Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 437: Sống lại 15

Khác với dáng vẻ luôn tươi cười trong trong ấn tượng, Thẩm Tiêu một lòng trầm mê công tác vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, toàn thân đều tản ra một luồng hơi thở ‘đừng đến phiền tôi’. Nghe nói người trong trạng thái hết sức chuyên chú bận rộn hoặc là hoàn toàn thả lỏng, phần lớn biểu cảm đều sẽ mất kiểm soát.
Nói thật, có hơi quá.
Sau khi vào ngồi, bồi bàn đưa thực đơn tới, Chử Đình chọn đồ ăn xong, lòng khẽ động, nghĩ tới một chuyện, nói: “Gần đây có món mới gì không?”
“Có.” Bồi bàn thuần thục lật tới một trang nào đó: “Món mì Long Lăng này là một trong những món đứng đầu trong thực đơn quý này, rất nhiều lời khen.”
Nhìn thấy món ăn tinh mỹ trên hình ảnh, Chử Đình gật đầu: “Lại thêm phần này.”
“Được.”
Khách trong nhà hàng không tính là nhiều, ngay sau khi gọi món, từng món ăn của đám người Chử Đình được đưa lên.
Dùng bữa xong, Chử Đình thấy Thẩm Tiêu ở sau bếp đã biến mất không thấy, đưa ra yêu cầu muốn gặp đầu bếp chính là đầu bếp làm ra món mì Long Lăng này.
Khách muốn gặp mặt đầu bếp không phải chuyện hiếm lạ, rất nhanh, đầu bếp chính và đầu bếp nấu món mì Long Lăng đi tới trước mặt Chử Đình.
Trò chuyện với đầu bếp chính xong, ánh mắt Chử Đình dừng ở trên người đầu bếp phía sau đầu bếp chính.
Vị đầu bếp này rất trẻ, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn qua rất có triển vọng.
Nhưng cô ta không phải Thẩm Tiêu.
“Món ăn này là cô nghiên cứu ra?” Chử Đình tựa vào ghế, trên mặt còn mang theo ý cười, nhưng độ ấm trong ánh mắt đã lạnh xuống.
Đầu bếp trẻ lộ ra một nụ cười hàm súc: “Quý khách có vừa lòng không?”
Ngón tay Chử Đình gõ bàn ăn một cái: “Đương nhiên.”
“Ngài vừa lòng chính là vinh hạnh của tôi.” Đầu bếp trẻ hơi cúi đầu nói.
Lúc này ở chỗ nghỉ ngơi sau nhà bếp, Thẩm Tiêu đang nghỉ ngơi. Bên cạnh có đồng nghiệp đang nói chuyện Lưu Ngọc Minh lại được gọi ra phía trước, cô lắc tay, không muốn nghe những bát quái đó, đơn giản tiếp tục tới phía trước giúp đỡ chuẩn bị xử lý đồ ăn.
Mãi cho đến khi tiễn bàn khách cuối cùng trong nhà hàng rời đi, lại tổng vệ sinh toàn bộ nhà hàng xong, mọi người trong nhà hàng mới đến giờ tan tầm. Thẩm Tiêu vừa nhìn thời gian, đã rạng sáng một chút.
Ra tòa cao tầng, Thẩm Tiêu đấm bóp cổ, hiện tại cô chỉ muốn trở lại cái giường ấm áp, ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng khi chuẩn bị đi tàu điện ngầm, lại nghe thấy ven đường có xe bấm còi với cô. Cô quay đầu nhìn thì thấy cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, trợ lý nhiệt tình mời cô lên xe: “Thẩm Tiêu, lên xe!”
Hơn hai tháng không thấy bọn họ, hiện tại đột nhiên nhìn thấy, Thẩm Tiêu rất bất ngờ, cũng có chút vui mừng. Ở trong một thành phố lớn như Yến Kinh, có thể gặp được một người quen rất không dễ. Thấy xe sau bấm còi thúc giục bọn họ đi mau, cô cũng không già mồm cãi láo, lúc này ngồi trên ghế lái phụ.
Sau khi cô lên xe, cô mới nhìn thấy Chử Đình cũng ngồi ở trong xe.
“Thật trùng hợp.” Thế mà có thể gặp lại.
“Nào có trùng hợp như vậy, là ông chủ của chúng tôi vẫn luôn chờ cô.” Trợ lý vừa thấy cô, đã nhớ tới chuyện lúc trước cô không từ mà biệt: “Trước kia cô đi sao không nói tiếng nào. Sau khi cô đi rồi, khẩu vị của ông chủ chúng tôi đều trở nên kém đi.”
Thẩm Tiêu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía ghế sau, hơi có ngượng ngùng giải thích nói: “Ngày đó bỗng nhận được tin sư phụ tôi bị bệnh, bèn vội vã rời đi. Thật xin lỗi.” Thật ra ngày đó cô có nghĩ tới báo cho Chử Đình bọn họ một tiếng, nhưng cuối cùng cảm thấy hẳn là Chử Đình sẽ không để ý, bèn đánh mất ý niệm này trong đầu.
“Có thể hiểu.” Chuyện đã qua lâu như vậy, Chử Đình đã sớm không thèm để ý. So với việc này, anh càng muốn hỏi rõ ràng chuyện tối nay: “Buổi tối tôi có dùng bữa ở nhà hàng các cô, món mì Long Lăng đó là chuyện gì vậy.” Anh ăn mì của Thẩm Tiêu nhiều lần như vậy, tận mắt nhìn món ăn này thành công, sao cuối cùng món ăn này lại biến thành thành quả của người khác.
Thấy anh nhắc tới việc này, Thẩm Tiêu nhếch môi đáp: “Mỗi ngành nghề đều có một vài chuyện xấu xa không đưa ra ánh sáng được, chẳng qua lần này để tôi gặp phải thôi.”
Hôm nay trợ lý cũng có dùng cơm ở nhà hàng ăn: “Nói như vậy thành quả lao động của cô bị người khác cướp đi? Vì sao không nói cho đầu bếp chính?”
Thẩm Tiêu trầm mặc.
“Không lộ ra, chắc chắn là có nguyên do của cô.” Nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng Chử Đình đã có suy đoán sơ bộ. Thẩm Tiêu không phải tính cách bánh bao, lý do cô không vạch trần chuyện này ra, chắc chắn từng suy xét lợi hại ở trong lòng, cuối cùng quyết định buông tha.
( 包子性格 : nhút nhát, im lặng chịu đựng.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận