Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 275. Ngươi tưởng chết yểu sao

Sinh hoạt vườn trường luôn là trong bình tĩnh mang theo gợn sóng.
Khi lá cây chuyển sang đỏ, giá cổ phiếu của công ty khoa học kỹ thuật Thái Cao cũng một đường tăng lên. Tiếp theo, điều ánh vào trong mắt người có tâm, là một công ty con trực thuộc được bán ra và đổi tên.
Công ty Star-Carrier, tên gọi tắt là SC, lặng yên không một tiếng động giao cho Hoắc Xuyên. Trên phố truyền ra tin đồn Hoắc gia muốn bước vào thị trường hàng hạm.
Dư âm của tràng đại chiến trường giữa Vân Mạt và Mai Căn kéo dài không thôi. Sóng vũ khí nổ mạnh cuối cùng kia còn đưa tới phong ba, quả thực thiếu chút nữa đã điên đảo cơ sở lý luận của các trường học.
Tuy Vân Mạt cảm thấy chính mình đã trở lại sinh hoạt vườn trường bình thường, nhưng các đặc điểm trên người nàng quá nổi bật, dẫn tới mức độ phân biệt đặc biệt cao.
Trong một góc vườn trường xuất hiện vô số phiên bản trận chiến Vân - Mai.
Phiên bản truyền cảm hứng: Tâm lớn bao nhiêu, thế giới liền rộng bấy nhiêu—— bàn về cách một chú gà thể chất B+ đã chinh phục thế giới!
Phiên bản tuyệt vọng: khi họ Vân và họ Mai xuất hiện cùng nhau……
Phiên bản mê tín: Hết thảy đều có nhân quả —— bàn về lực sát thương tương đương giữa ba chiếc cúc và vũ khí hạt nhân.
Phiên bản chảy nước mắt: Đêm đã khuya, mưa ở ngoài cửa sổ khóc lóc kể lể. Ta không có khóc, ta chỉ là có chút chết lặng. Ta từng bước một tới gần giấc mộng chỉ huy của chính mình, lại bởi vì ngươi mà rách nát không thành bộ dáng.
Phiên bản châm chọc theo phong cách thơ cổ: Ám Mai u nghe hoa, nằm chi thương hận đế. Mở ở bên đoạn cầu gẫy, càng là mây (Vân) và mưa. Một hai phải đi tranh xuân, nhìn xem là cái kết cục gì? Dần dần bị nghiền thành bùn, ai còn nhớ rõ ngươi?
……
Vân Mạt thập phần bội phục sức tưởng tượng của nhóm cầm bút, Mai Căn tức đến ngứa răng.
Vô số đại sư lại nhảy nhót hăng hái, mượn truyền thuyết con trai cưng của khí vận, ở trên Tinh Võng phổ cập chỗ tốt của tiền Ngũ Đế, cũng nhân cơ hội bán hàng, kiếm đầy xô đầy chậu.
Mọi người sau đó mới bừng tỉnh.
Chẳng lẽ?
Có lẽ?
Có khả năng?
Ba cái cúc của nàng có huyền cơ khác?
Muốn nói ai không có biện pháp bình tĩnh nhất, thì hẳn là Lưu Dược đi.
Ánh mắt hắn nhìn Vân Mạt tràn ngập u buồn.
Đúng là khác nhau một trời một vực, trước kia khi chưa nhận thức Vân Mạt, hắn chưa bao giờ cảm thấy chính mình xui xẻo.
Một người là con gái cưng của khí vận, một người lại là con trai ghẻ của vận đen……
Đặc biệt là tấm phù Thất Sát kia, di chứng cực kỳ đáng sợ. Lưu Dược thiếu chút nữa bị hố chết. Hắn chỉ có thể cả ngày ăn vạ ở bên cạnh Vân Mạt, ý đồ công lược nàng.
“Vân Mạt, ta đã tra sách sử, không phải có thể sửa vận cho người ta sao? Ngươi nhìn ta xem, ngươi nhìn người bạn học đáng thương của ngươi xem, ngươi không muốn cứu lại người anh em thời khắc bồi hồi ở bên cạnh vực sâu sao?”
Vân Mạt đào đào lỗ tai, cúi đầu ăn cơm.
Bang!
“Có còn là anh em hay không?”
Lưu Dược đập tay xuống bàn, thiếu chút nữa làm bát canh trước mặt nàng sánh ra ngoài.
“Sách”, Vân Mạt nhíu mày ngẩng đầu, thằng nhãi này quả thực khó chơi, ma âm quanh tai nàng vài ngày không dứt!
“Ngươi nói đi, muốn bao nhiêu tiền?” Lưu Dược hào khí tận trời.
Tiền? Vân Mạt nâng mắt, lại lập tức rũ xuống, đáng tiếc tiền này không kiếm được.
Nhưng nàng vẫn phải trả lời một chút, “Ta không phải đã cho ngươi khai vận phù sao?”
“Cái kia chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc, ta cảm giác như là trúng phù sinh tử Thiên Sơn Đồng Mỗ”, vẻ mặt Lưu Dược uể oải.
Vân Mạt:…… A, còn biết Thiên Sơn Đồng Mỗ, xem ra đã nghiên cứu không ít tư liệu.
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Vân Mạt vừa gặm xương vừa hỏi.
Lưu Dược lập tức bưng bát cơm ngồi xuống đối diện nàng, “Giúp ta sửa vận đi…… Giá ngươi ra, nhưng, xem ở phân thượng người anh em tốt, ngươi sẽ không chém ta, đúng không?”
Vân Mạt lắc lắc đầu, thuận tay từ đũa ống lấy ra hai chiếc.
Lưu Dược không chớp mắt nhìn tay nàng, đầy mặt chờ mong.
Vân Mạt đem một cây chiếc đũa bày biện ở mặt bàn, “Đây là quỹ đạo nhân sinh ban đầu của ngươi.”
Vẻ mặt Lưu Dược hoang mang:…… A?? Sau đó thì sao?
Vân Mạt lại “Rắc” bẻ gãy một cây khác, cũng đặt ở trên bàn, “Đây là quỹ đạo mà ngươi muốn thay đổi.”
Lưu Dược:……sau đó?
“Ta có thể giúp ngươi xu cát tị hung, xu lợi tị hại, nhưng những thứ này, là kiến nghị lúc sau mà ta cho ngươi, lựa chọn là ở chính ngươi. Xét đến cùng vẫn là con đường nhân sinh của chính ngươi. Ngươi nghĩ sai thì sẽ hỏng, sẽ khiến ngươi đi một con đường hoàn toàn khác.”
Lưu Dược:…… Cho nên ngươi muốn nói cái gì?
“Sửa mệnh, mượn thọ, mượn vận…… có lẽ đều có thể làm được, nhưng mượn chính là của người khác, ngươi có hiểu không? Có vay có trả, giúp ngươi mượn vận người khác, cũng sẽ phải trả một cái giá lớn, còn không nhất định thành công, ngươi muốn chết yểu sao người anh em?”
Vân Mạt nói xong, chạm chạm chiếc đũa bị bẻ gãy, phanh thây thành hai nửa kia.
Lưu Dược nháy mắt gục đầu xuống, có chút ủ rũ, “Thật không có biện pháp sao?”
Vân Mạt vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ta nói rồi, ngươi là một phá vận giả. Ngươi rất có năng lực, chính mình xông qua, ở bên trong bụi gai tìm ra một con đường. Ngươi sẽ trở nên thực ghê gớm.”
“Ngươi nói thật?” Lưu Dược lần thứ ba nghe được cái từ “Phá vận giả" này từ trong miệng Vân Mạt, tựa hồ là một danh từ rất vĩ đại.
Vân Mạt gật đầu, cằm khẽ nâng, “Tin tưởng chính mình!”
Lưu Dược rốt cuộc kiên định, đôi mắt ở trên hai chiếc đũa băn khoăn nửa ngày, rốt cuộc cười.
Nhưng, lời tuy nói như vậy, Vân Mạt vẫn đẩy cho Lưu Dược miếng ngọc điêu khắc khai vận phù, có thể giúp hắn cải thiện khí tràng, con đường nhân sinh đi hơi thông thuận một chút.
“Đây là cái gì?” Lưu Dược cầm sợi dây màu đen, nhìn miếng ngọc màu trắng ngà, hỏi.
Vừa sờ vào miếng ngọc đã khiến cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng, dưới ánh mặt trời, hình như có một loại rực rỡ lung linh.
“Cho ngươi, một vạn tinh tệ, nhớ rõ luôn mang theo người”, Vân Mạt tiếp tục gặm đùi gà.
“Ngươi nói……gì?” Lưu Dược giống như không quen biết nàng, “Không phải cho ta sao?”
“Nga, dây đeo là cho, ngọc là có tính phí, có thể trả góp, lợi tức mỗi tháng 5% là được”.
“Ngươi đừng nói nữa”.
Cảm động của Lưu Dược đã giảm xuống một nửa, lợi tức 5% một tháng, sao ngươi không cho vay nặng lãi luôn đi? Cùng thằng nhãi này nói đến tiền, quá con mẹ nó đau trứng.
Hắn quyết đoán mở giao diện trả tiền ra, quét cổ tay Vân Mạt một chút.
“Tích……”
Vân Mạt nháy mắt cảm thấy hương vị đùi gà biến thơm ngon hơn rất nhiều.
Từ sau khi thu mua công ty kia, năng lực mất tiền của nàng càng ngày càng mạnh. 9000 tinh tệ kiếm được từ Sân Tây Á, liền hai ngày cũng chưa giữ được đã bị Tiêu Nam cầm đi……
Emmm, nàng cũng là bị sinh hoạt bức bách a.
Ngọc tuy rằng đã bán đi, nhưng vẫn có thể phát huy chút tác dụng cuối cùng.
Ở trước mặt Lưu Dược, nàng chụp một bức ảnh rõ nét, chuyển phát tới trên tài khoản WB.
@ gọi ta là ba ba: “Khai vận 500, khai vận giải ách tới trước thì được.”
Đôi mắt nhỏ của Lưu Dược rốt cuộc trừng lớn một vòng, “‘@ gọi ta là ba ba’ lại có thể là ngươi!!!”
Vân Mạt dựng thẳng ngón tay lên, làm ra cái thủ thế “Hư”, “Thiếu niên cần phải bình tĩnh, bình tĩnh!”
Lưu Dược:…… Bình tĩnh cả nhà ngươi, ngươi đây là làm gì?
'@ gọi ta là ba ba' mà toàn xã hội đều thổi phồng lại có thể là ngươi?!
Ngươi lại có thể giấu diếm lâu như vậy?
Ngươi lại có thể mặt không đổi sắc cầm ảnh ngọc của ta để đăng lên cho chính ngươi?
Hắn đã quên mất, mười lăm phút trước, miếng ngọc vẫn là của Vân Mạt.
“Nói, còn có ai biết cái áo choàng này của ngươi không?”
“Ừm, không phải ở chỗ đó sao?” Vân Mạt chu chu môi về phía Hoắc Xuyên đang cười khoe khoang ở góc bên kia.
Lưu Dược lệ chảy ròng ròng chạy đi:…… Ta lại không phải là người thứ nhất biết được.
“Ta kiến nghị ngươi đừng nói với Hoắc thiếu gia cái này”, Vân Mạt đã ăn xong, đứng lên khuyên hắn một câu.
“Vì sao?”
“Bởi vì hắn chính là '@ gió thổi qua mông lạnh'……”
“A ha ha!”
Lưu Dược cười đến thiếu chút nữa đánh nghiêng cả bàn, bài hát 'chinh phục' của '@ gió thổi qua mông lạnh' kia, đến nay hắn vẫn còn đánh dấu lưu trữ, hóa ra là Hoắc thiếu gia!
Hắn đã nói sao, tuy rằng che thực kín mít, thanh âm cũng đã làm ngụy trang, nhưng vẫn luôn cảm thấy người nọ quen mắt.
Vân đại ca, người ác không nói nhiều, hóa ra ngay từ đầu đã ép Hoắc thiếu gia ở chỗ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận