Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 264: Thế giới tu chân 31

Nhiệt độ cơ thể ấm áp cuồn cuộn không ngừng từ ngoài cổ tay truyền vào, cảm giác này làm cả người anh ta đau đớn như bị thiêu đốt muốn hất tay ra ngay lập tức, nhưng đi cùng với sự đau đớn đó, anh ta tham luyến độ ấm này, thôi thúc anh ta muốn tới gần.
“Cầm Minh.” Thẩm Tiêu đón lấy ánh mắt anh ta một lần nữa, cô cố gắng khắc chế nội tâm mình nảy sinh cảm giác hung tàn, đưa quả táo nướng nóng hổi cho anh ta, “Này nếm thử cái này xem.”
Lúc trước cô làm món ăn gì cũng gọi Cầm Minh đến thử như thế.
Cầm Minh nhìn cô chằm chằm, Thẩm Tiêu không chịu nổi nữa nhắm hai mắt lại, “Tôi là người thường,” cô nói, “Không làm hại được anh.”
Không biết do lời cô nói hay là cô vẫn chưa buông tay làm cho Cầm Minh cuối cùng cũng chấp nhận quả táo nướng trông có vẻ khó coi kia. Anh ta hất tay Thẩm Tiêu ra, cầm quả táo lặng lẽ gặm.
Đồ ăn âm ấm, rất ngọt, trong trí nhớ cũng từng có một người cho anh ta ăn thứ ngọt như thế.
Thế nhưng anh ta nghĩ không ra người đó là ai.
Là ai nhỉ?
Cầm Minh cố gắng nhớ lại.
Rồi anh ta đã nhớ ra.
Là sư phụ.
Khi đó chỉ bởi vì anh ta nhìn hồ lô ven đường lâu hơn một chút, sư phụ mua luôn một xâu cho anh ta.
Sư phụ…
Huyết sắc trong mắt Cầm Minh dần tan biến, anh ta trở lại bình thường.
Nhưng anh ta không lập tức tới gần Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu cũng phát hiện anh ta khôi phục bình thường, cô nhìn vào mắt anh ta, không còn những cảm xúc tiêu cực kia nữa.
“Cầm Minh?” Cô thử thăm dò.
“Tiền bối.” Cầm Minh đáp lại.
Thẩm Tiêu chực trào nước mắt, “Cậu khôi phục là tốt rồi.”
Nhưng Cầm Minh nhích về phía sau, tỏ vẻ không muốn cô tới gần.
“Tiền bối.” nét mặt anh ta rất cứng ngắc rất đau đớn, dường như không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước, nhưng lại không thể nói dối Thẩm Tiêu, “Là tôi… đã giết sư phụ.”
“Điều đó không có khả năng.” Thẩm Tiêu không chút nghĩ ngợi lập tức phủ định nói: “Anh không giết anh ta được.” Đây là niềm tin đối với Chử Đình.
Kẻ mạnh trong thế giới này không thể xem nhẹ, nhưng đạo cụ trong trung tâm mua sắm cũng không thể khinh thường. Một người khôn khéo như Chử Đình, chắc chắn có nhiều con bài chưa lật hơn người bình thường.
Anh có thể để mạng ở đây sao? Cô không tin.
Nhưng thống khổ trong mắt Cầm Minh không giống giả bộ, xem ra nội tâm anh ta vẫn luôn đau khổ vì chuyện này, Thẩm Tiêu nghĩ một lúc, nói: “Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”
“Tôi là quái vật.” Cầm Minh mở đầu nói như thế.
Lúc anh ta còn rất nhỏ, anh ta còn không cảm thấy mình có gì khác với người người bình thường. Anh ta nhìn thấy bạn cùng lứa tuổi khác có cha mẹ có bạn bè, cũng sẽ hâm mộ sẽ khát vọng.
Sau đó vận may của anh ta tốt, gặp một người sẽ không lộ ra ghét bỏ anh ta.
Tuy rằng người kia không nhiệt tình không thân thiết với anh ta, thậm chí còn luôn sai khiến đi làm này làm kia, nhưng cuối cùng anh sẽ cho đưa đồ ăn ngon cho anh ta, một tô mì nước, một xâu mứt quả, một cái chân gà to… Anh ta thèm thứ gì, cuối cùng đều nếm được hương vị. Ngoại trừ những việc này, còn có áo khoác thật dày và giày mềm mại, rất dày rất ấm, dẫm trên nền tuyết còn có thể phát ra âm thanh cộp cộp.
Anh ta đi theo người kia đến rất nhiều địa phương. Từng thấy tuyết, từng leo núi, từng gặp biển rừng, xuyên qua sông ngòi, cùng ăn cơm với người bay trên bầu trời, cũng cùng đốt lửa với tên ăn mày ven đường.
Đó là lúc anh ta cảm thấy vui vẻ nhất, giống như mỗi ngày mở mắt ra, đều sẽ nghênh đón sự vật mới.
Cụ thể là từ khi nào thì thay đổi? À đúng rồi, là khi anh ta giúp đỡ thu xếp lại hàng hóa, thấy một quyển công pháp. Anh ta cảm thấy rất huyền diệu, người kia thấy anh ta có thiên phú, bèn đưa cho anh ta.
Anh ta bắt đầu dựa theo cách tu luyện trên công pháp để tu luyện, sau khi dẫn khí nhập thể, anh ta lập tức cảm thấy có gì đó thay đổi. Trước kia anh ta có thể biết rõ một ngày mười hai canh giờ mình đã làm những gì, nhưng sau khi tu luyện, lại dần dần có một ít trí nhớ biến mất, sẽ quên mất vừa nãy mình đã từng làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận