Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 381. Lòng ta rất an ủi

Nhiếp Câu Sanh đem tin tức mà chính mình biết nói một lần: “Peterson ba ngày trước đi quốc gia Kabbah ở hành tinh Delta, hôm nay khi bí mật đi ra ngoài, đạn đạo từ trên trời giáng xuống……”
Liên Nghệ đã lật tới hình ảnh xe huyền phù.
Loại chính khách này khi đi ra ngoài, tính năng chống đạn, phòng bạo, phòng nhiệt của xe huyền phù nhất định là tốt nhất.
Nhưng mà Peterson ngồi trên chiếc xe huyền phù BZ quân dụng kia, đỉnh chóp bị vũ khí lạnh phá vỡ, cắt đến phá thành mảnh nhỏ, phảng phất như một đống sắt vụn rơi rụng trên mặt đất.
Đạn đạo Heaven Fire chính là cường hãn như vậy.
Đó là vũ khí mới nhất của Liên Bang, một khoản kết hợp giữa vũ khí nóng và vũ khí lạnh.
Vũ khí nóng bắn ra chín cái kim loại đặc thù chế thành lưỡi dao, lưỡi dao xoay tròn cắt đỉnh chóp của xe huyền phù, lại ở dưới tác dụng của động lực tiếp tục đi về phía trước.
Nhiếp Câu Sanh điểm tin tức trên trí não, cười nói, “Sharia khiển trách tới.”
Liên Nghệ vẫn còn đang cúi đầu quan sát hình ảnh và video trên quang não.
Trên con đường sắc kim loại, nơi nơi đều là màu máu đen khô cạn, ở giữa còn kèm theo phần sót lại của chân tay đã bị cụt, có thể thấy được thảm trạng ngay lúc đó.
Sau khi xem xong tư liệu, thân thể Liên Nghệ nhích lại gần phía sau: “Địa điểm tấn công được xác định một cách tinh chuẩn, điều này yêu cầu thông tin về vị trí và thời gian của hắn. Khả năng rất cao là người của tinh cầu Sharia nội chiến.”
Nhiếp Câu Sanh xoa xoa cằm, gật đầu, “Bộ ngoại giao đã kêu gọi, nhưng đối phương không cho rằng như vậy.”
Liên Nghệ rũ mắt, ngón tay phóng lớn một tấm hình: “Bọn họ cho rằng, ‘ Heaven Fire ’ là đồ vật của Liên Bang. Loại đạn đạo kích cỡ này, tuyệt đối sẽ không chảy ra ngoài Liên Bang đi?”
Nhiếp Câu Sanh búng búng tàn thuốc, “Cũng không bài trừ là người Alpha giả tạo ‘Heaven Fire’, rốt cuộc bọn họ cũng có kỹ thuật này.”
Liên Nghệ lắc lắc đầu: “Không có khả năng, ta đã xem qua, chính là ‘ Heaven Fire ’”
Hắn đem quang não ném cho Nhiếp Câu Sanh hỏi lại: “Biết từ nơi nào phóng ra tới không?”
Nhiếp Câu Sanh lắc đầu, nói đến chính sự, hơi thở toàn thân hắn cũng đông lạnh lên, thân ảnh cao lớn cùng Liên Nghệ chẳng phân biệt cao thấp.
“Radar phòng không của bọn họ đã từng bắt giữ được dấu vết đạn đạo phóng ra, nhưng không kịp gửi hình ảnh tư liệu về căn cứ, đã tự bạo.”
“Thật đúng là tâm tư kín đáo!” Liên Nghệ hừ một câu.
“Hiện tại Sharia đã liên hợp với các tiểu tinh cầu quanh thân, công bố muốn tăng lên cấp bậc an toàn của tinh vực, đã bắt đầu đóng giữ ở tinh vực Water, chuẩn bị cắt đứt con đường vận chuyển nguồn năng lượng quan trọng.”
Hắn dừng một chút, mắt liếc ra ngoài cửa sổ.
Một mảnh không trung lúc này lại có chút xám xịt, gió thổi rừng cây ngoài phòng đong đưa lúc lắc, phát ra tiếng vang sàn sạt, ẩn ẩn có dấu hiệu mưa gió sắp tới.
Liên Nghệ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Ta có loại cảm giác, tuy rằng là vũ khí Liên Bang, nhưng khả năng cao không phải do Liên Bang phóng ra.”
Nhiếp Câu Sanh búng tay một cái, “Đã điều tra qua, loại đạn đạo này của Liên Bang đều có định số, quân đội bên kia đều không có thiếu.”
Liên Nghệ trầm ngâm, kế hoạch kín đáo như vậy, không có khả năng lưu lại nhược điểm ở bên ngoài. Mà đạn đạo, cũng nhất định là từ trong Liên Bang đi ra ngoài, chỉ sợ là người nào đó lén chơi xấu.
Ngón tay Nhiếp Câu Sanh vẽ một chữ “Mai” ở trên mặt bàn: “Sự tình quá trùng hợp. Chỗ quân nhu, Mai gia, có khi nào là bọn họ dựa vào nơi hiểm yếu không chống lại được, nên muốn lôi kéo mọi người cùng nhau chơi xong hay không? Nhưng ta không quá tin tưởng bọn họ có thực lực này, nếu không, sao có thể ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói?”
Liên Nghệ nhắm mắt: “Mặc kệ có hay không, trước đi điều tra xem. Sharia gần nơi đóng quân của quân 72 nhất, nhiệm vụ này sớm muộn gì cũng sẽ rơi tới trên đầu chúng ta.”
Nhiếp Câu Sanh đứng dậy.
Liên Nghệ lại nói: “Phải nhanh một chút, nếu không…… Chúng ta rất có khả năng sẽ nghênh đón một hồi chiến tranh.”
Nhiếp Câu Sanh nghe vậy, liếm liếm khóe miệng, lộ ra một tia ý cười thị huyết, “Bọn họ nếu dám, vậy đánh.”
……
Cùng lúc đó, Vân Mạt bọn họ cũng không rảnh lo ăn cơm, sôi nổi đăng nhập diễn đàn.
Lưu Dược ôm quang não phổ cập khoa học cho mọi người.
“Hiện tại Sharia cảm thấy là Liên Bang ám sát Peterson, đã xử tử toàn bộ người tiết lộ hành tung của hắn ra ngoài.”
“Vì sao?” Lâm Phàm Thành khó hiểu, “Việc này cùng Liên Bang có quan hệ gì? Người lại không phải chết ở Liên Bang.”
Hoắc Xuyên cười lạnh nói: “Còn không phải bởi vì ích lợi sao? Liên Bang từng bất mãn việc Sharia giảm giá đá nguồn năng lượng, có nguyên nhân này, lý do giết ai cũng đều đầy đủ cả.”
Trần Bình có chút trợn mắt há hốc mồm, “Bọn họ ngốc sao? Lý do này cũng có thể tin?”
Đám chính khách Liên Bang giống như khỉ đã thành tinh, sao có khả năng làm sự tình ngốc bức như vậy? Lại nói, còn có quân đội, kia cũng không phải là một hệ thống.
Lưu Dược gật gật đầu, chứng thực suy đoán của Hoắc Xuyên, “Không sai, mặc kệ bọn họ tin hay không, trước cứ vừa khóc vừa đứng ở điểm đạo đức cao. Cho nên Sharia hiện tại đang khiển trách Liên Bang, còn công bố muốn trả thù.”
Lâm Phàm Thành kinh ngạc, vội hỏi: “Vậy Liên Bang thì sao? Không có hơi chút phản ứng nào sao?”
“Có!” Lưu Dược gật đầu, một bên tiếp tục xem diễn đàn trên quang não, một bên đọc ra: “Liên Bang tức giận, công bố chưa bao giờ để mất đạn đạo ‘ Heaven Fire ’, tuyên bố sẽ trợ giúp Sharia……”
“Nhưng Sharia hiện tại đã không còn chào đón Liên Bang đi qua.”
Vân Mạt trước sau chỉ ăn, cũng không có nói lời nào.
Từ giữa những hàng chữ để lộ ra, xem ra Liên Bang lần này là có chút oan uổng, chỉ sợ thật không phải bọn họ.
Nhưng Liên Bang cho người khác đội nhiều chiếc mũ như vậy, lần này đến phiên chính mình, cũng chỉ có thể nói là xứng đáng đi.
Sharia cùng Liên Bang, đều không phải cái thứ tốt gì, xiếc chó cắn chó, mặc kệ là kế hoạch của ai, nàng đều tán thưởng.
Nhưng…… Vân Mạt bỗng nhiên có chút lo lắng.
Tuy rằng Lam Tinh không có năng lực này, nhưng không bài trừ bọn họ khả năng có ý đồ này, nàng vẫn nên xác nhận một chút.
Hoắc Xuyên cảm giác được Vân Mạt có chút trầm mặc, cũng có thể đoán được suy nghĩ của nàng.
Hoắc Xuyên cọ đến bên cạnh nàng ngồi xuống: “Uy, ngươi không nói chút gì sao?”
Vân Mạt ngước mắt, sâu kín thở dài: “Ô người giả người hằng ô chi!”
Hoắc Xuyên:…… Đổi sang ngôn ngữ thông dụng đi.
Vân Mạt: “Lòng ta thấy rất an ủi.”
Hoắc Xuyên:…… Đúng ra không nên hỏi nàng.
Các thiếu niên luôn dễ bị kích động, đặc biệt là dưới tình huống truyền thông cố tình mang tiết tấu.
Liên Bang là đại bang trong đế quốc ngân hà mênh mông, lần đầu tao ngộ đến loại chuyện này, trong lòng người trẻ tuổi đều đổ một hơi.
Cơm chiều liền thảo luận vấn đề này đến mặt đỏ tới mang tai.
Khi trở lại phòng ngủ của chính mình đã là 10 giờ, Vân Mạt click mở thông tin mã hóa.
Hôm nay không phải ngày ước định, nên khi nhận được cuộc gọi của Vân Mạt, Vân Phong có hơi chút kinh ngạc: “Vân Mạt?”
Vân Mạt đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Chuyện của Peterson có phải là kế hoạch của Lam Tinh hay không?”
“Peterson?” Vân Phong hơi hơi sửng sốt, sau khi trầm mặc một cái chớp mắt, lập tức lắc đầu: “Không phải.”
Vân Mạt gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Vân Phong nhìn gương mặt trẻ tuổi đối diện, cảm thấy có chút vui mừng lại có chút chua xót.
Thiếu nữ này, đã dùng bả vai non nớt của chính mình, trong khoảng thời gian ngắn ngủn không đến một năm, khiêng lên hy vọng của toàn bộ tinh cầu, gian khổ trong đó, ai có thể tưởng được đến.
“Vân Mạt”, Vân Phong nhẹ giọng gọi.
“Ân”, Vân Mạt ngẩng đầu đáp lại.
“Akbar đã tới, ta bán cho hắn một tòa tử kim quặng, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, ngày mai hắn hẳn là có thể trở về Trung Ương tinh, không cần lại vì tiền mà phát sầu, vất vả cho các ngươi”.
Vân Mạt nhìn chằm chằm bên kia, cười nhợt nhạt.
Đúng rồi, nàng không phải chỉ có một mình, nàng có toàn bộ tinh cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận