Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 313: Thế giới động vật 18

Dựa theo tốc độ này, có thể ngày mai hoặc là ngày mốt sẽ hoàn toàn vỡ vụn.
Tốc độ khôi phục của cha anh ta khác hẳn người thường, chính là vì vậy sao?
Nhưng đây là cái gì?
Là thuốc? Là pháp khí? Hay là một thứ mà người của gia đình bình thường không thể tiếp xúc?
Bên kia nghi hoặc của Từ Phàm không người giải đáp.
Bên này ba người Thẩm Tiêu đang bàn luận chuyện của bác sĩ Từ với bà Phạm.
“Tay của bác sĩ Từ có vấn đề.” Thẩm Tiêu lấy điện thoại viết, hai người là cô và Chử Đình đều từng được bác sĩ Từ ôm. Khi bác sĩ Từ ôm bọn họ, cô thấy trên ngón trỏ của bác sĩ Từ có một vết sẹo rất sâu, hơn nữa khi tay ông ấy sờ đầu hai người bọn họ rất không tự nhiên: “Trước kia ở trong bệnh viện nghe nói ông ấy là bác sĩ ngoại khoa, nếu nói như vậy, đả kích đó đối với ông ấy chắc chắn rất lớn. Nhưng cũng giống vậy, chuyện này với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội.”
Giúp Dương Tử Minh xuống lầu đi bộ là một lần thử của bọn họ, mục đích chủ yếu của bọn họ vẫn là lợi dụng những món đồ trong tay này đổi đủ nhiều tích phân.
“Mọi người cần tôi làm như thế nào?” Vì con gái, bà Phạm cũng nguyện ý bất cứ giá nào.
“Hiện tại Từ Phàm hẳn là đã hoài nghi bà.” Chử Đình nhận lấy di động viết: “Người chỉ cần có lòng hiếu kỳ, vậy anh ta chắc chắn sẽ chủ động đến thử bà. Anh ta tới thử bà, bà không cần hoảng, tìm kiếm cơ hội, đi trị liệu tay của bác sĩ Từ. Bác sĩ Từ là bác sĩ ngoại khoa, nếu tay ông ấy bị thương nghiêm trọng rất có thể không thể cầm dao phẫu thuật được nữa. Chỉ cần bà chữa tay của bác sĩ Từ lành, vậy dường đây Từ Phàm này hẳn là có thể xác định được.”
Bọn họ cần cố gắng bí mật bán đi, tất nhiên phải có mạng lưới quan hệ. Bọn họ là động vật, không thể nói chuyện với con người, bà Phạm không có bối cảnh gì, cũng không làm được việc này. Nhưng Từ Phàm thì có.
Bà Phạm liên tục suy nghĩ một hồi: “Được, tôi nghe mọi người.”
“Vậy kế tiếp, chúng ta thương lượng thử xem làm sao lừa gạt Từ Phàm, không đúng, làm sao trợ giúp một nhà Từ Phàm đi.” Thiệu Triệt cũng đoạt lại di động nói.
Hai ngày sau.
Bác sĩ Từ xuất viện, đi tới nơi ở của con trai.
Hai vợ chồng bọn họ có nhà của mình, con trai thì ở nhà khác.
Lý do dọn đến nhà con trai ở, cũng là bởi vì tiểu khu bọn họ ở có người chắn kín, tình huống hiện tại của bọn họ vẫn nên ở chỗ con trai thì thanh tịnh hơn một chút.
Hai vợ chồng vừa vào cửa, Thiệu Triệt đã qua đó chào đón, làm mẹ Từ hoảng sợ.
“Con nuôi chó khi nào vậy?”
“Tiểu Bạch mang đồng bọn về nhà đó.” Từ Phàm lo lắng mẹ không thích, vừa giải thích vừa vuốt đầu Thiệu Triệt nói: “Con chó này rất nghe lời, bảo ngồi thì ngồi, bảo bắt tay thì bắt tay. Còn không tha nước tiểu lung tung khắp nơi, cực kỳ thích sạch sẽ.”
“Thật sự?” Mẹ Từ có hơi sợ chó, nhưng đến nhà của con trai, bà ấy cũng không muốn bởi vì mình là trưởng bối nên tùy ý can thiệp cuộc sống của con. Con trai thích, bà ấy cũng chỉ đành thử tiếp nhận.
Cũng may mục tiêu của của Thiệu Triệt cũng không phải bà ấy, lúc này anh ta đã phe phẩy cái đuôi nhìn thương thế của bác sĩ Từ.
“Tay ông ấy quả thật bị thương.” Thiệu triệt vừa đảo quanh bác sĩ Từ vừa nói với hai người Thẩm Tiêu bọn họ: “Miệng vết thương hình như trông còn rất sâu.” Chử Đình không để ý đến anh ta, tiếp tục nằm úp trong ổ. Thẩm Tiêu thì ngồi ở trên điều hòa nhìn một nhà ba người phía dưới.
Khi tới giữa trưa ăn cơm, mẹ Từ đi mua đồ ăn nấu cơm. Trong khoảng thời gian này ba người Thẩm Tiêu và Chử Đình bọn họ đều ăn thức ăn thú cưng, bọn họ nghĩ kế tiếp cơ bản hẳn là cũng đều là những thứ đó. Làm sao nghĩ đến mẹ Từ không chỉ nấu cho một nhà ba người bọn họ, còn làm cơm cho thú cưng cho ba người bọn họ, Thiệu Triệt lại được chia một khúc xương to.
“Khúc xương to này có gì ngon đâu.” Thiệu Triệt cười nhạt với việc này, nhưng thời gian cả buổi chiều sau đó, anh ta cơ bản đều tốn thời gian ở trên khúc xương đó.
Thẩm Tiêu và Chử Đình đã rất lâu không ăn cơm nóng, nếm bữa cơm này, cũng có chút thỏa mãn.
“Mẹ ơi mẹ làm nhiều đồ ăn ngon quá.” Từ Phàm cũng rất vui vẻ, nhưng trước khi ăn, anh ta lại để một phần đồ ăn riêng dùng một cái đĩa đặt qua một bên.
Mẹ Từ thấy vậy, không khỏi hỏi: “Con làm cái gì vậy? Sẽ không phải là chừa tới tối ăn đấy chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận