Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 424. Có manh mối

Giao tiếp rộng rãi rốt cuộc đã phát huy tác dụng.
Mỗi ngày ba quẻ đã giúp nàng bắt được không ít tin tức.
Thu giấy bút lại, Vân Mạt tính toán đứng dậy.
Ali đầy mặt u oán: “Thật sự không tính cho ta sao?”
Vân Mạt nhìn khuôn mặt đầy hồng quang của nàng, hơi hơi mỉm cười: “Vận khí của ngươi rất tốt, không cần tính.”
Hai ngón trỏ của Ali chạm vào nhau, nàng kỳ thật là muốn nghe lý luận, không nhất định một hai phải là kết quả. Nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng thật sự quá nghiện, vì sao không cho nàng cơ hội?
“Hẹn gặp lại”.
Vân Mạt nhìn thời gian trên trí não, còn có mười phút là đến giờ học.
Ánh mắt Ali sáng lên: “Ngươi muốn đi học tiết cổ văn hóa của giáo sư Cát La sao?”
Vân Mạt gật đầu, “Đúng vậy.”
Ali bỗng nhiên cười không rõ, sau đó tiến đến bên tai nàng, thần bí hề hề nói:
“Ngươi nếu đáp ứng tính cho ta một quẻ, ta nói cho ngươi một tin tức.”
Vân Mạt buồn cười nhìn nàng: “Không phải ta không tính cho ngươi, mà là tính nhiều không tốt.”
“Được rồi”, Ali suy sụp bả vai, rốt cuộc từ bỏ.
Bước chân Vân Mạt lại khựng lại, ngồi xuống, khuỷu tay trái chạm chạm vào cánh tay nàng: “Nói đi, là tin tức gì?”
Ali hữu khí vô lực:
“Chỉ nghĩ thu hoạch không nghĩ trả giá, ngươi như vậy sẽ không có bạn.”
Vân Mạt:……
Ali rốt cuộc không nghẹn lại, nhìn trái ngó phải, một tay che ở bên miệng, lặng lẽ nói:
“Hôm nay giáo sư Cát La tới trường học, nhưng khẳng định sẽ không dạy.”
Vân Mạt ngẩng đầu: “A? vì sao?”
Đều nói bác gái ánh sáng mặt trời nhìn rõ mọi việc, nhưng vị này khi nghiêm túc lên, tuyệt đối có thể ném các bác gái một con phố.
Vân Mạt cổ vũ nhìn nàng, chờ nghe.
Ali cười đến càng thêm thần bí, nhỏ giọng nói: “Ta nhìn thấy một nữ nhân thật xinh đẹp, đi đến chỗ hắn nghiên cứu rất lâu……”
Giáo sư Cát La, là giáo viên khách mời đặc biệt của trường đại học này.
Vì giữ lại hắn, trường học cố ý vẽ ra một đống tòa nhà, sửa sang thành phòng thí nghiệm cho hắn dùng.
Vân Mạt cố ý trợn trắng mắt: “Hắn không phải là bác sĩ y học cổ truyền sao? Người tìm hắn đều rất nhiều nha.”
“Phi!” Ali lườm nàng một cái, “Ngươi thì biết cái gì?!”
Nàng ghé sát lại nói: “Ta dám cá cược, quan hệ của bọn họ tuyệt đối không thuần khiết!”
“A? Không thể đi?”
Vân Mạt trợn mắt há hốc mồm, bộ dáng này khiến Ali hài lòng, nàng vươn hai ngón tay, chỉ vào hai mắt của mình:
“Tin tưởng ta đi. Tuy rằng ta là một học tra, nhưng ta ở trên phương diện này, có thiên phú mà người bình thường không thể đuổi kịp!”
Vân Mạt trêu chọc nói: “Nữ nhân xinh đẹp tìm hắn chính là có vấn đề sao? Ngươi sợ không phải là có trái tim thích yêu đương đến tàn não đó chứ?”
“Sách”, Ali nhíu mày, “Ta có thể nói bừa sao?”
“Nữ nhân này, cách một thời gian sẽ tới, nàng mà tới thì giáo sư sẽ không đi dạy. Ách, đương nhiên, hắn bình thường cũng không hay đi dạy học. Ta đã từng nhìn thấy giáo sư chữa bệnh cho nàng, thần thái kia tuyệt đối không đơn giản.”
“Giáo sư rất để bụng. Cái loại cảm giác này…… Ta không thể mô tả rõ, nhưng dù sao, hai người bọn họ khẳng định có ái muội.”
Vân Mạt mở to hai mắt: “Thế này tính là lý do gì!”
Ali thập phần tin tưởng: “Không tin ngươi cứ thử xem, hôm nay ngươi nhất định sẽ không vào được tòa nhà thực nghiệm kia.”
Tâm tư Vân Mạt khẽ nhúc nhích, trên mặt vẫn cứ bày ra thần sắc giật mình: “Cái này mà ngươi cũng biết?”
Ali vỗ ngực: “Tin tưởng ta đi, hormone mẫn cảm của ta hơn người thường rất nhiều.”
Vân Mạt đứng lên: “Ta thử đi nhòm một chút?”
Ali có chút phấn khởi: “Đi đi, đi đi, cẩn thận một chút, bị bắt gặp thì đừng có khai ra ta.”
Vân Mạt:……
Giáo sư Cát La thật sự không xuất hiện.
8 giờ tối, sau giờ học.
Nữ trợ giảng Emma chậm rãi đi ở dưới bóng râm trên con đường nhỏ, Vân Mạt đi theo không xa không gần.
Mười phút sau, Emma ngừng ở trước một tòa nhà phong cách cổ xưa.
Vân Mạt biết, đây là phòng nghiên cứu hiện tại của giáo sư Cát La.
Vị trí của tòa nhà này có chút cao, chung quanh đều là cây cối và cỏ dại, không biết có phải cố tình hay không, điểm mù thị giác ở nơi đây rất nhiều, từ lầu trên có thể hoàn chỉnh nhìn xuống phía dưới, mà muốn từ phía dưới lặng yên không một tiếng động đi vào, khó khăn rất lớn.
Cửa lớn mở ra, trông như một cái miệng đen ngòm.
Emma không có dừng lại, bước chân lộc cộc đi vào.
Vân Mạt cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng bám theo sau.
Tòa nhà trang hoàng thập phần cổ xưa, sàn nhà là hạt hợp kim phỏng chế bó củi, khi dẫm lên phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Một nữ nhân từ mặt đông đi tới, xẹt qua Emma, tay nhét vào trong ba lô, đôi mắt lại không dấu vết quét về phía Vân Mạt.
Ngay trong nháy mắt này, một cỗ cảm giác nguy cơ khiến người sởn tóc gáy đột nhiên sinh ra.
Nữ nhân này…… Nữ nhân này, nàng đã gặp qua!
Không, chuẩn xác mà nói, gương mặt này nàng chưa từng gặp qua, nhưng người này, nàng đã gặp qua.
Thói quen nghề nghiệp khiến cho Vân Mạt nhớ người, đầu tiên là nhớ kỹ cốt tướng.
Trừ phi nàng ta ngay cả xương cốt cũng sửa, nếu không, dù có ngụy trang hoàn mỹ đến đâu, cũng có thể bị nàng nhận ra được.
Nữ nhân này, còn không phải là hướng dẫn du lịch mà bọn họ khi vừa mới đến hành tinh Ải Xán đã gặp ở cảng hàng không sao?
Nàng sao lại ở chỗ này? Mấu chốt là còn thay đổi một khuôn mặt khác?
Thực hiển nhiên, nữ nhân này cũng nhận ra nàng.
Một gương mặt ở ngoại tinh vực, ở một thời điểm mẫn cảm, xuất hiện ở địa phương mẫn cảm. Nàng là theo dõi Emma?
Nữ nhân kia hiển nhiên có bí mật, đổi thành bản nhân Vân Mạt, dưới tình huống như vậy, cũng nhất định sẽ trước tiên nhấc lên cảnh giác, tiến tới áp dụng biện pháp phòng ngừa.
Không ngoài sở liệu mà nói, trong ba lô kia hẳn là vũ khí!
Nếu Vân Mạt không cho một giải thích hợp lý, nàng tuyệt đối sẽ đánh đòn phủ đầu.
Chỉ chớp nhoáng, trong đầu Vân Mạt lược qua vô số ý niệm.
Phản kích bằng vũ lực hiển nhiên là không được, ai cũng không biết trong tòa nhà này còn có cái gì.
Phía trước, bước chân Emma chậm lại, sắc mặt giấu ở trong bóng tối, không biết đang nghĩ cái gì.
Nữ nhân bước nhanh lên, tay một chút một chút từ trong ba lô lấy ra tới, lập tức sắp đi đến trước mặt Vân Mạt.
“Cô Emma!”
Trên mặt Vân Mạt treo tươi cười, chạy nhanh vài bước, cùng nữ nhân kia gặp thoáng qua.
Động tác của nữ nhân kia cương ở nơi đó, thần thái đình trệ, chuẩn bị trước nghe xem các nàng sắp nói cái gì.
Không có uy hiếp là tốt nhất, rốt cuộc ở chỗ này động thủ, có quá nhiều sự tình cần phải giải quyết tốt hậu quả.
Khóe miệng Emma giật giật một chút, chậm rãi xoay người, trên mặt cười tủm tỉm, nhưng trong ánh mắt lại che giấu đề phòng.
Trắng trợn táo bạo? Hay là xông tới lầm?
Vân Mạt dâng tặng phẩm buổi sáng Lâm Dịch Triết đưa cho nàng lên, biểu tình mang theo rối rắm cùng thấp thỏm, đưa tới trước mặt Emma.
“Học trò tặng cho cô.”
Cùng lúc đó, nàng ấn xuống máy truyền tin, một tiếng lóng được truyền đi: “Đã tìm được hoa.”
Nhiếp Câu Sanh rùng mình, chuyển kênh qua. Định vị, nghe lén, liền mạch lưu loát.
Emma nhìn cái hộp nhỏ nâng trên đôi tay trắng nõn kia, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.
Đó là đá ánh trăng màu xám tinh mỹ, trong hộp có một đóa hoa biru màu đỏ nhạt, ánh đèn chiếu xạ ở bên trên, lóe ra ánh sáng kỳ dị, rất là mỹ lệ.
Nữ nhân phía trước thu lại một chút, Emma cùng nàng trao đổi ánh mắt, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy.
Nàng cũng không có nhận lễ vật, mà dùng thái độ ôn hòa hỏi Vân Mạt: “Vì sao lại đưa cho ta?”
Vân Mạt khụ một tiếng, hỏi lại: “Cô Emma, buổi tối ngày mai cô có thời gian không?”
Emma nhếch khóe miệng: “Ngươi có việc gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận