Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 240. Thiếu chút nữa hổ khẩu đoạt thực

Đã xảy ra chuyện này, cũng không thể đàm phán mua bán được nữa.
Phần đầu của Doãn Úy Lam bị trọng thương, đã được đưa đi cấp cứu, cảnh sát tinh tế dùng tốc độ nhanh nhất đi đến đây.
“Sao lại là ngươi?” Viên cảnh sát trẻ đối với Vân Mạt hiển nhiên cũng thập phần có ấn tượng.
Tiểu khu Hải Đô, Hồ Đa Kim, cộng thêm lúc này, đây là lần thứ ba hắn gặp được nữ sinh này.
Xác suất nàng xuất hiện tại hiện trường vụ án cũng quá cao đi.
“A, chào cảnh sát Vương”, Vân Mạt cười tủm tỉm chào hỏi, thật đúng là rất có duyên phận, Trung Ương tinh lớn như vậy, sao lần nào cũng có thể gặp được hắn.
Biết đám người Vân Mạt xác thật là tới đàm phán, không hiểu biết tình huống, cảnh sát Vương vẫy vẫy tay để cho bọn họ rời đi.
Trên đường trở về, Tiêu Nam hít sâu một hơi, “Nguy hiểm thật.”
“Chúng ta nếu đến chậm một bước, nàng nhất định sẽ chết.” Hoắc Xuyên cũng thổn thức.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Hai người vừa nói vừa nhìn về phía Vân Mạt.
Chuyện này có điểm khó hiểu, hy vọng nàng có thể thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của bọn họ.
Vân Mạt chậm rãi lắc lắc đầu, quẻ trên tay ban đầu là quẻ Lôi Địa Dự, sau lại thay đổi thành Lôi Phong Hằng. Chủ quẻ lục hợp, gian hào hai phát, giống như thông quan sinh thế. Ý chỉ có người trung gian giật dây việc thu mua, đáng tiếc hóa ra sau này phản xung khắc, là tướng hổ khẩu đoạt thực.
“Hổ khẩu đoạt thực?” Hoắc Xuyên cùng Tiêu Nam nhìn nhau, đều run lập cập.
Ngay lúc này, thiết bị trí não của Hoắc Xuyên sáng lên.
“Anh cả?” Hoắc Xuyên nhìn hai người một chút, nghiêng đầu nhận cuộc gọi.
“Tiểu Xuyên, các ngươi đi Đức Tây sao?” Sắc mặt Hoắc Tấp thập phần nghiêm túc.
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Vân Mạt cũng đi lên, khuôn mặt xuất hiện ở trên màn hình.
“Đừng chạm vào công ty kia”, anh cả Hoắc cảnh cáo bọn họ.
“Công ty kia rốt cuộc làm sao vậy?”
Hoắc Xuyên thập phần khó hiểu, nếu không gặp phải chuyện Doãn Úy Lam, công ty kia vô luận nhìn từ góc độ nào, đều là một mục tiêu không tồi.
“Còn nhớ Ngụy Đại Hải không”, Hoắc anh cả hỏi.
“Không nhớ lắm”, Hoắc Xuyên bĩu môi, hắn trước kia đối với việc kinh doanh không có hứng thú, sao nhớ được Ngụy Đại Hải hay Ngụy Đại Giang gì? (*)
(*) Ngụy Đại Hải: trong lần đám bạn học đến nhà thăm Hoắc Xuyên, Vân Mạt thấy ba Hoắc bị dính vận rủi nên đã tính cho ông và khuyên ba Hoắc là có thể hỏi vay tiền của Ngụy Đại Hải.
“Sách”, anh cả Hoắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, vừa muốn cổ vũ hắn một câu lại thu hồi về.
“Ngụy Đại Hải, ở sao Thiên lang kinh doanh cát vàng tím, cho nên có chút tin tức.”
“Tin tức gì?” Ba người đều dựng thẳng lỗ tai lên nghiêm túc nghe.
“Mỏ cát vàng tím ở Trung Ương tinh tương đối khan hiếm, công ty Đức Tây đúng lúc có được, trừ cái này ra, khối quặng kia còn cộng sinh những thứ khác, Mã Phỉ Á đã nhìn chằm chằm bọn họ từ lâu, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ở bên ngoài, chỉ chờ ăn……”
“Mã Phỉ Á bên ngoài là thương nhân, nhưng trên thực tế chính là kẻ buôn lậu vũ khí……”
“Hô…” Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tiêu Nam đã mồ hôi đầy đầu.
Hắn lẩm bẩm tự nói, “Công ty này, là ta tình cờ nghe được thông tin, ta mất rất nhiều công sức mới liên hệ được bọn họ. Hiện tại xem ra, căn bản chính là có người hạ bẫy ta, hơn nữa còn là đã đặt bẫy từ rất lâu rồi.”
“Chắc chắn là hướng về phía nhà ta đi”, Hoắc Xuyên dù không thông minh, cũng có thể cảm giác được.
Tiêu Nam chỉ là một học sinh không có nội tình, không có tài lực, sao lại có người theo dõi hắn được?
Sợ là muốn qua tay hắn, thị uy với Hoắc thị đi.
Nếu hắn thật sự đoạt con mồi của Mã Phỉ Á, lấy thủ đoạn của hắn ta, hai bên tranh đấu với nhau, phỏng chừng sẽ không hề đơn giản.
Là ai?
Hoắc Xuyên rốt cuộc cũng cảm nhận được ba và anh cả hắn cũng không hề dễ dàng.
Tiêu Nam có chút uể oải, “ Là do ta không điều tra rõ ràng.”
Vân Mạt vỗ vỗ đầu của hắn, “Người có tâm đã cố ý thiết cục, rất khó phòng bị, ngươi làm sao mà biết được? Hơn nữa, ngươi đã làm rất tốt.”
“Em trai, đừng để trong lòng, chúng ta cũng không có tổn thất gì”, Hoắc Xuyên cũng đĩnh đạc nói.
“Ân”, Tiêu Nam đáp lời, bắt đầu tinh tế cân nhắc chuyện này từ đầu đến cuối.
“Xem ra, Nghiêm Chiêm rất rõ ràng tình cảnh của chính mình. Hắn nếu không phải là không cam lòng tâm huyết phải cho không Mã Phỉ Á, thì chính là đằng sau có người bày mưu đặt kế.” Tiêu Nam vuốt ngòi bút trầm tư.
……
Hà tổng đứng ở trong một góc của hành lang, không biết cùng người nào nói chuyện.
“Mễ tiểu thư, hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ không có bàn tiếp.”
“Cái gì ngoài ý muốn?”
Đôi mắt Mễ Lị Á rũ xuống, giấu đi sự không vui trong đó.
Nếu không có người thông báo, nàng thật đúng là không biết, cái tên Hoắc Xuyên khiến người ghét kia, lại có theo đuổi như vậy, tưởng bằng một trăm triệu liền có thể làm hàng hạm sao?
Nàng vừa mới tiếp nhận hạng mục này của gia tộc, tên kia liền nhảy ra tới, cố ý đi?
“Ách, bước đầu phán định, là do người máy bạo khởi làm đả thương người.”
“Người máy sẽ đả thương người sao? Vi phạm ba điều luật lớn?” Mễ Lị Á một chút cũng không tin.
“Thật sự, Mễ tiểu thư, chúng ta cũng không biết đã xảy ra trục trặc gì. Hình như hệ thống bị xâm lấn, cho nên người máy mới coi việc thương tổn nhân loại thành bảo hộ nhân loại.”
“Tiểu tâm tư của ngươi, ta mặc kệ…… nhớ nhìn chằm chằm bọn hắn cho ta!” Mễ Lị Á nói xong, liền ngắt kết nối.
Sau đó, lại có thiết bị trí não của hai người sáng lên.
……
Trên xe huyền phù, Tiêu Nam lật xem tư liệu của ba công ty còn lại, trong lòng dâng lên cảm giác nghĩ mà sợ.
“Chị, vẫn là chị đến xem đi”.
“Đúng đúng”.
Hoắc Xuyên cũng tán đồng gật đầu. Thủ đoạn của kẻ lừa đảo quả thực quá khó phòng bị. Địch ở trong tối, vẫn nên để thần côn dùng siêu năng lực, đại biểu ánh trăng đi tiêu diệt tà ác thì tốt hơn.
Vân Mạt nhìn nhìn thời gian, ban đầu bọn họ hẹn ngày mai, nhưng xảy ra chuyện này, vậy chuyển hết sang thành gặp hôm nay đi.
“Tiêu Nam, ngươi hẹn một chút, trực tiếp đi gặp người đi……”
Hai giờ sau, ba người về tới chung cư, trên mặt là một cỗ phiền muộn.
Quả nhiên, muốn xem thì tuyệt không thể xem trên giấy, khoác lác ba hoa chích choè, kết quả tất cả đều là công dã tràng.
“Công ty kỹ thuật Thụy Khởi, không rõ chủ là ai, chỉ có cái vỏ rỗng……”
“Công ty kỹ thuật Hoằng Cao Khoa, vận chuyển hàng hạm xảy ra vấn đề, quên gia hạn tài sản đảm bảo, nợ nần kếch xù……”
Còn dư lại một công ty cuối cùng, kỹ thuật Thái Cao, là công ty niêm yết, bọn họ đã không có hứng thú đi nhìn. Click mở Tinh Võng ra, vô số tin tức xấu, tranh chấp cổ phần, quản lý hỗn loạn, người sáng lập cấu xé lẫn nhau……
Tiêu Nam thở dài một tiếng, nằm ngửa ở trên sô pha, nhớ lại một tháng chính mình xem số liệu không biết ngày đêm,…… Hắn muốn khóc.
“Ai……” Hoắc Xuyên cũng than thở.
Hắn biết kinh doanh công ty không dễ dàng, lại không nghĩ rằng, muốn tiêu tiền cũng không tìm thấy nơi để tiêu.
Muốn nghiêm túc làm chút chuyện, sao lại khó như vậy chứ?
Ngay lúc này, thiết bị trí não của Tiêu Nam sáng lên.
Hắn có chút uể oải ỉu xìu, nhưng vẫn ngồi thẳng thân mình, nghe máy, “ Chào ngài, Lý tổng.”
“Chào Tiêu tổng, buổi chiều chúng ta đã hẹn bốn giờ gặp mặt, có cần ta đi đón các ngươi không?”
Lý Sâm có chút khẩn trương, công ty hắn đã sớm ở vào nơi đầu sóng ngọn gió, người chịu ngồi xuống nói chuyện gần như không có. Vậy nên, cho dù Tiêu Nam trẻ như vậy, nhưng trong mắt hắn đều đáng quý.
Hắn đang cần gấp gáp tìm được một người, giúp hắn cứu lại công ty này, cho dù bán đi cổ phần của chính hắn cũng không tiếc.
Tiêu Nam có chút xấu hổ, vừa rồi cảm xúc của hắn bị hạ xuống, nên đã quên mất, mắt thấy đã sắp đến bốn giờ.
“Cái kia, Lý tổng, ta gặp phải chút chuyện, nên sẽ đến muộn một chút.” Tiêu Nam nhìn sắc mặt Vân Mạt, vẫn quyết định đi xem.
“ Được được, nửa giờ đúng không, không sao, ta chờ ngươi……”
—---—------------------------------------------------------
Quẻ 16: Lôi địa dự
Quẻ 32: Lôi phong hằng
Bạn cần đăng nhập để bình luận