Trọng Sinh Chi Thần Toán
Trọng Sinh Chi Thần Toán - Chương 193: TOÀN VĂN HOÀN (length: 12356)
Tiểu phiên ngoại (2)
"Ca đát!" Một tiếng vang nhỏ, Phó Thâm đẩy cửa đi vào, cái nhìn đầu tiên liền thấy bóng lưng đang quay lưng về phía hắn thu dọn đồ đạc. Mấy năm trôi qua, nàng vẫn không thay đổi, vẫn trẻ trung như vậy. Ngược lại là hắn, dạo gần đây phơi nắng đen đi nhiều, trông càng thêm thành thục, nghĩ đến đây Phó Thâm sờ sờ cằm với đám râu lún phún.
Khương Nhã nhận thấy ánh mắt của người đàn ông, tạm thời buông đồ vật trên tay xuống, xoay người lại nhìn hắn. Khuôn mặt tuấn tú đen sạm của hắn lại đặc biệt giống Tiểu Than Viên, phải nói là không hổ là cha con sao, đều phơi đen như nhau.
Đón lấy ánh mắt đánh giá của Khương Nhã, Phó Thâm nhếch đôi môi mỏng, lộ ra một nụ cười nhẹ sung sướng, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, hít sâu một hơi hương thơm tr·ê·n người nàng, trầm giọng nói: "Sao đến mà không báo trước một tiếng? Báo sớm ta còn xin phép qua đón hai người chứ."
Nhắc đến chuyện này, Khương Nhã không khỏi oán trách liếc hắn một cái, nũng nịu nói: "Không phải ngươi bận rộn sao? Em tự đến được rồi. Với lại vốn định hai hôm nữa mới đến, kết quả tại thằng con trai anh lại đ·á·n·h nhau với người ta, ông cụ liền bảo em mang nó đến sớm. Anh nói xem sao con trai anh không giống con nhà người ta gì hết? Con nhà người ta lớn lên trắng trẻo xinh xắn nhìn mà yêu, con trai anh thì hay rồi, ở trong đại viện mà cả ngày không thấy mặt mũi đâu, nghỉ hè mà phơi mình thành cục than, nhìn như con khỉ, cả ngày cứ nhong nhong chạy nhảy."
Phó Thâm cong môi lắng nghe giọng nói mềm mại của người phụ nữ, không hề thấy thiếu kiên nhẫn, ngược lại cảm thấy rất êm tai. Từ lần gặp trước cũng đã được một tháng rồi, Phó Thâm trong lòng nhớ nàng vô cùng. Kết hôn đã nhiều năm như vậy, Phó Thâm vẫn luôn nâng Khương Nhã trong lòng bàn tay, yêu thương hết mực.
"À phải rồi, Phó Tu vừa xuống lầu, anh ở dưới không gặp nó sao? Nó còn bảo cùng anh về cơ mà." Khương Nhã hỏi.
Đôi tay mềm mại chống lên l·ồ·ng n·g·ự·c rắn chắc của hắn, cảm nhận xúc cảm ấm áp trong lòng bàn tay và tiếng tim đ·ậ·p của hắn, dù kết hôn đã nhiều năm như vậy, Khương Nhã vẫn không kìm được đỏ mặt.
Thấy Khương Nhã e thẹn, Phó Thâm mím môi, cố nén tiếng cười khẽ trong cổ họng, hắng giọng rồi nói: "Khụ khụ, vừa nãy anh thấy nó ở dưới lầu, nó có nói gì là muốn về cùng đâu."
"Chắc lại không biết đi đâu rồi, anh xuống xem nó đi." Khương Nhã đẩy đẩy tay lên l·ồ·ng n·g·ự·c của hắn.
"Không cần đâu, lần trước nó với lão gia t·ử đi một chuyến rồi, nó rành ở đây hơn anh, không cần lo. Chờ lát nữa đến giờ ăn cơm, nó đói bụng tự khắc về thôi." Phó Thâm nói rồi cúi đầu xuống, tới gần nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng ửng hồng, yết hầu tràn ra một tiếng cười trầm khêu gợi, rồi trêu ghẹo: "Bà xã, anh nhớ em quá."
Khương Nhã nghe giọng nói khàn khàn của hắn bên tai, vành tai nóng bừng lên. Đôi mắt thu thủy trong veo như gợn sóng, hàng mi dài khẽ r·u·n rẩy, chỉ nhìn thôi đã khiến Phó Thâm ngứa ngáy trong lòng. Phó Thâm khom lưng bế xốc nàng lên.
Đột nhiên bị nhấc bổng lên, Khương Nhã khẽ kêu lên một tiếng, hai cánh tay thon dài theo phản xạ ôm lấy cổ hắn, nũng nịu trách móc: "Anh làm gì đấy? Mau thả em xuống."
"Bà xã, lâu lắm không gặp, anh sắp thành hòa thượng rồi, em không cho anh ăn t·h·ị·t thì thôi, ít nhất cũng cho anh uống chút canh chứ." Phó Thâm cúi đầu, đầu mũi thẳng tắp cọ cọ vào trán nàng, môi mỏng hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó ôm người bước nhanh vào phòng ngủ.
"Không được, mau thả em xuống, nhỡ con trai anh về bắt gặp thì sao?"
"Sẽ không đâu, cứ yên tâm đi. Vừa mới đến đây, chắc nó còn thấy lạ, phải hai tiếng nữa thằng nhóc thối kia mới về."
Chủ yếu là Phó Thâm biết tính con trai mình thế nào, thấy hắn về thì chắc nó biết điều lắm, nhất định sẽ không về nhanh như vậy đâu.
Người đàn ông ôm người phụ nữ vào phòng, tiện chân đ·ạ·p cửa đóng lại.
Chỉ lát sau, trong phòng liền truyền đến tiếng rên rỉ kiều mị của người phụ nữ, kèm th·e·o tiếng thở dốc kìm nén của người đàn ông.
Ở dưới lầu khu nhà quân nhân, Phó Tu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, không về nhà. Vì thành thói quen rồi, mỗi lần cha về là dính lấy Khương Nhã, lúc đầu Phó Tu cũng phản kháng muốn giành Khương Nhã từ Phó Thâm, nhưng bị Phó Thâm dùng vũ lực hung hãn trấn áp. Từ lần đó trở đi, mỗi khi Phó Thâm về, Phó Tu quen ngoan ngoãn nhường chỗ.
Dù sao ngay cả khi ở nhà, Phó Tu cũng không chịu nổi cái kiểu dính người này của phụ thân. Hắn mới sáu tuổi, còn chưa đến bảy tuổi nữa chứ, trẻ con cũng cần được yêu thương mà! Nhưng cứ hễ nghĩ đến kiểu "yêu thương" đặc biệt của Phó Thâm, Phó Tu lại thấy bực bội. Ai đời ông bố yêu con là bắt đầu bằng mấy cây số chạy việt dã, rồi viện cớ dạy hắn t·h·u·ậ·t phòng thân mà hành hạ hắn một trận chứ? Nếu không phải mẹ đối xử tốt với hắn, Phó Tu đã nghi mình bị nhặt ở bãi rác về rồi ấy chứ.
Phó Tu ngồi dưới lầu chơi hai tiếng, cuối cùng thấy Phó đội trưởng từ trên lầu đi xuống, vẫn bộ quân phục rằn ri quen thuộc, dáng người cao lớn, đi đến trước mặt Phó Tu.
Nhìn đứa con trai đen như than, khóe miệng Phó Thâm hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia ý cười. Anh giơ bàn tay to xoa xoa lên đầu con, nhưng chỉ một lát sau đã rụt tay lại, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Sao phơi đen thế kia?"
Phó Tu nghe cha nói vậy, lập tức trợn trắng mắt, nói: "Ba à, ba không soi gương nhìn lại mình trước à? Ba có trắng hơn con là bao đâu."
Đúng là một lớn một nhỏ, ngũ quan giống nhau như đúc, hai cha con đều đen thui, đứng cạnh nhau chẳng khác nào hai cục than.
Phó Thâm nghẹn họng trước lời của con, cố nén xúc động muốn cởi thắt lưng ra quất cho một trận, nói: "Nói bậy bạ, ta là quân nhân ngày nào cũng phải huấn luyện, một đứa bé như con sao so được với ta."
"Con cũng bận lắm chứ bộ, nghỉ hè con theo mẹ về quê, đi hết trèo đồi lội suối thì chả phơi đen à? Với cả con vốn đã không trắng rồi, ba à, con thế này rõ ràng là di truyền từ ba đấy chứ, ba xem ba đi rồi nhìn lại con đi, ba đã đen rồi còn so đo với con. Giá mà con được trắng như mẹ thì tốt quá." Phó Tu nói rồi dừng một lát, tiếp tục càu nhàu: "Ba, ba đen như vậy, lúc trước mẹ con làm sao mà thích ba được nhỉ?"
Khóe miệng Phó Thâm giật giật, trách sao người xưa nói con trai bảy tuổi chó cũng chê, Phó Thâm thấy con trai mình rõ ràng là t·h·iế·u đòn, ngứa da muốn cọ rồi.
Phó Tu thấy tay Phó Thâm đặt lên khóa thắt lưng, lập tức nhảy dựng lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn Phó Thâm: "Ba à, quân t·ử động khẩu không đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, đừng có tí gì là lôi thắt lưng ra nhé. Bạo l/ực đấy, không tốt đâu."
À, thằng nhóc này dạo này không gặp mà cái mồm lại dẻo thế.
Phó Thâm nhanh tay rút chiếc thắt lưng bên hông ra, vung tay một cái, chiếc thắt lưng liền vung về phía Phó Tu.
Phó Tu thấy vậy vội vàng né tránh, thân ảnh thoăn thoắt linh hoạt như con khỉ, với lại đừng tưởng Phó Thâm vung thế thôi, chiếc thắt lưng khó mà chạm vào người Phó Tu lắm. Một là Phó Thâm nương tay, hai là Phó Tu trốn quen rồi.
Phải biết có một ông bố t·h·í·c·h ném thắt lưng như vậy, Phó Tu cũng rất bất đắc dĩ đấy chứ.
Các quân tẩu đi ngang qua trong sân thấy cảnh hai cha con này thì vội vàng có người chạy lên lầu tìm Khương Nhã, nhưng Khương Nhã vừa "vận động" quá sức, cả người ê ẩm, nghe thấy hai cha con lại cãi nhau, liền xua tay, ý bảo không cần để ý.
Hai cha con nhà này một người so với một người đều tinh ranh, con giống cha, không phải loại vừa đâu.
Náo loạn đủ rồi thì lại yên tĩnh thôi.
Từ hôm đó trở đi, vợ Phó đội mang theo con về khu nhà quân nhân, các quân tẩu gần như ngày nào cũng thấy cảnh Phó đội cầm thắt lưng đuổi đánh Phó Tu. Dần dà mọi người cũng quen, hai cha con cứ dăm bữa nửa tháng lại diễn một màn như thế, mà thằng nhóc Phó Tu kia lại còn nghịch ngợm nữa chứ, cả ngày làm ầm ĩ. Mà đã ầm ĩ thì thôi đi, nó còn rủ thêm mấy đứa trẻ con khác trong khu cùng ầm ĩ nữa chứ. Quả nhiên Hỗn Thế Ma Vương đi đến đâu là ở đó không yên được.
—— ——
X Tỉnh, Khương Hán Sinh và Dương Quý Mai vừa bước vào sảnh lớn đã thấy Khương Hán Lâm đang đợi ở đó. Lần này Khương Hán Sinh về là để dự tiệc cưới của Tiểu Bàn. Nói đến thì Tiểu Bàn tuổi còn trẻ, mới hơn hai mươi, học ở một trường đại học địa phương. Rồi yêu đương với một cô bạn ngoan ngoãn cùng trường, thế mà người trẻ tuổi giờ không để ý là có chuyện ngay, cái bụng đã được hai tháng. Khương Hán Lâm còn bị nhà gái tìm đến tận cửa mới biết chuyện này.
Khương Hán Lâm thấy bóng dáng của Khương Hán Sinh và Dương Quý Mai thì vội bước nhanh qua, nói: "Nhị ca, mệt không? Chúng ta ra ngoài thôi, xe em đợi ở ngoài rồi, nhà em cũng dọn dẹp phòng cho anh chị rồi. Đây là hành lý của anh chị ạ, em cầm cho."
"Không cần khách sáo thế đâu, anh tự đẩy được rồi. À mà chuyện của Tiểu Bàn là thế nào? Không phải vẫn còn đang đi học à? Sao đột nhiên lại đòi cưới xin thế?" Khương Hán Sinh nhíu mày hỏi.
"Thằng nhãi đó làm người ta có bầu, con gái người ta lại là con của một giáo sư trong trường, chuyện này làm em nổi giận lắm, cho nó một trận." Khương Hán Lâm đáp.
"Đáng đòn thật, lớn từng này rồi mà không có chút ý tứ gì cả." Khương Hán Sinh phụ họa.
"Thế còn Khương Nhã và Khương Tùng đâu? Bọn nó không về à?"
"Về chứ, nhưng bọn nó bận, bảo là chờ trước hôn lễ một ngày mới đến."
"Nhị ca vẫn là anh tốt nhất. Con cái đều có tiền đồ, đều ở Kinh Thị cả, con em thì hay rồi, vất vả lắm mới thi được đại học mà còn gây ra chuyện này nữa, nghĩ đến là thấy bực."
"Nó còn trẻ mà, chờ vài năm nữa sẽ hiểu chuyện thôi, anh cũng dạy dỗ nó cho tốt vào, đừng có động tí là đ·á·n·h, con lớn rồi."
"Không đ·á·n·h không đau, không đau thì không nhớ lâu." Khương Hán Lâm có chút tiếc nuối vì không rèn sắt thành thép.
"Thôi thôi, anh chỉ được cái mạnh miệng thôi. Đ·á·n·h con mà anh không xót à? Khương Nhã bảo là chờ Tiểu Bàn tốt nghiệp đại học thì lên Kinh Thị bên kia, đến lúc đó nó xem có giúp đỡ được gì không, nếu được thì ở lại Kinh Thị luôn cũng tốt."
Đối với đứa em họ này, Khương Nhã và Khương Tùng đều hết lòng thương yêu, dù sao cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Có thể giúp được gì thì chắc chắn sẽ giúp. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chính Tiểu Bàn phải có chí tiến thủ, nếu là bùn nhão trét không nên tường thì Khương Nhã cũng chịu.
—— ——
Thân thể nhỏ nhắn tựa vào l/ồ/ng ngực trần của người đàn ông, Khương Nhã khẽ nhắm mắt lại, hai má còn lưu lại một vệt ửng hồng sau cuộc hoan ái. Những sợi tóc mai dính bết mồ hôi vào làn da trắng nõn nơi cổ. Khương Nhã khó chịu cọ cọ vào người đàn ông, hít lấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, cong miệng cười nhẹ.
"Phó Thâm, lát nữa Tiểu Bàn kết hôn, anh xin nghỉ được không?"
"Được, tháng này anh không nghỉ, đến lúc đó anh xin phép cùng em về quê một chuyến." Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai trắng nõn của nàng, ôn nhu nói: "Ngủ đi, mai không phải hẹn người cùng đi mua đồ sao."
"Ừm." Nàng khẽ lên tiếng, tựa vào người đàn ông, nhắm mắt lại lần nữa.
Hai bàn tay nắm c·h·ặ·t lấy nhau, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng, một cơn gió thổi qua làm cành lá xào xạc.
Có anh bên cạnh, tháng năm này thật tươi đẹp.
Toàn văn hoàn ——
"Ca đát!" Một tiếng vang nhỏ, Phó Thâm đẩy cửa đi vào, cái nhìn đầu tiên liền thấy bóng lưng đang quay lưng về phía hắn thu dọn đồ đạc. Mấy năm trôi qua, nàng vẫn không thay đổi, vẫn trẻ trung như vậy. Ngược lại là hắn, dạo gần đây phơi nắng đen đi nhiều, trông càng thêm thành thục, nghĩ đến đây Phó Thâm sờ sờ cằm với đám râu lún phún.
Khương Nhã nhận thấy ánh mắt của người đàn ông, tạm thời buông đồ vật trên tay xuống, xoay người lại nhìn hắn. Khuôn mặt tuấn tú đen sạm của hắn lại đặc biệt giống Tiểu Than Viên, phải nói là không hổ là cha con sao, đều phơi đen như nhau.
Đón lấy ánh mắt đánh giá của Khương Nhã, Phó Thâm nhếch đôi môi mỏng, lộ ra một nụ cười nhẹ sung sướng, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, hít sâu một hơi hương thơm tr·ê·n người nàng, trầm giọng nói: "Sao đến mà không báo trước một tiếng? Báo sớm ta còn xin phép qua đón hai người chứ."
Nhắc đến chuyện này, Khương Nhã không khỏi oán trách liếc hắn một cái, nũng nịu nói: "Không phải ngươi bận rộn sao? Em tự đến được rồi. Với lại vốn định hai hôm nữa mới đến, kết quả tại thằng con trai anh lại đ·á·n·h nhau với người ta, ông cụ liền bảo em mang nó đến sớm. Anh nói xem sao con trai anh không giống con nhà người ta gì hết? Con nhà người ta lớn lên trắng trẻo xinh xắn nhìn mà yêu, con trai anh thì hay rồi, ở trong đại viện mà cả ngày không thấy mặt mũi đâu, nghỉ hè mà phơi mình thành cục than, nhìn như con khỉ, cả ngày cứ nhong nhong chạy nhảy."
Phó Thâm cong môi lắng nghe giọng nói mềm mại của người phụ nữ, không hề thấy thiếu kiên nhẫn, ngược lại cảm thấy rất êm tai. Từ lần gặp trước cũng đã được một tháng rồi, Phó Thâm trong lòng nhớ nàng vô cùng. Kết hôn đã nhiều năm như vậy, Phó Thâm vẫn luôn nâng Khương Nhã trong lòng bàn tay, yêu thương hết mực.
"À phải rồi, Phó Tu vừa xuống lầu, anh ở dưới không gặp nó sao? Nó còn bảo cùng anh về cơ mà." Khương Nhã hỏi.
Đôi tay mềm mại chống lên l·ồ·ng n·g·ự·c rắn chắc của hắn, cảm nhận xúc cảm ấm áp trong lòng bàn tay và tiếng tim đ·ậ·p của hắn, dù kết hôn đã nhiều năm như vậy, Khương Nhã vẫn không kìm được đỏ mặt.
Thấy Khương Nhã e thẹn, Phó Thâm mím môi, cố nén tiếng cười khẽ trong cổ họng, hắng giọng rồi nói: "Khụ khụ, vừa nãy anh thấy nó ở dưới lầu, nó có nói gì là muốn về cùng đâu."
"Chắc lại không biết đi đâu rồi, anh xuống xem nó đi." Khương Nhã đẩy đẩy tay lên l·ồ·ng n·g·ự·c của hắn.
"Không cần đâu, lần trước nó với lão gia t·ử đi một chuyến rồi, nó rành ở đây hơn anh, không cần lo. Chờ lát nữa đến giờ ăn cơm, nó đói bụng tự khắc về thôi." Phó Thâm nói rồi cúi đầu xuống, tới gần nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng ửng hồng, yết hầu tràn ra một tiếng cười trầm khêu gợi, rồi trêu ghẹo: "Bà xã, anh nhớ em quá."
Khương Nhã nghe giọng nói khàn khàn của hắn bên tai, vành tai nóng bừng lên. Đôi mắt thu thủy trong veo như gợn sóng, hàng mi dài khẽ r·u·n rẩy, chỉ nhìn thôi đã khiến Phó Thâm ngứa ngáy trong lòng. Phó Thâm khom lưng bế xốc nàng lên.
Đột nhiên bị nhấc bổng lên, Khương Nhã khẽ kêu lên một tiếng, hai cánh tay thon dài theo phản xạ ôm lấy cổ hắn, nũng nịu trách móc: "Anh làm gì đấy? Mau thả em xuống."
"Bà xã, lâu lắm không gặp, anh sắp thành hòa thượng rồi, em không cho anh ăn t·h·ị·t thì thôi, ít nhất cũng cho anh uống chút canh chứ." Phó Thâm cúi đầu, đầu mũi thẳng tắp cọ cọ vào trán nàng, môi mỏng hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó ôm người bước nhanh vào phòng ngủ.
"Không được, mau thả em xuống, nhỡ con trai anh về bắt gặp thì sao?"
"Sẽ không đâu, cứ yên tâm đi. Vừa mới đến đây, chắc nó còn thấy lạ, phải hai tiếng nữa thằng nhóc thối kia mới về."
Chủ yếu là Phó Thâm biết tính con trai mình thế nào, thấy hắn về thì chắc nó biết điều lắm, nhất định sẽ không về nhanh như vậy đâu.
Người đàn ông ôm người phụ nữ vào phòng, tiện chân đ·ạ·p cửa đóng lại.
Chỉ lát sau, trong phòng liền truyền đến tiếng rên rỉ kiều mị của người phụ nữ, kèm th·e·o tiếng thở dốc kìm nén của người đàn ông.
Ở dưới lầu khu nhà quân nhân, Phó Tu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, không về nhà. Vì thành thói quen rồi, mỗi lần cha về là dính lấy Khương Nhã, lúc đầu Phó Tu cũng phản kháng muốn giành Khương Nhã từ Phó Thâm, nhưng bị Phó Thâm dùng vũ lực hung hãn trấn áp. Từ lần đó trở đi, mỗi khi Phó Thâm về, Phó Tu quen ngoan ngoãn nhường chỗ.
Dù sao ngay cả khi ở nhà, Phó Tu cũng không chịu nổi cái kiểu dính người này của phụ thân. Hắn mới sáu tuổi, còn chưa đến bảy tuổi nữa chứ, trẻ con cũng cần được yêu thương mà! Nhưng cứ hễ nghĩ đến kiểu "yêu thương" đặc biệt của Phó Thâm, Phó Tu lại thấy bực bội. Ai đời ông bố yêu con là bắt đầu bằng mấy cây số chạy việt dã, rồi viện cớ dạy hắn t·h·u·ậ·t phòng thân mà hành hạ hắn một trận chứ? Nếu không phải mẹ đối xử tốt với hắn, Phó Tu đã nghi mình bị nhặt ở bãi rác về rồi ấy chứ.
Phó Tu ngồi dưới lầu chơi hai tiếng, cuối cùng thấy Phó đội trưởng từ trên lầu đi xuống, vẫn bộ quân phục rằn ri quen thuộc, dáng người cao lớn, đi đến trước mặt Phó Tu.
Nhìn đứa con trai đen như than, khóe miệng Phó Thâm hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia ý cười. Anh giơ bàn tay to xoa xoa lên đầu con, nhưng chỉ một lát sau đã rụt tay lại, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Sao phơi đen thế kia?"
Phó Tu nghe cha nói vậy, lập tức trợn trắng mắt, nói: "Ba à, ba không soi gương nhìn lại mình trước à? Ba có trắng hơn con là bao đâu."
Đúng là một lớn một nhỏ, ngũ quan giống nhau như đúc, hai cha con đều đen thui, đứng cạnh nhau chẳng khác nào hai cục than.
Phó Thâm nghẹn họng trước lời của con, cố nén xúc động muốn cởi thắt lưng ra quất cho một trận, nói: "Nói bậy bạ, ta là quân nhân ngày nào cũng phải huấn luyện, một đứa bé như con sao so được với ta."
"Con cũng bận lắm chứ bộ, nghỉ hè con theo mẹ về quê, đi hết trèo đồi lội suối thì chả phơi đen à? Với cả con vốn đã không trắng rồi, ba à, con thế này rõ ràng là di truyền từ ba đấy chứ, ba xem ba đi rồi nhìn lại con đi, ba đã đen rồi còn so đo với con. Giá mà con được trắng như mẹ thì tốt quá." Phó Tu nói rồi dừng một lát, tiếp tục càu nhàu: "Ba, ba đen như vậy, lúc trước mẹ con làm sao mà thích ba được nhỉ?"
Khóe miệng Phó Thâm giật giật, trách sao người xưa nói con trai bảy tuổi chó cũng chê, Phó Thâm thấy con trai mình rõ ràng là t·h·iế·u đòn, ngứa da muốn cọ rồi.
Phó Tu thấy tay Phó Thâm đặt lên khóa thắt lưng, lập tức nhảy dựng lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn Phó Thâm: "Ba à, quân t·ử động khẩu không đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, đừng có tí gì là lôi thắt lưng ra nhé. Bạo l/ực đấy, không tốt đâu."
À, thằng nhóc này dạo này không gặp mà cái mồm lại dẻo thế.
Phó Thâm nhanh tay rút chiếc thắt lưng bên hông ra, vung tay một cái, chiếc thắt lưng liền vung về phía Phó Tu.
Phó Tu thấy vậy vội vàng né tránh, thân ảnh thoăn thoắt linh hoạt như con khỉ, với lại đừng tưởng Phó Thâm vung thế thôi, chiếc thắt lưng khó mà chạm vào người Phó Tu lắm. Một là Phó Thâm nương tay, hai là Phó Tu trốn quen rồi.
Phải biết có một ông bố t·h·í·c·h ném thắt lưng như vậy, Phó Tu cũng rất bất đắc dĩ đấy chứ.
Các quân tẩu đi ngang qua trong sân thấy cảnh hai cha con này thì vội vàng có người chạy lên lầu tìm Khương Nhã, nhưng Khương Nhã vừa "vận động" quá sức, cả người ê ẩm, nghe thấy hai cha con lại cãi nhau, liền xua tay, ý bảo không cần để ý.
Hai cha con nhà này một người so với một người đều tinh ranh, con giống cha, không phải loại vừa đâu.
Náo loạn đủ rồi thì lại yên tĩnh thôi.
Từ hôm đó trở đi, vợ Phó đội mang theo con về khu nhà quân nhân, các quân tẩu gần như ngày nào cũng thấy cảnh Phó đội cầm thắt lưng đuổi đánh Phó Tu. Dần dà mọi người cũng quen, hai cha con cứ dăm bữa nửa tháng lại diễn một màn như thế, mà thằng nhóc Phó Tu kia lại còn nghịch ngợm nữa chứ, cả ngày làm ầm ĩ. Mà đã ầm ĩ thì thôi đi, nó còn rủ thêm mấy đứa trẻ con khác trong khu cùng ầm ĩ nữa chứ. Quả nhiên Hỗn Thế Ma Vương đi đến đâu là ở đó không yên được.
—— ——
X Tỉnh, Khương Hán Sinh và Dương Quý Mai vừa bước vào sảnh lớn đã thấy Khương Hán Lâm đang đợi ở đó. Lần này Khương Hán Sinh về là để dự tiệc cưới của Tiểu Bàn. Nói đến thì Tiểu Bàn tuổi còn trẻ, mới hơn hai mươi, học ở một trường đại học địa phương. Rồi yêu đương với một cô bạn ngoan ngoãn cùng trường, thế mà người trẻ tuổi giờ không để ý là có chuyện ngay, cái bụng đã được hai tháng. Khương Hán Lâm còn bị nhà gái tìm đến tận cửa mới biết chuyện này.
Khương Hán Lâm thấy bóng dáng của Khương Hán Sinh và Dương Quý Mai thì vội bước nhanh qua, nói: "Nhị ca, mệt không? Chúng ta ra ngoài thôi, xe em đợi ở ngoài rồi, nhà em cũng dọn dẹp phòng cho anh chị rồi. Đây là hành lý của anh chị ạ, em cầm cho."
"Không cần khách sáo thế đâu, anh tự đẩy được rồi. À mà chuyện của Tiểu Bàn là thế nào? Không phải vẫn còn đang đi học à? Sao đột nhiên lại đòi cưới xin thế?" Khương Hán Sinh nhíu mày hỏi.
"Thằng nhãi đó làm người ta có bầu, con gái người ta lại là con của một giáo sư trong trường, chuyện này làm em nổi giận lắm, cho nó một trận." Khương Hán Lâm đáp.
"Đáng đòn thật, lớn từng này rồi mà không có chút ý tứ gì cả." Khương Hán Sinh phụ họa.
"Thế còn Khương Nhã và Khương Tùng đâu? Bọn nó không về à?"
"Về chứ, nhưng bọn nó bận, bảo là chờ trước hôn lễ một ngày mới đến."
"Nhị ca vẫn là anh tốt nhất. Con cái đều có tiền đồ, đều ở Kinh Thị cả, con em thì hay rồi, vất vả lắm mới thi được đại học mà còn gây ra chuyện này nữa, nghĩ đến là thấy bực."
"Nó còn trẻ mà, chờ vài năm nữa sẽ hiểu chuyện thôi, anh cũng dạy dỗ nó cho tốt vào, đừng có động tí là đ·á·n·h, con lớn rồi."
"Không đ·á·n·h không đau, không đau thì không nhớ lâu." Khương Hán Lâm có chút tiếc nuối vì không rèn sắt thành thép.
"Thôi thôi, anh chỉ được cái mạnh miệng thôi. Đ·á·n·h con mà anh không xót à? Khương Nhã bảo là chờ Tiểu Bàn tốt nghiệp đại học thì lên Kinh Thị bên kia, đến lúc đó nó xem có giúp đỡ được gì không, nếu được thì ở lại Kinh Thị luôn cũng tốt."
Đối với đứa em họ này, Khương Nhã và Khương Tùng đều hết lòng thương yêu, dù sao cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Có thể giúp được gì thì chắc chắn sẽ giúp. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chính Tiểu Bàn phải có chí tiến thủ, nếu là bùn nhão trét không nên tường thì Khương Nhã cũng chịu.
—— ——
Thân thể nhỏ nhắn tựa vào l/ồ/ng ngực trần của người đàn ông, Khương Nhã khẽ nhắm mắt lại, hai má còn lưu lại một vệt ửng hồng sau cuộc hoan ái. Những sợi tóc mai dính bết mồ hôi vào làn da trắng nõn nơi cổ. Khương Nhã khó chịu cọ cọ vào người đàn ông, hít lấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, cong miệng cười nhẹ.
"Phó Thâm, lát nữa Tiểu Bàn kết hôn, anh xin nghỉ được không?"
"Được, tháng này anh không nghỉ, đến lúc đó anh xin phép cùng em về quê một chuyến." Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai trắng nõn của nàng, ôn nhu nói: "Ngủ đi, mai không phải hẹn người cùng đi mua đồ sao."
"Ừm." Nàng khẽ lên tiếng, tựa vào người đàn ông, nhắm mắt lại lần nữa.
Hai bàn tay nắm c·h·ặ·t lấy nhau, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng, một cơn gió thổi qua làm cành lá xào xạc.
Có anh bên cạnh, tháng năm này thật tươi đẹp.
Toàn văn hoàn ——
Bạn cần đăng nhập để bình luận