Treo Máy Trăm Vạn Năm, Ta Tỉnh Lại Thành Thần

Chương 210: Trần Quân âm mưu, phó ước Hàn Băng Cấm Địa!

Chương 210: Trần Quân âm mưu, phó ước Hàn Băng cấm Địa! Sau khi Diệu Thế tuyên bố đầu hàng, Trần Gia Quân cũng rốt cục đỡ không nổi. Ban đêm, Trần Quân gửi tin nhắn, công bố nguyện ý cống hiến cho Sử thi bảo vật 【Ma Thần Chi Tâm】 cùng 50 triệu tiền vốn cho Trương Việt, để cầu hòa giải. Bất quá Trần Quân kèm theo một yêu cầu, đó chính là cần giao dịch tại bản đồ Đệ Lục Thế Giới 【Hàn Băng cấm Địa】. Trần Quân đưa ra lý do, là hắn có nhiệm vụ ở Hàn Băng cấm Địa, muốn Trương Việt nể mặt bọn hắn đầu hàng mà giúp đỡ một chút. Nhìn thấy tin nhắn này của Trần Quân, Trương Việt lại lộ ra nụ cười như thể đã khám phá mọi thứ. Đúng lúc này, Trần Long cũng gửi tin nhắn: “Huynh đệ, Trần Quân là kẻ quỷ kế đa đoan, lúc liên hệ với hắn cần phải cẩn thận!” Trương Việt không suy nghĩ, lập tức trả lời Trần Quân: “Ngươi phải chứng minh thành ý chứ? Tiền thì cứ chuyển, Ma Thần Chi Tâm có thể đợi sau khi ta giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi hãy lấy.” Tiện thể, Trương Việt gửi luôn số tài khoản ngân hàng qua tin nhắn. Quả nhiên không lâu sau, Trương Việt liền nhận được tin nhắn báo có 50 triệu nguyên được chuyển vào! Diệu Thế và Trần Gia Quân cộng lại, trong một đêm đã tạo ra một Trương Việt giàu có hàng ức, Trương Việt thật sự phải cảm tạ hai nhà bọn họ mới được! Sau khi nhận được tiền, Trương Việt liền đăng xuất, chuẩn bị ăn bữa cơm rồi đi phó ước. Cùng lúc đó, ở một nơi khác. Tại tổng bộ công hội Trần Gia Quân, sau khi xin thông qua lên cấp trên, đồng thời đã để bộ tài vụ chuyển khoản 50 triệu cho Trương Việt, Trần Quân nhìn khung chat tin nhắn giữa mình và Trương Việt trên điện thoại, không khỏi siết chặt điện thoại, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận và sát ý vô tận! “Tiền của Trần Gia Quân ta mà ngươi cũng dám cầm! Đêm nay, ta sẽ khiến ngươi phải nhả cả gốc lẫn lãi 50 triệu này ra!” “Ngoài ra, hãy cố mà trân trọng cái buổi tối cuối cùng khi ngươi còn sống đi! Hừ hừ…” Nghĩ như vậy, Trần Quân bấm một số điện thoại khác: “Từ Lão Bản, lô hàng kia của ta, đến chưa?” Một giây sau, một giọng nói trầm thấp từ trong điện thoại vọng ra: “Đừng nóng, vì đã là hàng khẩn cấp nên cũng sắp đến chỗ Thiên Kinh của các người rồi.” Trần Quân vui vẻ nói: “Tốt, vậy đa tạ Từ Lão Bản!” Lúc này, Từ Lão Bản bên kia điện thoại lại tiếp lời: “Nhớ kỹ, về nguồn gốc lô hàng này…” Không đợi Từ Lão Bản nói hết, Trần Quân lập tức nói: “Yên tâm đi Từ Lão Bản, mặc kệ ai hỏi, tôi cũng sẽ ngậm miệng không nói!” “Hơn nữa lúc đó khi tôi cần dùng đến lô hàng này, xung quanh đều là người nhà cả, bọn họ sẽ không nghi ngờ.” Trần Quân dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, người ngoài duy nhất, cũng không đáng lo, bởi vì người sắp c·h·ế·t rồi thì càng không có vấn đề gì…” Ở một nơi khác. Sau khi ăn tối xong, Trương Việt nhắn tin vào nhóm công hội: “Mới đến Thiên Kinh, tối nay cho mọi người nghỉ, ai muốn đi dạo chợ đêm Thiên Kinh thì đi nhé, tất cả chi phí đêm nay công hội thanh toán.” Vừa dứt lời, cả nhóm lập tức sôi động. Âu Dương Linh Nhi: “Thật sao? Oa! Hội trưởng anh tốt quá đi!” Ly Nguyệt: “Cứu mạng! Em thật sự là yêu c·h·ế·t ông chủ như vậy rồi!” Tình một đêm: “Nghe nói Thiên Kinh nhiều gái xinh lắm, hiếm có cơ hội như này, tối nay quẩy tới bến!” Mỗi công hội đều có kỷ luật riêng. Người chơi tự do có thể thích thì lên, thích thì nghỉ. Nhưng người chơi trong công hội thì không được. Để tăng tính tích cực của mọi người trong công hội, Trương Việt từ ngày căn cứ công hội Thiên Mệnh Điện thành lập, đã lập ra chế độ “trừ cuối tuần ra, từ thứ hai đến thứ sáu giờ làm việc là 8 giờ sáng đến 9 giờ tối, đi trễ về sớm trừ lương”. Dù sao người của Thiên Mệnh Điện nhận lương 50.000 tệ mỗi tháng, đã vượt xa mức đãi ngộ của top 3 công hội cấp tỉnh. Bọn họ tự nhiên cũng phải thể hiện sự nhiệt tình thì mới xứng đáng với số tiền lương này! Hôm nay thứ ba được nghỉ, hơn nữa còn đang ở Thiên Kinh, tự nhiên khiến mọi người cảm thấy hưng phấn. Lúc này, Ngô Hạo Thiên nói: “Tôi thích một chiếc Maserati, tối nay định chốt đơn, có được công hội thanh toán không?” Trương Việt: “Được, công hội hỗ trợ 10%, còn lại tự cậu giải quyết.” Ngô Hạo Thiên: “A... Vậy thôi!” Sau khi cho toàn thể thành viên công hội nghỉ, Trương Việt gửi tin nhắn riêng cho Ninh Điềm Điềm: “Tối nay em tăng ca nhé, có nhiệm vụ cần em.” Tính cách của Ninh Điềm Điềm vốn kỳ quái, cô không thích sự ồn ào của thành phố lớn. Nghe nói Trương Việt có việc cần mình, cô liền đồng ý: “Vâng, không vấn đề gì! Anh Trương Việt, giờ mình lên game nha?” Vừa đúng lúc đó, Trương Việt nhận được tin nhắn của Trần Quân: “Đại ca, anh lên game chưa? Em đang chờ anh ở Hàn Băng cấm Địa này!” Trương Việt liền cùng Ninh Điềm Điềm đăng nhập vào game. Thấy Trương Việt không dẫn ai theo mà chỉ có mình mình, Ninh Điềm Điềm có chút thụ sủng nhược kinh. “Anh Trương Việt, bọn mình muốn đi làm nhiệm vụ gì vậy?” Trương Việt nhìn Ninh Điềm Điềm, hỏi: “Nếu như anh bị người ta khống chế bằng kỹ năng thì sao?” Ninh Điềm Điềm nắm chặt pháp trượng, mặt đầy vẻ nghiêm túc: “Em sẽ lập tức giải khống cho anh Trương Việt!” Trương Việt cười tươi: “Tốt, đó là nhiệm vụ của em tối nay, xong việc này, anh sẽ trả thêm 30% tiền thưởng cho em tháng này.” Đại não Ninh Điềm Điềm nhanh chóng vận chuyển, tính toán 30% tiền thưởng được bao nhiêu: “Một năm đến năm, hai năm ba mươi, ngày Quốc tế Lao động, ngày Quốc tế Thiếu nhi...” “Cảm ơn anh Trương Việt!” Ninh Điềm Điềm vốn quen khổ từ nhỏ nên rất yêu tiền. Rất nhanh, Ninh Điềm Điềm đi theo Trương Việt đến bản đồ cấp 45 nằm ở phía Nam Băng Tuyết Chi Thành: Hàn Băng cấm Địa. Chỉ thấy một số lượng lớn người chơi của Trần Gia Quân đã chờ sẵn bên ngoài, một thân giáp trắng, 【Quân Duyệt】(ID của Trần Quân) Chiến Sĩ cấp 45, có dáng người ngược lại như hình người tự mình đến đón Trương Việt: “Đại ca đến rồi!” Trần Quân một bên giải thích cho Trương Việt: “Ây da nhiệm vụ này thật sự hơi khó đấy anh! Anh xem, tiền anh cũng nhận rồi, giờ bọn em đã ở cái mối quan hệ này muốn anh giúp em làm nhiệm vụ thì cũng đâu có quá đáng đúng không?” Trương Việt thản nhiên nói: “Đương nhiên.” “Bên ta có dẫn theo một người vào.” Vừa dứt lời, Trần Quân thấy Trương Việt bên cạnh có một Mục Sư muội tử Ninh Điềm Điềm đi theo sát, không chút do dự nói: “Đương nhiên được, không vấn đề gì!” Thật ra, thấy Trương Việt chỉ dẫn theo một người chẳng có tác dụng gì, chỉ được cái để ngắm cảnh mà không dẫn những người khác của Thiên Mệnh Điện tới, trong lòng Trần Quân đang rất vui mừng! Thầm nghĩ: “Định bụng hơi xoắn xuýt, nếu bọn mày đến đủ cả thì còn phải tìm cách gì đó để nhốt mấy đứa khác bên ngoài, chỉ để một mình mày vào thì mới có thể nhắm vào trả thù được.” “Giờ thì hay rồi, tên này lại chỉ dẫn theo một bình hoa tới! Ha ha, quá đúng ý ta rồi! Lần này xem ngươi tứ cố vô thân, còn ai có thể giúp được ngươi!” Thế là, Trương Việt và Ninh Điềm Điềm, cùng Trần Quân bước vào Hàn Băng cấm Địa. Đây là một thành thị bị ma pháp phong ấn. Phố lớn ngõ nhỏ đều bị băng sương bao phủ, từng đợt lạnh thấu xương từ bốn phía ập đến. Trần Quân cố ý đi phía sau. Nhưng chẳng biết tại sao, Ninh Điềm Điềm lại đi theo Trần Quân ở phía sau. Trần Quân cũng không suy nghĩ nhiều. Nhìn Trương Việt càng lúc càng cách xa mình ở phía trước, hắn đột nhiên dừng bước. Lạnh giọng nói với Trương Việt: “Tao gọi mày một tiếng đại ca, vậy mà mày cũng dám nhận lời hả?” Trương Việt dừng lại, quay đầu nhìn Trần Quân, nói: “Lần sau thử gọi ta một tiếng ba ba xem, chắc ta cũng sẽ nhận.” Trần Quân đột ngột thay đổi thái độ, nhất thời trở nên trơ tráo, hừ lạnh một tiếng nói: “Đồ tự cho là thông minh ngu xuẩn, mày thật sự nghĩ tao gọi mày tới là muốn mày giúp làm nhiệm vụ sao?” “Mày bị lừa rồi!” Vừa nói, Trần Quân đột ngột vung tay ra hiệu. Một giây sau. Vèo vèo vèo vèo—— Bốn phương tám hướng, vô số mũi tên và pháp cầu bất ngờ bắn về phía Trương Việt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận