Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 259: Thế giới tu chân 26

“Đi!” Là Cầm Minh.
Anh ta bảo vệ Thẩm Tiêu, một đấu bốn, nhưng không hề yếu thế chút nào, rất nhanh có hai người hóa thành một vũng máu dưới cây đàn của anh ta, hai người còn lại biết mình không phải đối thủ của anh ta, vội vàng bỏ chạy.
Cầm Minh đã có ý giết người thì làm sao có thể để họ chạy thoát được. Giữa dây đàn căng, hai người đang bỏ chạy lập tức bị xẻ đôi người.
Trận chiến này xảy ra quá đột ngột, kết thúc cũng rất nhanh.
Thẩm Tiêu không ngờ Cầm Minh sẽ xuất hiện, cô nhìn anh ta, có chút không nói nên lời.
“Cậu vẫn chưa rời đi?” Thẩm Tiêu hỏi, thật ra rõ ràng bọn họ không thân đến như vậy, cô không đáng để anh ta bảo vệ như thế.
“Ừm.”
“Tại sao không đi?”
Cầm Minh nói: “Nếu như cô xảy ra chuyện, sư phụ sẽ buồn.”
Đây không phải là nơi có thể ở lâu được, Thẩm Tiêu thở dài một hơi rồi nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước.” Chuyện ngày hôm nay toàn là những điều kỳ lạ, người của Lý Vạn Thông đột nhiên chết rồi, e là sau lưng vẫn còn nguyên do khác. Nhưng mà chỉ cần cô rời khỏi mảnh đất thị phi này thì mọi thứ sẽ đều không liên quan đến cô.
Hai người họ vừa rời khỏi đây chưa được bao lâu thì có người xuất hiện ở đây. Họ nhận ra phương hướng rời đi của Thẩm Tiêu và tiếp tục đuổi theo.

Ngày hôm sau Lý Vạn Thông mới biết người mà ông ta phái đi theo Thẩm Tiêu, bao gồm trưởng lão mà ông ta âm thầm sắp xếp đều đã chết cả, ông ta đau buồn, trong lòng càng không muốn để yên như thế.
Lý Vạn Thông bên này tổn thất rất lớn, Trần Phàm nhận được chiếu cố của ông ta, sau khi cậu ta biết được người mà Lý Vạn Thông phái đi đã bị Thẩm Tiêu giết thì cậu ta không có chút gì gọi là bất ngờ cả. Cùng với lúc này, cậu ta càng cảm thấy đây là một cơ hội để cậu ta thân cận với Lý Vạn Thông hơn, vì thế cậu ta chủ động tìm Lý Vạn Thông, nói cho ông ta biết một chuyện: “Xem ra hội trưởng Lý vẫn chưa biết, người đàn ông đi theo cùng Thẩm Tiêu lúc trước, anh ta không phải người.”
Trần Phàm nói chuyện này với Lý Vạn Thông, cũng là có suy xét của mình.
Vốn dĩ cậu ta không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng sau khi cậu ta biết được người của Lý Vạn Thông đều chết oan chết uổng, trong lòng mơ hồ cảm thấy, trong Vương Đô này chắc không chỉ có một mình cậu ta nhìn ra thân phận của người đàn ông tóc trắng đó.
Nếu như những đại lão đó đã biết, thế thì cho dù cậu ta nói hay không nói, kết quả dẫn đến vẫn như nhau, vậy thì chi bằng nhân cơ hội này lấy lòng Lý Vạn Thông.
Quả nhiên, Lý Vạn Thông nhìn cậu ta với vẻ mặt hoài nghi: “Ý này của cậu sao tôi nghe không hiểu?”
Nếu như ông ta không nhớ nhầm thì lúc đầu Chử Đình luôn dẫn đứa trẻ đó đi theo bên cạnh. Nếu như cậu ta không phải người, thế cậu ta là gì? Yêu thú? Tinh quái?
Nếu như là yêu thú hoặc là tinh quái thì nguồn gốc của những linh thạch cực phẩm trong tay Thẩm Tiêu có thể dễ hiểu rồi. Tộc người trong dãy núi Vạn Thú không dám đặt chân tới, bên trong có tài nguyên tu luyện dồi dào, rất có thể sẽ có linh thạch tích tụ.
Nghĩ đến đây, Lý Vạn Thông mơ hồ hiểu được tại sao trưởng lão bí mật đi theo Thẩm Tiêu đột nhiên mất mạng rồi – chắc không chỉ có một mình ông ta nhắm vào Thẩm Tiêu, lần này là ông ta đi ăn một mình, cho nên thế lực bí mật mới ra tay.
Tu vi của đại trưởng lão không thấp, cho dù không địch nổi người khác, nhưng trốn thoát cũng không phải là vấn đề lớn. Trừ khi đối thủ quá lớn mạnh để chống lại……Và ở Vương Đô không có nhiều người có thể có thủ đoạn như vậy, nhưng thực lực sau lưng những người này không phải là người mà ông ta có thể chạm tới.
Cho dù người giết đại trưởng lão là ai, thì Lý Vạn Thông cũng đã hiểu rõ, miếng ăn này ông ta không ăn nổi.
Nghĩ thông suốt những chuyện này xong, Lý Vạn Thông nói với Trần Phàm: “Tôi nợ hiền đệ một ân tình.”
Nói xong, ông ta dẫn người rời khỏi thương hội Vạn Bảo.
Ông ta đã tổn thất về người rồi, bây giờ cách để cứu vãn tổn thất chính là chủ động báo tin này cho nhiều người biết, ai cũng đừng hòng ăn một mình, tốt nhất là lúc mọi người đang tranh đoạt thì ông ta tranh thủ kiếm chút gì từ trong đó.

Vương Đô xảy ra chuyện gì, Thẩm Tiêu với Cầm Minh đều không biết. Sau khi họ đi được một đoạn, Cầm Minh cảm giác được có người đuổi theo họ, nên trực tiếp dẫn Thẩm Tiêu phi hành bằng ngự kiếm.
Những người phía sau vẫn theo sát không thôi, hơn nữa hơi thở càng ngày càng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận