Treo Máy Trăm Vạn Năm, Ta Tỉnh Lại Thành Thần

Chương 32: Từ chức, rời khỏi Yên Vũ Các

Chương 32: Từ chức, rời khỏi Yên Vũ Các
Nặc Đinh Thành, phục sinh suối. Hoa! Bạch quang chiếu xuống, Trần Quân xuất hiện trong suối nước. Đẳng cấp trên đầu từ lv14 hạ xuống lv12. Hắn lúc này, đã tức giận đến gân xanh nổi đầy, mắt đỏ ngầu! “Đồ chó Trương Việt! Lão tử cùng ngươi thề không đội trời chung!!”
Lúc này, Ngô Tội cũng gần như đồng thời phục sinh trong suối nước, tranh thủ thời gian nói với Trần Quân: “Trần Ca, lần trước anh đã bị treo ở thi thành một lần rồi, lần này lại chết thêm một lần nữa, trong vòng bảy ngày là không thể chết nữa đâu đấy!”
“Để tránh Trương Việt tìm tới chỗ này, chúng ta nhanh rời khỏi đây trước, tìm chỗ an toàn trốn đã!”
Trần Quân tuy mạnh miệng, nhưng so với ai cũng sợ chết. Hắn tranh thủ thời gian cùng Ngô Tội cùng nhau rời khỏi suối phục sinh…
Một bên khác. Trương Việt mang theo chữ đỏ, đi ra ngoài thành. Bởi vì chức nghiệp giả chỉ có thể tiêu trừ điểm tội ác bằng cách đánh quái có cấp độ không thua kém cấp độ của bản thân. Đợt thi triều cấp 13, không đủ để Trương Việt xóa chữ đỏ. Đi vào một khu dã ngoại cấp 17 tùy tiện bên ngoài thành, Trương Việt liền bắt đầu cày zombie.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trong lúc trong ngoài Nặc Đinh Thành, vô số chức nghiệp giả còn đang cùng zombie liều chết huyết chiến. Đột nhiên, một thông báo hệ thống từ trên trời giáng xuống ——
【 Thông Báo Khu Vực 】(Nặc Đinh Thành): “Đinh~ tất cả chức nghiệp giả Nặc Đinh Thành xin chú ý: thi triều sắp rút lui, chúc mừng các ngươi đã chống trả thành công!”
“Nặc Đinh Thành đã khôi phục cơ chế bảo hộ, cổng không gian thế giới khác đã khôi phục truyền tống!”
Sau một khắc, tất cả zombie trong ngoài thành đều bắt đầu rút lui khỏi Nặc Đinh Thành.
Trong thành, vang lên tiếng hoan hô của đám chức nghiệp giả: “A! Ta giết đủ 50 con zombie, nhiệm vụ thế giới hoàn thành rồi!”
“Mẹ nó! Ta đạp mẹ nó giết 49 con, còn thiếu 1 con! Đồ thi gia ngươi đừng chạy, cho ta giết thêm một con! Chỉ một con thôi! Ta van lạy ngươi đó!”
Trương Việt lúc này nhận được tin nhắn của Tô Cẩn Nhan: “Trương Việt, cậu đang ở đâu vậy?”
“Ngoài đồng đang xóa chữ đỏ.” Trương Việt vừa giết zombie, vừa trả lời.
Tô Cẩn Nhan ngạc nhiên nói: “Chữ đỏ? Cậu giết người rồi hả?”
Đúng lúc này. Trong nhóm công hội vang lên tiếng chó sủa.
【Yên Vũ Các, tướng quân】: “@Trương Việt, Vương Bát Đản, cậu bị đuổi việc! Mau cút ngay, cậu không còn là người của Yên Vũ Các nữa!”
【Yên Vũ Các, tướng quân】: “@Trương Việt, đồ tạp chủng, cậu nhớ cho kỹ, món nợ này, Lão tử có một ngày sẽ bắt cậu trả lại gấp 10 lần!”
Nhìn tin nhắn trong nhóm, Tô Cẩn Nhan khó hiểu. Nàng nhắn tin riêng hỏi Trương Việt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Liên tưởng đến chuyện chữ đỏ mà Trương Việt vừa nói, Tô Cẩn Nhan như đoán được điều gì: “Cậu...... Giết Trần Quân rồi?”
Trương Việt đáp một chữ: “Ừm.”
Vốn nghĩ rằng Tô Cẩn Nhan sẽ hỏi tới hỏi lui, sao lại đi giết Trần Quân các kiểu. Không ngờ Tô Cẩn Nhan lại nhắn lại “Ha ha ha! Làm tốt lắm! Trương Việt, cậu đã làm được việc mà tôi vẫn luôn muốn làm!”
“Thảo nào Trần Quân chửi đổng trong nhóm, hắn chắc chắn tức điên lên rồi, ha ha ha! Thật hả dạ mà!”
Phản ứng của Tô Cẩn Nhan làm Trương Việt thật sự buồn cười. Lúc này, Tô Cẩn Nhan hỏi: “Trần Quân chửi cậu trong nhóm đó, sao cậu không cãi lại?”
“Chó cắn một cái, cậu còn cắn ngược lại chó một cái chắc?”
“Không thể nào! Ha ha ha hic~”
Mất hơn một tiếng đồng hồ, Trương Việt xóa hết 200 điểm tội ác, khôi phục lại thành chữ trắng.
Thời gian đến 10 giờ tối. Trương Việt liền trở về Nặc Đinh Thành, logout. Tắm rửa xong đi ngủ!
Sáng hôm sau, Trương Việt vừa tỉnh, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ Tô Cẩn Nhã!
Trương Việt đại khái cũng đoán được mục đích cuộc gọi này.
Nhấc máy, áp vào tai.
“Tôi từ chức, kể từ ngày đó tôi không còn là người của công hội nữa.” Đối phương còn chưa lên tiếng, Trương Việt đã nói trước.
Tô Cẩn Nhã bên kia ngẩn người.
“Trương Việt, cậu có ý gì?”
“Ý nghĩa đúng như câu chữ.” Nói xong, Trương Việt liền cúp máy.
Từ khi Tô Cẩn Nhan nói cho Trương Việt biết: Trần Quân có chỗ dựa là đại boss Tô Thần nhà họ Tô, Trương Việt đã biết, việc mình giải thích không có ý nghĩa gì. Đã như vậy, dứt khoát không cần giải thích. Dù sao có Trần Quân chấp chưởng Yên Vũ Các, việc Trương Việt bị đá khỏi công hội cũng là chuyện sớm muộn.
Cùng lúc đó, một bên khác. Tô Gia đại hạ, trong văn phòng chủ tịch.
Trong điện thoại của Tô Cẩn Nhã, truyền ra tiếng “ục ục”.
Chủ tịch Tô Thần nói: “Đây là người mà con cố gắng muốn bảo đảm sao?”
Đôi mày thanh tú của Tô Cẩn Nhã hơi nhíu lại: “Chủ tịch, Trương Việt nhất định không tự dưng đi tập kích ác ý thành viên công hội! Bởi vì dưới góc độ của bất cứ ai, cũng sẽ không làm như vậy!”
Tô Thần trầm giọng nói: “Nhưng sự thật chứng minh, chính xác là nó đã giết Trần Quân, còn có bốn thành viên khác của Yên Vũ Các nữa!”
“Ý của con là, có thể là có nguyên nhân bất đắc dĩ gì đó, Trương Việt chỉ là bị động phản kích……”
Tô Thần hỏi: “Con có bằng chứng gì để chứng minh không?”
“Cái này…….” Tô Cẩn Nhã á khẩu.
Lúc này, Tô Cẩn Nhan đột nhiên gõ cửa bước vào.
“Đại bá bá, chứng cứ đây ạ!”
Chỉ thấy Tô Cẩn Nhan phát một đoạn ghi âm: “Nhị……Nhị tiểu thư, không phải con cố ý tập kích bạn bè của ngài đâu, mà là hội trưởng Yên Vũ Các cho con một vạn tệ, kêu con làm như vậy……”
“Đây là con tìm được người đã tấn công Trương Việt đêm qua, con đã hỏi ra!”
“Là Trần Quân dùng tiền thuê người đến đánh Trương Việt, Trương Việt chỉ là xuất phát từ tự vệ phản sát bọn họ!”
Nghe được đoạn ghi âm này, cùng với lời giải thích của Tô Cẩn Nhan, lông mày của Tô Thần hơi nhíu lại, rơi vào trầm tư.
Một hồi lâu sau, ông mới mở miệng nói với hai chị em Tô Cẩn Nhã, Tô Cẩn Nhan một câu: “Một người mới vừa gia nhập công hội, và một người từ trước tới giờ vẫn luôn giúp đỡ Yên Vũ Các chúng ta là Trần Gia.”
“Bên nào nặng bên nào nhẹ, hai đứa chắc phải rõ.”
Tô Cẩn Nhan không thể tin được: “Nhưng mà đại bá bá, chúng ta cũng không thể cứ thế mà đổi trắng thay đen, để người vô tội chịu tiếng oan chứ? Như vậy về sau sao người ta dám tin Yên Vũ Các chúng ta nữa?”
Tô Thần lại lần nữa trầm mặc, nói “Để cho Trương Việt quay về đi, chuyện này, dừng ở đây, ai cũng không cần truy cứu trách nhiệm.”
Tô Cẩn Nhan hỏi: “Vậy sau này nếu Trần Quân nhằm vào Trương Việt thì sao?”
Tô Thần nói: “Ta sẽ nhắc nhở Trần Quân.”
Thế là, Tô Cẩn Nhan lập tức gửi tin cho Trương Việt: “Trương Việt, cậu trở về đi! Tôi đã chứng minh sự trong sạch của cậu với Tô Đổng rồi!”
Vốn nghĩ Trương Việt chỉ là vì bị hiểu lầm là tấn công thành viên công hội ác ý, không chịu được hiểu lầm, mà lựa chọn rời khỏi Yên Vũ Các. Bây giờ, hiểu lầm đã được giải tỏa, hắn chắc chắn sẽ trở về.
Không ngờ, Trương Việt lại nói: “Tôi không quay về đâu.”
“Vì sao chứ?” Tô Cẩn Nhan cố gắng giữ Trương Việt, không muốn để cho hắn rời đi Yên Vũ Các: “Có phải cậu lo lắng sau này Trần Quân vẫn sẽ nhằm vào cậu không?”
“Vừa rồi Tô Đổng cũng đã nói rồi, ông sẽ nhắc nhở Trần Quân!”
Trương Việt vẫn là thái độ kiên quyết: “Vậy thôi đi.”
Tô Cẩn Nhan nhìn vào khung chat với Trương Việt, nhất thời trong lòng có một loại cảm giác hụt hẫng.
Cùng lúc đó. Lâm Hải Thị, một khu chung cư cao cấp.
Phòng ngủ, Trần Quân vừa bò từ trên giường dậy, khoác áo ngủ, kéo rèm cửa sổ, đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc. Quay đầu lại, liếc nhìn cô gái nằm nghiêng mình trên giường, không một mảnh vải che thân, trong ánh mắt lộ ra một chút dâm tà.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Trần Quân bắt máy.
“Trần Ca, thằng Trương Việt đã rời khỏi công hội chúng ta rồi!”
Giọng nói rất quen, là từ Ngô Tội.
Trần Quân cười lạnh một tiếng: “Nghề tuần thú sư là nghề cực kỳ tốn kém, không có tiền lương cao của Yên Vũ Các, xem một tên phế vật nghèo xơ xác như hắn lấy cái gì để phát triển chứ!”
“Bất quá, mày nghĩ rời khỏi Yên Vũ Các là tao sẽ tha cho mày sao?”
Đầu bên kia điện thoại, Ngô Tội hỏi: “Thằng kia thực lực quá mạnh Trần Ca, chúng ta làm sao mới có thể đối phó với hắn?”
Trần Quân khẽ cười một tiếng, dường như trong lòng đã sớm có kế hoạch: “Yên tâm, tao tự có cách đối phó với hắn.”
“Cho dù tạm thời không giết được hắn, tao cũng có cách khiến hắn khó chịu, khiến hắn ở thế giới khác nửa bước cũng khó đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận