Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 406. Xuất phát Water tinh

Trong căn cứ, Liên Nghệ nhìn tiết mục mà Nhiếp Câu Sanh đưa qua, ngón tay thon dài gõ vài cái ở trên bàn, ngữ khí hơi mang nghi hoặc, “Múa kiếm? Không có đi tìm Tuyết Lị sao?”
Nhiếp Câu Sanh vuốt cằm, một bộ dáng rất có hứng thú nói:
“Đám khỉ con kia sợ Tuyết Lị, nên nghẹn ra đại chiêu.”
Khóe miệng Liên Nghệ kéo kéo, “Ngươi không nói cho bọn họ Tuyết Lị là làm gì sao?”
Nhiếp Câu Sanh lời lẽ chính đáng:
“Chính bọn họ tự suy diễn, lại có thể cho rằng đi Tuyết Lị liền phải nhảy tiểu thiên nga, chỉ có thể tự trách chính mình ngu xuẩn.”
Liên Nghệ:……Một tên lừa gạt mang theo một đám gà con. Bỗng nhiên cảm thấy tâm thật mệt.
Trên Tinh Võng lăn lộn tin tức.
“Tinh hệ Delta xuất hiện bão thiên thạch, quân đội đã phái nhân viên vào chỗ……”
Bão thiên thạch phá hủy đường hàng không tinh tế cực lớn, cách vài thập niên liền sẽ phát sinh một lần.
Phương pháp Liên Bang ứng đối với bão thiên thạch vẫn hơi thô ráp.
Chủ yếu là hàng hạm chở cơ giáp, lợi dụng chiến sĩ cơ giáp đánh nát thiên thạch lớn, dẫn đường tiểu thiên thạch thay đổi quỹ đạo vốn có.
Đây là hoạt động hạng nhất, nhìn như bọ ngựa đấu xe, nhưng lại không thể không làm.
Giải trừ uy hiếp của gió lốc thiên thạch, ngoại trừ dựa vào phương tiện phòng ngự và vũ khí, còn ỷ lại vào vô số mồ hôi cùng nghị lực của quân nhân.
Nếu không, dưới số lượng lớn thiên thạch đánh sâu vào, trạm không gian, cảng hàng không, phòng hộ…… Đều có khả năng bị phá hư.
Thiên thạch thậm chí có khả năng phá tan tầng khí quyển của tinh hệ, hậu quả không dám tưởng tượng.
Dưới sự ảnh hưởng của chuyện này, số lượng lớn học sinh quân giáo được phái đi hiệp trợ, cũng vừa lúc có lý do cho Vân Mạt bọn họ lặng yên không một tiếng động rời đi.
Thân phận của bọn họ, là do Liên Nghệ an bài.
Trên phi thuyền, mọi người mới biết được chính mình sắp đi hành tinh Water.
Hành tinh Water là viên tinh cầu du lịch cấp C, nhiều dân tộc hỗn cư, gương mặt bọn họ xuất hiện ở nơi đó, cũng không tính là đột ngột.
Đi đường vòng qua Water, chứng thực thân phận giả của bọn họ, sau đó lại xuất phát đi hành tinh Ải Xán……
Nếu làm giả thân phận, tự nhiên sẽ không thông qua chuyến bay bình thường.
Hàng hạm lặng yên không một tiếng động rời đi Trung Ương tinh, phi hành ở trong sao trời đen nhánh.
Vân Mạt nhìn thấy Nhiếp Câu Sanh, thiếu chút nữa bị hắn làm cho kinh ngạc.
Một thân áo gió cao cấp mầu vàng nhạt, bên trong phối hợp áo sơmi màu đen, thoạt nhìn rất lịch sự văn nhã, ra vẻ đạo mạo, hoàn toàn không có bộ dáng lôi thôi lếch thếch thường ngày.
Nàng không nhịn được chậc lưỡi, thầm nghĩ: Thật đúng là mười phần văn nhã bại hoại!
Mấu chốt là, khẩu âm của hắn cũng thay đổi, há mồm ngậm miệng là định luật Ormes……
Khả năng biến đổi khuôn mặt không phải nhanh như vậy chứ?
Đặc biệt là, điếu thuốc ngày thường không rời tay, cũng có thể nói không hút liền không hút.
Rốt cuộc là khả năng tự chủ của hắn cường hãn, hay thuốc này, vốn dĩ chỉ là làn sương khói……
Miệng Lưu Dược mở thành hình chữ O, không dám tin tưởng mà tiếp đón: “Nhiếp đại tá……”
Nhiếp Câu Sanh thong thả, ánh mắt mang theo uy hiếp, “Từ giờ trở đi, nhớ kỹ thân phận của các ngươi, đồng thời nhớ rõ, gọi ta là thầy Nhiếp.”
Hắn thong thả đi qua khu vực này, sau đó thấp giọng nói: “Nếu không nhớ nổi, làm hỏng việc, ta sẽ quăng các ngươi từ trên phi thuyền ra ngoài, để các ngươi cảm thụ cảm giác trôi nổi ở trong vũ trụ.”
Lưu Dược nghe vậy co rụt cổ lại, vội nói: “Nhiếp…… thầy Nhiếp, thầy đang dọa học trò sợ.”
“Ân, có thể bị dọa tức là còn có thể cứu chữa được.” Nhiếp Câu Sanh vừa lòng gật gật đầu.
“Nhưng chúng ta không phải muốn đi hành tinh Ải Sán sao? Vì sao đi hành tinh Water trước?” Lưu Dược cẩn thận lại hỏi thêm một câu.
“Ngu xuẩn! Đi lại đây!”
Nhiếp Câu Sanh nói, giơ tay muốn đập cái ót của hắn.
Lưu Dược thấy vậy, ngầm ngồi xổm xuống, hiểm hiểm trốn thoát.
Nhiếp Câu Sanh nhất thời không bắt được, tay trực tiếp đập lên vách tường bên cạnh.
Vỏ phi thuyền cứng rắn vô cùng, tay Nhiếp Câu Sanh đập lên, nháy mắt phát ra một tiếng “Ong”.
Lưu Dược sợ tới mức hút khí lạnh, nếu là vỗ ở trên đầu hắn, hiện tại đầu hắn đã có thể bị biến thành nước đi?
Nhiếp Câu Sanh nhìn lòng bàn tay đỏ lên của chính mình, có hơi chút khó có thể tin nổi.
Lưu Dược……tránh thoát được một cái tát của hắn?
Lâm Phàm Thành thấy thế liền không nghẹn lại, phụt cười ra tiếng, “Béo, ngươi có phải đã quên đeo ngọc hay không?”
Lưu Dược theo bản năng sờ cổ, trên đầu ra mồ hôi. Chết tiệt, khai vận phù ở đâu rồi?!
Nhiếp Câu Sanh đã sớm đối với lý lịch của bọn họ rõ như lòng bàn tay, tên mập này thể chất xác thực là khá mơ hồ, xui xẻo cũng có thể lây bệnh sao?
Lâm Phàm Thành vẫn đang che miệng cười vui vẻ, cái ót liền ăn một cái tát của Nhiếp Câu Sanh.
Vân Mạt ở một bên cười nhìn, “Nhiếp đại tá, ngài vẫn nên thu liễm tính tình một chút mới tương đối thỏa đáng, nói không tốt còn sẽ có huyết quang tai ương.”
Nhiếp Câu Sanh:……Mẹ! Lại mẹ nó là huyết quang tai ương!
Hắn hít sâu một hơi, lại nhìn nhìn lòng bàn tay, tròng mắt xoay nửa ngày, “Huyết quang tai ương gì?”
Vân Mạt không có trực tiếp đáp lại, mà chậm rì rì lấy ra: “Ta có khai vận phù tổ truyền, 1800 tinh tệ một tấm, ngài muốn không?”
Nhiếp Câu Sanh: “Trước nói chút đi, huyết quang từ nơi nào tới? Tinh tặc? Sự cố? Tập kích?”
Hắn tiện đà lắc đầu: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là không phải quá nguy hiểm. Nói cách khác, cái gọi là huyết quang, sẽ phát sinh ở trong tinh hạm này đi……”
Vân Mạt nghe hắn lải nhải, cả người bình tĩnh đứng ở nơi đó, vẫy vẫy ngón trỏ: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Nhiếp Câu Sanh:……muốn đánh chết con bé chết tiệt kia, nhưng nhiệm vụ quan trọng, không thể cho phép có gì ngoài ý muốn xảy ra, càng không thể lấy cớ giận dỗi để mạo hiểm.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn rốt cuộc vẫn chuyển 1800 tinh tệ qua.
Mọi người:……hóa ra ngươi cũng biết sợ!
Mọi người đi theo tới nhà ăn, một hình bóng có chút quen thuộc ánh vào mi mắt.
Vân Mạt ngẩng đầu nhìn nhìn, Lâm Dịch Triết hướng nàng nhe răng, lại vỗ vỗ súng ngắm phía sau.
Vân Mạt bừng tỉnh, emmm, đây không phải là tay súng bắn tỉa thủ hạ của Liên Nghệ, sau khi thu thập xong Tiết hiệu trưởng, thiếu chút nữa đã ngắm bắn nàng hay sao? Tựa hồ bởi vì bị nàng theo dõi, nên đã bị phạt đi căn cứ huấn luyện?
A, duyên phận thật kỳ diệu.
Nhiếp Câu Sanh ngồi xuống, click mở quang não cho bọn hắn xem tư liệu của Usa Avadan.
Tầm mắt Vân Mạt ở trên từng gương mặt khác biệt đảo qua, lại so sánh với lý lịch, chậm rãi lắc đầu.
“Chỉ sợ, ai cũng không phải là bản nhân hắn đi?” Vân Mạt nói.
Nhiếp Câu Sanh có chút tán dương nhìn nàng: “Không sai, mặt không phải hắn! Tên không phải hắn! Ngay cả ngày sinh cũng không phải. Đối thủ mà chúng ta gặp phải trong chuyến này, chính là một người như vậy.”
Lưu Dược trợn tròn mắt, “Chậc chậc chậc, biển rộng tìm kim còn phải cho tài liệu.”
Nhiếp Câu Sanh lại chọn đọc tài liệu khác, híp mắt nói: “Người này thập phần cẩn thận, đa nghi, thân phận lại nhiều. Lẽ ra, hành tinh Ải Xán là viên tinh cầu hoà bình, hai bên tám gậy tre đánh không đến cùng nhau.”
“Nhưng mà, quân đội thông qua điều tra trí não, bắt giữ được một thân phận trong đó của hắn, ngay khi đến hành tinh Ải Xán tín hiệu liền biến mất.”
Vân Mạt nhìn tư liệu trước mặt, trong đầu không ngừng suy tư toàn bộ sự kiện.
Chuyện tìm người như này, không phải nên là chuyện của cục An Toàn sao?
Vì sao lại là quân đội tới an bài? Đặc biệt còn là phó đội trưởng Liệp Báo tự thân xuất mã.
Chẳng lẽ thật là bởi vì có quan hệ đến đạn đạo và quân đội? Hay là do sau lưng cất giấu huyền cơ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận