mỹ nhân giơ cánh tay, nhìn xa lại càng thêm uyển chuyển.
Mọi người thấy chiếc bình thanh hoa kia càng lúc càng gần, trong lòng thoạt đầu còn nghi hoặc.
Bình hoa này đẹp thì có đẹp, không bàn đến nó có được chế tác tinh xảo đến mức nào, dù sao nó cũng chỉ là một cái bình hoa. Phùng Xuân Tài lại dựa vào đâu nói nó là bảo bối? Về phần kéo dài tuổi thọ thì lại càng vô căn cứ...
Sau đó, chiếc bình thanh hoa được đẩy ra khỏi cái bóng mờ ảo phía xa, đi tới chỗ ánh đèn dầu sáng nhất trong sân.
Hình dáng toàn bộ của nó cũng theo ánh đèn chiếu rọi mà đột ngột hiện ra, rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.
Mọi người ban nãy còn có chút coi thường, bỗng chốc như bị thứ gì đó khủng khiếp bóp nghẹt cổ họng, trong nháy mắt, từ lời nói đến tư duy lại có chút trống rỗng.
Họ đồng loạt mở to hai mắt nhìn, hốc mắt nhỏ hẹp như không thể chứa nổi sự kinh dị trước mắt!
Này, rốt cuộc là cái gì?
- Về tên sách, những bình luận của các bằng hữu, câu nào tuyết cũng đã nhận được, vô cùng cảm tạ sự quan tâm của mọi người. Vấn đề liên quan đã phản hồi lại biên tập, vì nguyên nhân dấu chấm câu, tên sách không thể đổi lại như ban đầu, hiện tại đang cân nhắc một cái tên sách mới vừa không mang dấu chấm, cũng không mang từ ngữ "Buôn bán" các thứ, lại vừa thể hiện được cốt lõi của sách. Nếu có tiến triển mới, sẽ báo lại cho mọi người, cảm tạ đã ủng hộ!
(Hết chương này).
Nàng thi triển thuật "thai hóa dịch hình" để thay hình đổi dạng, hoàn toàn đổi nhân dạng, sau đó đứng một bên yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Ngưu lão lục, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Tổ long chú trước dẫn đường cho nàng tới nơi này, linh giác bản thân lại khiến nàng bỗng nhiên nảy sinh cảm giác sợ hãi, tất cả cho thấy Hồng Thịnh võ quán này không hề đơn giản.
Trong tòa võ quán nhìn như bình thường này rốt cuộc có bí mật gì?
Trong lúc Tống Từ Vãn cân nhắc, lại không biết được, giờ phút này, những người chú mục Hồng Thịnh võ quán vốn không chỉ mình nàng, mà còn rất nhiều tu sĩ khác.
Vọng Giang sơn, đỉnh núi.
Màn hình trên đỉnh núi lúc này đã chia thành mấy mảnh, cảnh tượng chủ yếu trên màn hình cũng từ Huyễn Minh thành lơ lửng trên đài đổi thành Bình Lan thành.
Chỉ có điều, thị giác trên màn hình không phải thị giác người phàm đơn giản.
Thông qua màn hình, các tu sĩ trên đỉnh núi không chỉ nhìn thấy cảnh tượng nhân gian, mà còn nhìn thấy cả tu sĩ Huyễn Minh thành tồn tại trong không gian kỳ dị, cùng với vô số loại vô hình chi khí trôi nổi giữa hư vô.
Sự tồn tại của những thứ khí này thật sự khiến người ta rung động, bởi vì trước kia, chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy chúng - có lẽ có, nhưng chắc chắn, nó không được đại chúng biết đến.
Đại bộ phận tu sĩ tầng dưới, thậm chí phần lớn tu sĩ cao tầng, đừng nói tận mắt thấy sự tồn tại của những thứ khí này, đến nghe... họ cũng chưa từng nghe nói tới.
Mà trong số này cho dù có một vài tu sĩ thần đạo, trước đây kỳ thực cũng chưa từng tận mắt thấy hình dáng thực sự của vô hình chi khí.
Họ dùng đủ loại dị pháp, hoặc nhờ vào pháp khí thần đạo đặc thù, hoặc lấy thông đạo dị biệt làm dẫn, dù có thể thu nhận được một số khí ở mức độ nhất định, nhưng việc thu nhận này thường mù quáng, mơ hồ.
Thu nhận mơ hồ và tận mắt nhìn thấy vô hình chi khí đầy màn hình, cảm giác đó có thể giống nhau sao?
Dưới mấy tấm màn hình lớn lơ lửng trên đỉnh Vọng Giang sơn, các tu sĩ hoặc ngẩng đầu xem chăm chú, hoặc nhỏ giọng nghị luận.
Có người trong lòng sóng trào mãnh liệt, không chút sợ hãi, có người vẻ ngoài kích động bộc trực, nhưng nội tâm lại tĩnh lặng như mặt nước.
Tự nhiên, cũng có những người trong ngoài nhất quán, có những kẻ đúng là cỏ rác, cũng có người thật tình...
Trăm người muôn vẻ, ngàn người ngàn trạng thái.
Nhưng điều mà tất cả mọi người chưa từng thấy là, ngay khi họ đang cảm xúc dâng trào vì vô hình chi khí đầy trời trong màn hình, trên đỉnh đầu họ, cũng có từng tia vô hình chi khí đang lơ đãng tung bay.
Vì thị giác của màn hình không nhiều, qua màn hình họ chỉ có thể thấy vài cảnh tượng mà màn hình đang chiếu, nên họ thấy được người khác, mà lại không thấy được chính mình.
Trước mắt có tổng cộng bốn màn hình, một cái chiếu cảnh Hồng Thịnh võ quán, một cái chiếu Minh Nguyệt phường Dao Phương viện, một cái chiếu khu ổ chuột nam thành, còn một cái chiếu nơi giam cầm lớn nhất Bình Lan thành, phủ ngục.
Ban đầu, sự chú ý của mọi người đều dồn vào Dao Phương viện và phủ ngục, đối với Hồng Thịnh võ quán và khu ổ chuột nam thành, đa phần đều xem nhẹ.
Đương nhiên, cũng có người sẽ âm thầm thông báo, gọi người lập tức đến bốn địa điểm mà màn hình đang chiếu.
Dù sao, bất kể phía sau những cảnh tượng này có bí mật gì, phái người đến đó trước vẫn cứ không sai.
Hình ảnh Hồng Thịnh võ quán bình thường nhất, trong đại đường võ quán, trên võ trường, võ sư hộ vệ và học đồ đang hòa vào làm một, tiếng hoan hô sảng khoái, mừng năm mới.
Cũng có nhạc công đàn sáo thổi sênh, có vũ cơ uyển chuyển nhảy múa.
Nhưng những điều này không có gì lạ, gần đến năm mới, mời ban nhạc vũ công thì tính là gì?
Cho đến khi mọi người yến ẩm đến lúc này, phó quán chủ võ quán Phùng Xuân Tài đột nhiên vỗ tay một cái, cười ha ha nói: "Chư vị huynh đệ, dạo gần đây Phùng mỗ ta mới có được một bảo bối. Vật này pha với rượu mà uống, hiệu quả vô cùng kéo dài tuổi thọ. Lão Phùng ta à, cũng quý trọng chứ bộ, bất quá..."
Mặt hắn tươi cười, nhưng khi giọng điệu chuyển sang thì đột nhiên chắp tay với lão quán chủ ở vị trí chủ tọa mà nói: "Phùng mỗ từ trước đến nay luôn chịu ơn quán chủ đề bạt nâng đỡ, nay quán chủ tuổi đã cao, vật ích thọ này Phùng mỗ há có thể độc hưởng? Đương nhiên là phải hiến cho quán chủ!"
Lời vừa dứt, tiếng nhạc vũ trong sân thoáng chốc im ắng.
Chủ tọa, lão quán chủ Hồng Thịnh võ quán đang ngồi trên một chiếc ghế dựa lớn hình tròn, một tay chống lên trán, cả người thì nửa cuộn lại, đầu cũng gật gà gật gù, rõ ràng đang rất buồn ngủ!
Phùng Xuân Tài chắp tay nói với lão, lão dường như không nghe thấy, không có chút phản ứng nào.
Cho đến khi Phùng Xuân Tài đột nhiên cất cao giọng, lại nói một lần: "Quán chủ, Tiểu Phùng đây có một bảo bối muốn hiến cho quán chủ, quán chủ phải xem một cái a?"
Lão quán chủ bị giọng nói này làm giật mình khiến cổ tay đột nhiên quặt lại, tay chống không vững, đầu liền cắm đột ngột về phía trước.
Thấy vậy, chỉ cần chút nữa thôi lão đã cắm đầu xuống đất, một thanh niên hầu hạ bên cạnh tay mắt lanh lẹ, khẽ đưa tay tựa như thiểm điện đỡ lấy, lão mới giật mình tỉnh lại.
"Ái da!" Lão quán chủ kinh ngạc kêu lên, "Tuổi cao rồi, qua cái năm mà cũng không chịu nổi! Tính ra thì sao? Vừa rồi ta hình như nghe có ai muốn dâng tặng lễ vật cho lão hủ ta?"
Thanh niên hầu hạ bên cạnh lão quán chủ khom người nói: "Sư phụ, là Phùng thúc, nói có bảo bối kéo dài tuổi thọ muốn hiến cho ngài."
"Bảo bối?" Lão quán chủ mở to đôi mắt lão mờ đục, giọng khàn khàn nói: "Xuân Tài nha, xưa nay vẫn coi ngươi là người có lòng nhất, năm mới đến nơi, không phải lão già này phát lì xì cho bọn trẻ sao? Ngươi lại còn nhớ đến dâng tặng lễ vật cho lão già này, ngươi đây là quyết tâm muốn làm ta cảm động à!"
Phùng Xuân Tài đứng phía dưới, đôi mắt ranh mãnh tươi cười, hắn hơi khom người nói: "Quán chủ không hề tự mãn, nhưng trong lòng Tiểu Phùng ta, ân quán chủ lại như nửa thầy. Dâng tặng lễ vật cho sư tôn, tính là gì?"
"Quán chủ, Tiểu Phùng ta... sẽ sai người đem lễ lên ngay đây?"
Lưng lão quán chủ có chút còng xuống, cổ hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt nếp nhăn cố gắng mở to, giọng vẫn khàn khàn, chỉ nói: "Tiểu Phùng à, thật sự có đồ ích thọ, lão cánh tay lão chân này của ta, cũng không đáng dùng đến nó! Lòng hiếu thảo của ngươi ta nhận, thôi lui đi, lui đi, ta không nhận lễ vật của ngươi..."
Lão khoát tay, bảo Phùng Xuân Tài mang lễ vật về.
Phùng Xuân Tài lại nói: "Quán chủ vạn lần đừng chối từ, xin cứ xem lễ trước đã."
Dứt lời, hắn lại lần nữa vỗ tay.
Tiếng sáo trúc dần lắng đi lúc trước không biết sao lại vang lên tinh tế, có điều tiếng nhạc này không vui mừng náo nhiệt như trước, ngược lại mang theo vẻ nhẹ nhàng buồn bã, khiến cho những ồn ào trong sân tự nhiên mà dừng lại.
Mọi người không hẹn mà cùng dời ánh mắt về phía chiếc xe nhỏ đang từ từ được đẩy ra ở phía đông võ trường.
Chỉ thấy trên chiếc xe nhỏ bày một chiếc bình hoa thanh hoa uyển chuyển nhiều vẻ, bình cao chừng ba thước, eo nhỏ thon dài giống như mỹ nhân yểu điệu, phía dưới miệng bình nhô ra một cái miệng uốn cong, giống như mỹ nhân giơ cánh tay, nhìn xa lại càng thêm uyển chuyển.
Mọi người thấy chiếc bình thanh hoa kia càng lúc càng gần, trong lòng thoạt đầu còn nghi hoặc.
Bình hoa này đẹp thì có đẹp, không bàn đến nó có được chế tác tinh xảo đến mức nào, dù sao nó cũng chỉ là một cái bình hoa. Phùng Xuân Tài lại dựa vào đâu nói nó là bảo bối? Về phần kéo dài tuổi thọ thì lại càng vô căn cứ...
Sau đó, chiếc bình thanh hoa được đẩy ra khỏi cái bóng mờ ảo phía xa, đi tới chỗ ánh đèn dầu sáng nhất trong sân.
Hình dáng toàn bộ của nó cũng theo ánh đèn chiếu rọi mà đột ngột hiện ra, rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.
Mọi người ban nãy còn có chút coi thường, bỗng chốc như bị thứ gì đó khủng khiếp bóp nghẹt cổ họng, trong nháy mắt, từ lời nói đến tư duy lại có chút trống rỗng.
Họ đồng loạt mở to hai mắt nhìn, hốc mắt nhỏ hẹp như không thể chứa nổi sự kinh dị trước mắt!
Này, rốt cuộc là cái gì?
- Về tên sách, những bình luận của các bằng hữu, câu nào tuyết cũng đã nhận được, vô cùng cảm tạ sự quan tâm của mọi người. Vấn đề liên quan đã phản hồi lại biên tập, vì nguyên nhân dấu chấm câu, tên sách không thể đổi lại như ban đầu, hiện tại đang cân nhắc một cái tên sách mới vừa không mang dấu chấm, cũng không mang từ ngữ "Buôn bán" các thứ, lại vừa thể hiện được cốt lõi của sách. Nếu có tiến triển mới, sẽ báo lại cho mọi người, cảm tạ đã ủng hộ!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận