Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 286: 15 ngày cầu sinh 3

Trên các bản đồ khác, trong một thế giới hòa bình, ngay cả khi cô không còn một xu dính túi, cô vẫn có hy vọng và sự tự tin để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng trong chiến tranh, sẽ không ai nói lý lẽ, chỉ có thể dùng bạo lực để hủy diệt mọi thứ. Là một người bình thường bị tàn sát, cô chỉ có thể buộc phải chấp nhận số phận như vậy.
Ngồi dựa trong hang động, vết thương trên lưng vẫn còn nhức nhối, Thẩm Tiêu lẳng lặng nhìn trên đầu, chờ màn đêm buông xuống.
Ánh sáng trên đầu mờ đi một chút, cho đến khi Thẩm Tiêu không thể nhìn thấy mép tấm ván ở lối vào của cửa hàng, và màn đêm cuối cùng cũng đến.
Màn đêm đen tối là niềm an ủi tâm lý duy nhất mà Thẩm Tiêu có được lúc này.
Ít nhất thì trời tối, những người đó cũng cần nghỉ ngơi. Bọn họ nghỉ ngơi, những người đang vật lộn trong bóng đêm cũng có thể có cơ hội lấy lại hơi thở.
Nhiệt độ bên ngoài như thế nào, lúc trước Thẩm Tiêu không chú ý đến. Căn hầm nơi cô đang ở hiện tại khá ấm áp, dường như không có gì bất ổn ngoại trừ có mùi hơi khó chịu.
Bên trong không có nguồn sáng, người đứng ở nơi sáng không nhìn thấy được tình hình bên trong.
Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, cô quyết định khoét một khe hở nhỏ dưới đáy hầm mà người có thể nằm nghiêng được. Bằng cách này, cô tự ép mình vào khe hở nhỏ đó, và lần sau có người đến, trừ khi họ đào hầm, hoặc ai đó đi xuống, nếu không sẽ rất khó để phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Nói là làm, bên ngoài trời đã tối, Thẩm Tiêu không có cách nào tìm công cụ tiện tay khác được. Cô không muốn lãng phí thời gian quý báu này, nên dứt khoát dùng tay đào.
Nhưng lớp đất dưới nhà không mềm như đất ngoài hoang dã, móng nhà nào cũng được lèn đất trước khi xây nhà. Căn hầm này ở trong nhà, đất quá dày và chặt, Thẩm Tiêu cảm thấy lấy ngón tay đào thì sẽ rất đau, hiệu suất thì thấp đến tức lộn ruột.
Không thể như thế này được.
Thẩm Tiêu để bản thân bình tĩnh lại.
Thể lực của cô có hạn, tiếp tục biện pháp với hiệu suất thấp như thế này sẽ chỉ khiến cô tốn sức, cách này không ổn. Tốt nhất vẫn nên tìm công cụ, kết quả thu được sẽ hơn công sức bỏ ra.
Bây giờ trời đã tối, việc ra ngoài dò tìm công cụ sẽ tốn rất nhiều thời gian, đồng thời sẽ khiến cô bị lộ quá nhiều và tăng thêm rủi ro.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Tiêu quyết định tạm thời dừng lại, đợi trời tờ mờ sáng rồi đi tìm công cụ.
Cứ như thế, Thẩm Tiêu ngồi trong căn hầm, một đêm không ngủ.
Sự im lặng của màn đêm khiến càng nhiều âm thanh được khuếch đại hơn.
Tiếng súng nổ, tiếng khóc, tiếng cười……Thẩm Tiêu không biết có phải mỗi phát súng đều sẽ có một người chết không, cô nghe thấy bên ngoài thấp thoáng có giọng nói yếu ớt tuyệt vọng truyền đến, trái tim cô từ co thắt trở nên tê dại.
Nếu như cô không may bị người khác phát hiện, kết cục chắc sẽ thảm hơn những người đó nhỉ.
Nếu như bị phát hiện thì sao?
Lựa chọn cái chết, hay là phối hợp với những con quỷ đó kéo dài qua mười lăm ngày?
Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, cô cảm thấy bản thân sẽ chọn vế sau.
Những thứ khác đều là hư ảo, không có gì quan trọng hơn sự sống.
Trời lại hửng sáng, lúc đầu còn có sương mù, có tầng tầng lớp lớp cảm giác như sáng mà không sáng. Sau đó, giống như tấm màn được vén lên, và trời sáng hơn một chút. Tiếp theo, là độ sáng tối thiểu mà Thẩm Tiêu cần.
Cô ló đầu ra khỏi hầm, cô không vội lao lên để lộ cơ thể ra ngoài. Đối với cô mà nói, mỗi phút mỗi giây để lộ ra ngoài đều rất nguy hiểm. Vì vậy, trước tiên cô đứng ở cửa hầm quan sát, xem có thể cầm trong tay dụng cụ nào, sau đó nhanh chóng tấn công sau khi đã xác định được dụng cụ.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Tiêu đã tìm thấy một cái cuốc cách đó không xa — những người chạy trốn hiếm khi mang theo loại vật này. Thẩm Tiêu nhanh chóng đưa tay ra chống vào mép cửa căn cầm và bò ra khỏi đó. Cô lấy được cuốc thì đặt lên mép hầm, sau đó nhảy xuống trước rồi lại quay người lại mang cuốc vào căn hầm, cả quá trình diễn ra trong khoảng ba phút.
Trở lại hang động, bóng tối lại bao quanh Thẩm Tiêu với cảm giác bình yên.
Cuốc so với ngón tay thì hiệu suất quả thực là cao hơn rất nhiều. Một lớp đất nhanh chóng được đào lên bên chân Thẩm Tiêu, cùng với lớp đất vỡ ra còn có cơn đói của cô.
Thẩm Tiêu không lo lắng về cơn đói. Bời vì hôm qua cô phát hiện, dưới đáy hầm có một ít khoai tây nhỏ, những ngày tiếp theo cô có thể dựa vào nó để chống đói.
So với thức ăn thì cô thiếu nước hơn.
Vừa nãy đào đất khiến cô mệt đổ mồ hôi, lúc này cô đã cảm thấy có chút khô họng.
Lúc này bên ngoài trời đã sáng, Thẩm Tiêu không dám ra nữa, cô chỉ có thể tạm thời chịu đựng và tiếp tục làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận