Trọng Sinh Chi Thần Toán
Trọng Sinh Chi Thần Toán - Chương 108: (3) (length: 11222)
Kỳ nghỉ kết thúc, Khương Nhã lần nữa trở về trường học bắt đầu cuộc sống ba điểm trên một đường thẳng, mỗi ngày bôn ba ở nhà ăn, phòng ngủ, thư viện, sinh viên Kinh Đại đều biết, ở ba nơi này thường xuyên có thể thấy bóng dáng Khương nữ thần.
Thời tiết ở Kinh Thị dần chuyển lạnh, lá cây từng chiếc rơi xuống, chỉ còn trơ trụi những cành cây.
Khương Nhã ngồi gần cửa sổ, nghe tiếng giáo sư giảng bài bên trên bục giảng, nhưng có chút hoảng hốt, gần đây mọi thứ trôi qua quá bình lặng khiến Khương Nhã có chút không quen.
La Manh nhận thấy Khương Nhã mất tập trung, liền đưa tay chọc nhẹ vào tay Khương Nhã, nhỏ giọng nói vừa đủ hai người nghe: "Khương Nhã, lát nữa tan học chúng ta đi xem quần áo đi, trời lạnh rồi, chắc hai ngày nữa có tuyết, tớ nhớ hình như cậu không có cái áo nào dày dặn cả, tranh thủ lúc rảnh đi xem."
Nghe La Manh nói, Khương Nhã mới hồi phục tinh thần lại, sau khi rời khỏi mộ huyệt lần trước, mấy ngày sau Phó Thâm liền trở về quân đội, nàng vẫn luôn chưa gặp lại. Rồi Tô Thiến đột nhiên biến mất, cứ thế bốc hơi, ngay cả Lâm Chương bên kia cũng không có động tĩnh gì, sự bình lặng này lại khiến Khương Nhã thấy có chút thấp thỏm, trong lòng nàng có một cảm giác, đây là sự yên tĩnh trước cơn bão.
Thời tiết gần đây trở lạnh, Khương Nhã nhờ tu luyện nên không cảm thấy mặc ít, nhưng quần áo của nàng thật sự không có áo ấm, chiếc áo dày nhất là chiếc áo khoác kẻ ô vuông, do mẹ Dương Quý Mai tự may bằng máy may, nhét vào vali cho nàng mang lên đây lúc nhập học.
"Được thôi, vậy tan học tiện đường đi ăn ngoài luôn, dạo này ăn ở nhà ăn nhiều rồi, đổi khẩu vị chút."
La Manh nghe Khương Nhã đồng ý, lập tức nở nụ cười tươi rói, phải biết gần đây Khương Nhã sống rất khép kín, phần lớn thời gian đều ở trường, dù có ra ngoài thì cũng không có thời gian đi dạo phố với La Manh.
Hơn mười phút sau, tiếng chuông tan học vừa vang lên, La Manh đã vội vã nhét đồ đạc vào ngăn bàn, rồi còn giúp Khương Nhã thu dọn, đợi thu dọn xong hai người cùng nhau ra khỏi phòng học.
Đường phố trở nên náo nhiệt hơn nhiều, trời lạnh cũng có nghĩa là sắp đến Tết, người ta bắt đầu mua sắm chuẩn bị hàng Tết, ven đường còn có không ít quán nhỏ dựng tạm, tràn ngập sắc đỏ Tr·u·ng Quốc, câu đối đỏ, bao lì xì, nói chung, người Hoa rất coi trọng màu đỏ trong dịp Tết, t·h·í·c·h mặc đồ đỏ, trang trí nhà cửa màu đỏ, tượng trưng cho một năm mới náo nhiệt, màu đỏ xuất hiện ở khắp mọi nơi khi Tết đến gần.
Khương Nhã và La Manh đi vào một cửa hàng quần áo, quần áo bên trong trông khá đẹp, so với những cửa hàng khác có thể nói là thời thượng hơn nhiều, Khương Nhã cầm một chiếc lên xem giá, ồ, không chỉ kiểu dáng đẹp mà giá cả cũng rất đẹp.
Đúng là "tiền nào của nấy", vải vóc và đường may đều rất tốt.
La Manh vừa vào cửa hàng đã vội cầm hai bộ quần áo vào phòng thử đồ, Khương Nhã cũng chọn mấy bộ cầm trên tay, nhưng nàng chọn không phải kiểu dáng dành cho giới trẻ, mà là một chiếc áo khoác màu đỏ mận, nhìn màu sắc và kiểu dáng là biết dành cho phụ nữ tr·u·ng niên. Khương Nhã đi quanh cửa hàng, chọn cho mẹ một chiếc áo khoác màu đỏ mận, phối với quần đen, chọn cho bố Khương Hán Sinh một bộ đồ nam, ngoài ra còn chọn cho em trai một bộ đồ thể thao đang thịnh hành.
La Manh thay quần áo xong bước ra khỏi phòng thử đồ, liếc thấy Khương Nhã cầm mấy bộ quần áo trên tay, La Manh chỉ nhìn là biết Khương Nhã mua cho người nhà. La Manh mím môi, tiến lên hai bước, chọn một chiếc áo khoác kaki, đưa lên người Khương Nhã ướm thử.
"Áo này hợp với cậu đó, cái này nữa, cậu cũng lấy đi." Vừa nói, La Manh lại quay người lấy một chiếc áo lông màu đỏ sẫm nhét vào t·r·ư·ớ·c n·g·ự·c Khương Nhã.
Đến lúc tính tiền, Khương Nhã mua rất nhiều đồ, còn cố ý lấy thêm một chiếc áo lông màu xanh, tính đưa cho chị gái. La Manh cũng chọn cho mình mấy bộ quần áo, hai người rời khỏi cửa hàng quần áo, tìm một quán lẩu gần đó.
Bước vào quán, quán rất đông khách, nhân viên phục vụ hầu như không rảnh tiếp khách, La Manh và Khương Nhã tự tìm một bàn trống, đợi mấy phút sau mới có người ra ghi món cho họ.
Mùa đông ăn lẩu là ngon nhất, hai người gọi lẩu uyên ương, khoảng mười phút sau nồi lẩu được bưng lên bàn cùng với các món ăn kèm, những lát t·h·ị·t đỏ thái mỏng tang, rau xà lách xanh mướt, một đ·ĩa miến dong nhỏ.
Nước lẩu bên trong bóng nhẫy mỡ màng, đỏ rực một màu, nhìn thôi đã thấy thèm thuồng, đặc biệt là những lát t·h·ị·t mỏng dùng đũa gắp nhúng vào nồi nước dùng đang sôi, chỉ một lát là chín, ăn vào miệng thì ôi thôi cái vị ấy... chậc chậc.
Ra khỏi quán lẩu, miệng cả hai đều cay s·ư·n·g đỏ, ăn lẩu xong đi ngoài đường mà người cứ hầm hập nóng, không cảm thấy lạnh chút nào.
***
Trời đông giá rét, một đám đại binh mặc quân phục màu xanh lục đang huấn luyện trên sân thể thao, tiếng hô vang vọng từng đợt.
"Mẹ nó, chúng mày chưa ăn cơm à, động tác nhanh lên chút cho tao, như lũ đàn bà ấy, nhanh nhanh nhanh, từng người một đừng tụt lại phía sau!" Một giọng nói to rõ vang vọng trên không tr·u·ng, bên cạnh sân thể dục một bóng người thon dài đứng ở đó, tay cầm loa lớn gào thét, đôi ủng chiến sáng bóng đ·ạ·p tr·ê·n mặt đất đầy tuyết, hắn chỉ mặc độc một chiếc sơ mi quân đội màu xanh nhạt, quần lót dây lưng giờ phút này nắm trong tay nam nhân, vung lên, p·h·át ra ba~ ba~ âm thanh.
"Tất cả cho tao nhanh nhẹn lên, hôm nay mà huấn luyện không đạt yêu cầu của tao thì trưa khỏi ăn cơm, đến khi nào đạt yêu cầu thì mới được giải tán!"
Đám đại binh nghe đội trưởng nói, trong lòng không ngừng kêu khổ, dạo gần đây Phó Đội như kiểu chưa thỏa mãn chuyện kia cả ngày, không hành hạ bọn họ nằm sấp xuống thì không chịu nghỉ, lại còn suốt ngày mặt mày đen thui, cứ như Diêm La mặt đen vậy, nhìn thôi đã thấy hàn khí toát ra từ người Phó Đội còn lạnh hơn cả thời tiết này.
Đội trưởng dạo này càng ngày càng biến thái, đám đại binh ngày nào cũng phải tăng cường huấn luyện, giữa mùa đông mà vẫn thấy nóng, vì huấn luyện mà quần áo bên trong đều ướt đẫm mồ hôi.
Phó Thâm nhìn đám binh lính của mình huấn luyện, vẻ mặt đen đúa lộ ra một tia suy tư.
Đôi khi, lúc huấn luyện nhiều hơn vài phần, đến khi ra chiến trường sẽ có thêm vài phần cơ hội sống sót.
Hơn một giờ sau, đám đại binh đứng thành một hàng, họ cảm thấy hai cái đùi không còn là của mình nữa, bủn rủn không phải chân của họ nữa rồi, cơ bắp toàn thân đều p·h·át ra tiếng kêu than, đám đại binh cảm thấy mình bị Phó Đội huấn luyện đến mức hoài nghi nhân sinh luôn rồi.
Huấn luyện đạt yêu cầu, cuối cùng cũng được giải tán, đám đại binh nhao nhao hướng nhà ăn mà chạy, họ huấn luyện cả buổi sáng, thể lực đã tiêu hao hết sạch, bây giờ bụng t·r·ố·ng rỗng không còn chút sức lực nào, họ cảm thấy lúc này họ có thể ăn hết một con trâu.
Phó Thâm cài dây lưng lại rồi nhanh chóng đi về phía nhà ăn.
Rời khỏi nhà ăn, Phó Thâm nhanh chóng đi về phòng làm việc của mình, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn c·ô·ng tác, Phó Thâm nhấc máy, nghe giọng Phó lão gia t·ử từ đầu dây bên kia, trong mắt Phó Thâm thoáng qua một tia thất vọng khó nhận ra.
Biết rõ không thể là nàng, nhưng Phó Thâm vẫn luôn nuôi hy vọng.
"Gia gia, gọi điện thoại có chuyện gì ạ?" Phó Thâm lên tiếng hỏi.
"Có chuyện này, bên tr·ê·n có tin tức gần đây quân đội của con có động thái gì phải không, sắp Tết rồi phải chú ý an toàn ở bên ngoài." Giọng nói tang thương của Phó lão gia t·ử vang lên từ điện thoại.
Phó lão gia t·ử nhớ lại những chuyện thời trẻ, cái cảnh lửa đ·ạ·n ngợp trời trên chiến trường ông cũng từng t·r·ải qua, nhưng khi đó Phó lão gia t·ử xông pha trận mạc không hề có suy nghĩ vĩ đại gì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc c·h·i·ế·n· t·r·a·n·h, giữ lại cái m·ạ·n·g của mình.
Tham gia nhiều trận chiến như vậy, Phó lão gia t·ử để lại trên người đầy vết sẹo lớn nhỏ, đó là bằng chứng trực tiếp nhất cho những ngày tháng ấy, cũng là "quân c·ô·ng chương" mà ông tự hào.
Có lẽ là tuổi cao, Phó lão gia t·ử bỗng nảy sinh một suy nghĩ ích kỷ về c·h·i·ế·n· t·r·a·n·h, khi nghe tin Phó Thâm phải ra tiền tuyến, lòng Phó lão gia t·ử có chút sợ hãi, chính ông đã tham gia biết bao nhiêu trận chiến nhưng chưa từng sợ, đến Phó Thâm thì ông cảm thấy mình không vượt qua được, ông sợ, đ·ạ·n trên chiến trường không có mắt, có thể toàn mạng trở về hay không, ai mà biết được.
Tuy rằng Phó lão gia t·ử muốn kéo Phó Thâm về, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, vì ông biết Phó Thâm sẽ không đồng ý, và với tư cách một người quân nhân, ông không thể làm như vậy, trước c·h·i·ế·n· t·r·a·n·h, quốc gia quan trọng hơn gia đình. Phó lão gia t·ử lúc này chỉ có thể dặn dò Phó Thâm cẩn t·h·ậ·n, mong con bình an trở về.
"Gia gia, giữ gìn sức khỏe cho tốt, chuyện này đừng nói với bà nội và người nhà, kẻo họ lại lo lắng cho con." Nói đến đây, Phó Thâm dừng lại một lát, mím môi mỏng, lộ vẻ nghiêm nghị, rồi tiếp tục nói: "Gia gia... thôi bỏ đi, chuyện này đợi con về tự làm."
Nói được nửa câu, Phó Thâm không nói hết, trong tình huống này đây là lần đầu tiên hắn may mắn vì hắn và Khương Nhã chỉ là bạn bè, có lẽ họ không hợp nhau, nghề nghiệp của hắn không cho phép hắn có quá nhiều thời gian bên cạnh nàng, hơn nữa lần này Phó Thâm cũng không biết số phận ra sao.
Nói vài câu xong, Phó Thâm kết thúc cuộc gọi.
Lúc này, trong đầu Phó Thâm có một suy nghĩ rất rõ ràng, đó là... Hắn nhất định phải s·ố·n·g sót trở về gặp nàng!.
Thời tiết ở Kinh Thị dần chuyển lạnh, lá cây từng chiếc rơi xuống, chỉ còn trơ trụi những cành cây.
Khương Nhã ngồi gần cửa sổ, nghe tiếng giáo sư giảng bài bên trên bục giảng, nhưng có chút hoảng hốt, gần đây mọi thứ trôi qua quá bình lặng khiến Khương Nhã có chút không quen.
La Manh nhận thấy Khương Nhã mất tập trung, liền đưa tay chọc nhẹ vào tay Khương Nhã, nhỏ giọng nói vừa đủ hai người nghe: "Khương Nhã, lát nữa tan học chúng ta đi xem quần áo đi, trời lạnh rồi, chắc hai ngày nữa có tuyết, tớ nhớ hình như cậu không có cái áo nào dày dặn cả, tranh thủ lúc rảnh đi xem."
Nghe La Manh nói, Khương Nhã mới hồi phục tinh thần lại, sau khi rời khỏi mộ huyệt lần trước, mấy ngày sau Phó Thâm liền trở về quân đội, nàng vẫn luôn chưa gặp lại. Rồi Tô Thiến đột nhiên biến mất, cứ thế bốc hơi, ngay cả Lâm Chương bên kia cũng không có động tĩnh gì, sự bình lặng này lại khiến Khương Nhã thấy có chút thấp thỏm, trong lòng nàng có một cảm giác, đây là sự yên tĩnh trước cơn bão.
Thời tiết gần đây trở lạnh, Khương Nhã nhờ tu luyện nên không cảm thấy mặc ít, nhưng quần áo của nàng thật sự không có áo ấm, chiếc áo dày nhất là chiếc áo khoác kẻ ô vuông, do mẹ Dương Quý Mai tự may bằng máy may, nhét vào vali cho nàng mang lên đây lúc nhập học.
"Được thôi, vậy tan học tiện đường đi ăn ngoài luôn, dạo này ăn ở nhà ăn nhiều rồi, đổi khẩu vị chút."
La Manh nghe Khương Nhã đồng ý, lập tức nở nụ cười tươi rói, phải biết gần đây Khương Nhã sống rất khép kín, phần lớn thời gian đều ở trường, dù có ra ngoài thì cũng không có thời gian đi dạo phố với La Manh.
Hơn mười phút sau, tiếng chuông tan học vừa vang lên, La Manh đã vội vã nhét đồ đạc vào ngăn bàn, rồi còn giúp Khương Nhã thu dọn, đợi thu dọn xong hai người cùng nhau ra khỏi phòng học.
Đường phố trở nên náo nhiệt hơn nhiều, trời lạnh cũng có nghĩa là sắp đến Tết, người ta bắt đầu mua sắm chuẩn bị hàng Tết, ven đường còn có không ít quán nhỏ dựng tạm, tràn ngập sắc đỏ Tr·u·ng Quốc, câu đối đỏ, bao lì xì, nói chung, người Hoa rất coi trọng màu đỏ trong dịp Tết, t·h·í·c·h mặc đồ đỏ, trang trí nhà cửa màu đỏ, tượng trưng cho một năm mới náo nhiệt, màu đỏ xuất hiện ở khắp mọi nơi khi Tết đến gần.
Khương Nhã và La Manh đi vào một cửa hàng quần áo, quần áo bên trong trông khá đẹp, so với những cửa hàng khác có thể nói là thời thượng hơn nhiều, Khương Nhã cầm một chiếc lên xem giá, ồ, không chỉ kiểu dáng đẹp mà giá cả cũng rất đẹp.
Đúng là "tiền nào của nấy", vải vóc và đường may đều rất tốt.
La Manh vừa vào cửa hàng đã vội cầm hai bộ quần áo vào phòng thử đồ, Khương Nhã cũng chọn mấy bộ cầm trên tay, nhưng nàng chọn không phải kiểu dáng dành cho giới trẻ, mà là một chiếc áo khoác màu đỏ mận, nhìn màu sắc và kiểu dáng là biết dành cho phụ nữ tr·u·ng niên. Khương Nhã đi quanh cửa hàng, chọn cho mẹ một chiếc áo khoác màu đỏ mận, phối với quần đen, chọn cho bố Khương Hán Sinh một bộ đồ nam, ngoài ra còn chọn cho em trai một bộ đồ thể thao đang thịnh hành.
La Manh thay quần áo xong bước ra khỏi phòng thử đồ, liếc thấy Khương Nhã cầm mấy bộ quần áo trên tay, La Manh chỉ nhìn là biết Khương Nhã mua cho người nhà. La Manh mím môi, tiến lên hai bước, chọn một chiếc áo khoác kaki, đưa lên người Khương Nhã ướm thử.
"Áo này hợp với cậu đó, cái này nữa, cậu cũng lấy đi." Vừa nói, La Manh lại quay người lấy một chiếc áo lông màu đỏ sẫm nhét vào t·r·ư·ớ·c n·g·ự·c Khương Nhã.
Đến lúc tính tiền, Khương Nhã mua rất nhiều đồ, còn cố ý lấy thêm một chiếc áo lông màu xanh, tính đưa cho chị gái. La Manh cũng chọn cho mình mấy bộ quần áo, hai người rời khỏi cửa hàng quần áo, tìm một quán lẩu gần đó.
Bước vào quán, quán rất đông khách, nhân viên phục vụ hầu như không rảnh tiếp khách, La Manh và Khương Nhã tự tìm một bàn trống, đợi mấy phút sau mới có người ra ghi món cho họ.
Mùa đông ăn lẩu là ngon nhất, hai người gọi lẩu uyên ương, khoảng mười phút sau nồi lẩu được bưng lên bàn cùng với các món ăn kèm, những lát t·h·ị·t đỏ thái mỏng tang, rau xà lách xanh mướt, một đ·ĩa miến dong nhỏ.
Nước lẩu bên trong bóng nhẫy mỡ màng, đỏ rực một màu, nhìn thôi đã thấy thèm thuồng, đặc biệt là những lát t·h·ị·t mỏng dùng đũa gắp nhúng vào nồi nước dùng đang sôi, chỉ một lát là chín, ăn vào miệng thì ôi thôi cái vị ấy... chậc chậc.
Ra khỏi quán lẩu, miệng cả hai đều cay s·ư·n·g đỏ, ăn lẩu xong đi ngoài đường mà người cứ hầm hập nóng, không cảm thấy lạnh chút nào.
***
Trời đông giá rét, một đám đại binh mặc quân phục màu xanh lục đang huấn luyện trên sân thể thao, tiếng hô vang vọng từng đợt.
"Mẹ nó, chúng mày chưa ăn cơm à, động tác nhanh lên chút cho tao, như lũ đàn bà ấy, nhanh nhanh nhanh, từng người một đừng tụt lại phía sau!" Một giọng nói to rõ vang vọng trên không tr·u·ng, bên cạnh sân thể dục một bóng người thon dài đứng ở đó, tay cầm loa lớn gào thét, đôi ủng chiến sáng bóng đ·ạ·p tr·ê·n mặt đất đầy tuyết, hắn chỉ mặc độc một chiếc sơ mi quân đội màu xanh nhạt, quần lót dây lưng giờ phút này nắm trong tay nam nhân, vung lên, p·h·át ra ba~ ba~ âm thanh.
"Tất cả cho tao nhanh nhẹn lên, hôm nay mà huấn luyện không đạt yêu cầu của tao thì trưa khỏi ăn cơm, đến khi nào đạt yêu cầu thì mới được giải tán!"
Đám đại binh nghe đội trưởng nói, trong lòng không ngừng kêu khổ, dạo gần đây Phó Đội như kiểu chưa thỏa mãn chuyện kia cả ngày, không hành hạ bọn họ nằm sấp xuống thì không chịu nghỉ, lại còn suốt ngày mặt mày đen thui, cứ như Diêm La mặt đen vậy, nhìn thôi đã thấy hàn khí toát ra từ người Phó Đội còn lạnh hơn cả thời tiết này.
Đội trưởng dạo này càng ngày càng biến thái, đám đại binh ngày nào cũng phải tăng cường huấn luyện, giữa mùa đông mà vẫn thấy nóng, vì huấn luyện mà quần áo bên trong đều ướt đẫm mồ hôi.
Phó Thâm nhìn đám binh lính của mình huấn luyện, vẻ mặt đen đúa lộ ra một tia suy tư.
Đôi khi, lúc huấn luyện nhiều hơn vài phần, đến khi ra chiến trường sẽ có thêm vài phần cơ hội sống sót.
Hơn một giờ sau, đám đại binh đứng thành một hàng, họ cảm thấy hai cái đùi không còn là của mình nữa, bủn rủn không phải chân của họ nữa rồi, cơ bắp toàn thân đều p·h·át ra tiếng kêu than, đám đại binh cảm thấy mình bị Phó Đội huấn luyện đến mức hoài nghi nhân sinh luôn rồi.
Huấn luyện đạt yêu cầu, cuối cùng cũng được giải tán, đám đại binh nhao nhao hướng nhà ăn mà chạy, họ huấn luyện cả buổi sáng, thể lực đã tiêu hao hết sạch, bây giờ bụng t·r·ố·ng rỗng không còn chút sức lực nào, họ cảm thấy lúc này họ có thể ăn hết một con trâu.
Phó Thâm cài dây lưng lại rồi nhanh chóng đi về phía nhà ăn.
Rời khỏi nhà ăn, Phó Thâm nhanh chóng đi về phòng làm việc của mình, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn c·ô·ng tác, Phó Thâm nhấc máy, nghe giọng Phó lão gia t·ử từ đầu dây bên kia, trong mắt Phó Thâm thoáng qua một tia thất vọng khó nhận ra.
Biết rõ không thể là nàng, nhưng Phó Thâm vẫn luôn nuôi hy vọng.
"Gia gia, gọi điện thoại có chuyện gì ạ?" Phó Thâm lên tiếng hỏi.
"Có chuyện này, bên tr·ê·n có tin tức gần đây quân đội của con có động thái gì phải không, sắp Tết rồi phải chú ý an toàn ở bên ngoài." Giọng nói tang thương của Phó lão gia t·ử vang lên từ điện thoại.
Phó lão gia t·ử nhớ lại những chuyện thời trẻ, cái cảnh lửa đ·ạ·n ngợp trời trên chiến trường ông cũng từng t·r·ải qua, nhưng khi đó Phó lão gia t·ử xông pha trận mạc không hề có suy nghĩ vĩ đại gì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc c·h·i·ế·n· t·r·a·n·h, giữ lại cái m·ạ·n·g của mình.
Tham gia nhiều trận chiến như vậy, Phó lão gia t·ử để lại trên người đầy vết sẹo lớn nhỏ, đó là bằng chứng trực tiếp nhất cho những ngày tháng ấy, cũng là "quân c·ô·ng chương" mà ông tự hào.
Có lẽ là tuổi cao, Phó lão gia t·ử bỗng nảy sinh một suy nghĩ ích kỷ về c·h·i·ế·n· t·r·a·n·h, khi nghe tin Phó Thâm phải ra tiền tuyến, lòng Phó lão gia t·ử có chút sợ hãi, chính ông đã tham gia biết bao nhiêu trận chiến nhưng chưa từng sợ, đến Phó Thâm thì ông cảm thấy mình không vượt qua được, ông sợ, đ·ạ·n trên chiến trường không có mắt, có thể toàn mạng trở về hay không, ai mà biết được.
Tuy rằng Phó lão gia t·ử muốn kéo Phó Thâm về, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, vì ông biết Phó Thâm sẽ không đồng ý, và với tư cách một người quân nhân, ông không thể làm như vậy, trước c·h·i·ế·n· t·r·a·n·h, quốc gia quan trọng hơn gia đình. Phó lão gia t·ử lúc này chỉ có thể dặn dò Phó Thâm cẩn t·h·ậ·n, mong con bình an trở về.
"Gia gia, giữ gìn sức khỏe cho tốt, chuyện này đừng nói với bà nội và người nhà, kẻo họ lại lo lắng cho con." Nói đến đây, Phó Thâm dừng lại một lát, mím môi mỏng, lộ vẻ nghiêm nghị, rồi tiếp tục nói: "Gia gia... thôi bỏ đi, chuyện này đợi con về tự làm."
Nói được nửa câu, Phó Thâm không nói hết, trong tình huống này đây là lần đầu tiên hắn may mắn vì hắn và Khương Nhã chỉ là bạn bè, có lẽ họ không hợp nhau, nghề nghiệp của hắn không cho phép hắn có quá nhiều thời gian bên cạnh nàng, hơn nữa lần này Phó Thâm cũng không biết số phận ra sao.
Nói vài câu xong, Phó Thâm kết thúc cuộc gọi.
Lúc này, trong đầu Phó Thâm có một suy nghĩ rất rõ ràng, đó là... Hắn nhất định phải s·ố·n·g sót trở về gặp nàng!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận