Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên

Chương 1232: Ta muốn cùng ngươi đơn đấu

Chương 1232: Ta muốn cùng ngươi đơn đấu
Cảnh tượng này vượt quá dự liệu của mọi người.
Trước mắt, đám người đều câm nín, chỉ có Lục Trường Sinh dám cùng Tổ Long vai kề vai, còn dám đưa ra điều kiện. Người khác mà làm thế, ai dám?
Ai chẳng phải nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận, còn hắn thì coi như xong, tùy ý làm bừa, yêu cầu lại còn lắm điều.
"Thật là nghiệt chướng, sao ta lại gặp phải ngươi!"
Tiểu long nhân nhức trán, bất lực đến mức muốn đơn đấu với Lục Trường Sinh.
Cuối cùng, hắn sắp xếp cho đám người đi tu hành riêng, đi một chuyến Côn Luân đại điện để bàn giao một số việc thích hợp, sau khi làm xong những chuyện này mới quay về đỉnh Thần Sơn, bắt đầu chuẩn bị trận văn cho Lục Trường Sinh.
Ai ngờ hắn vừa mới lên đến, liền bắt gặp Lục Trường Sinh đang bò sát ở mép ao, cái mông vểnh lên trời, hớp lấy từng ngụm nước ao.
Tiểu long nhân: "..."
Hắn thật sự không ngờ tới.
Lục Trường Sinh cũng phát hiện ra, quay đầu liếc mắt nhìn, rồi cười toe toét: "Nước nhà vẫn là ngon nhất!"
"Ngươi..."
"Ây, ta bị Thiên Khuyết đả thương, không uống chút, giống như không hồi phục được."
Lục Trường Sinh đột nhiên trưng ra vẻ mặt đau khổ, người không biết còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì bi thảm lắm, không muốn nhớ lại sự tình.
Tiểu long nhân khó hiểu nói: "Hắn không phải không đuổi kịp ngươi sao?"
"Thì là không đuổi kịp a, nhưng vết thương tâm lý cũng không phải là thương tổn sao?"
Tiểu long nhân: "..."
Đã nói đến nước này, hắn còn có cách nào, mà cho dù Lục Trường Sinh không tìm lý do, hắn có thể làm gì? Cái tên lưu manh này, không còn cách nào.
Keng!
Trong nháy mắt, tiểu long nhân trực tiếp vung ra một cây chiến kỳ, cắm xuống mặt đất, Côn Luân cứng rắn, không thấy một vết cắt, chiến kỳ và mặt đất va chạm vang dội.
Lục Trường Sinh vội vàng nhận lấy: "Ngươi nhẹ thôi, làm hư thì sao!"
Tiểu long nhân không muốn nói một lời nào, quay người đi thẳng, nhìn nhiều càng thấy phiền.
Lục Trường Sinh cũng không nói gì, các loại linh đan diệu dược đã chuẩn bị xong, sau đó tâm thần chìm đắm, bắt đầu lạc ấn trận văn.
Thời gian từng chút trôi qua, cả quá trình vô cùng hao tâm tổn lực, tuy không đến mức như lần trước suýt chút nữa làm chính mình tàn phế, nhưng vẫn rất khó khăn.
Lần ngồi xuống này đã kéo dài mười ngày.
Tiểu long nhân nhìn cũng chẳng thèm liếc hắn một cái, mà đốc thúc Phù Thanh và lão Lục tu hành, thỉnh thoảng còn chỉ điểm cho Cửu Huyền.
"Tổ Long, biến cố lần này, nên giải quyết thế nào?" Cửu Huyền đặt câu hỏi.
Tiểu long nhân nói: "Chính Vạn Tuyên sẽ xử lý, không cần người ngoài lo lắng."
"Có phải là những người kia đang ra tay không?"
"Ừm!"
Tiểu long nhân gật đầu, trước đó hắn từng thôi diễn, thấy rõ rất nhiều việc.
Thẩm Tu Văn nói: "Là ai?"
"Nguồn gốc của đại loạn thiên địa, cũng bởi vì bọn hắn, lần đầu tiên thiên địa tan vỡ, lần thứ hai mười tám phương thiên địa thất lạc, lúc này bọn hắn muốn mở ra cuộc chiến thứ ba, muốn triệt để chiếm đoạt tất cả!"
Tiểu long nhân không định giấu giếm, có lẽ không lâu nữa đại chiến sẽ bùng nổ.
Thẩm Tu Văn nhíu mày.
Cửu Huyền nói: "Nhưng bọn họ ra tay như vậy, vi phạm quy tắc, chẳng lẽ không sợ bị phản phệ sao?"
Thần Chiến mở ra quy tắc thế giới, áp chế tất cả, lực lượng từ Thánh Nhân trở lên đều bị cắt giảm, gần như không thể nghịch thiên, giờ lại có người bất chấp trật tự, vi phạm pháp tắc, can thiệp vào Thần Chiến.
Không cần phải nói, hành động này cần trả giá đắt, mà cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
Tiểu long nhân trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "So với việc phản phệ, bọn họ càng không muốn thế này có đế xuất hiện. Một tân đế, khí huyết ngập trời, đối với những người kia mà nói, là tuyệt đối không muốn nhìn thấy, huống chi, một thế này chưa chắc đã chỉ có một đế!"
"Không chỉ một vị?" Thẩm Tu Văn thần sắc kinh ngạc.
Cửu Huyền cau mày.
Tiểu long nhân gật đầu: "Giống như Tô Mộc Nguyệt kia, nàng căn bản không cần tranh đoạt thời cơ, nàng vốn dĩ từng là đế, nàng luân hồi một kiếp, chém xuống một thân đế đạo pháp tắc, để tiến thêm một bước, truy cầu cảnh giới cao hơn, dù không thành, nếu như hai đời đều là đế, thì cũng đáng sợ đến cực điểm!"
"Tiên?"
"Đúng!"
"Nhưng nàng..."
"Người này rất phức tạp, nhiều khi ta cũng không thấy rõ lập trường của nàng, nàng tựa hồ một lòng cầu đạo, để thành tiên, nếu đại chiến, không biết nàng sẽ làm thế nào!" Tiểu long nhân nhắc đến người này, vẻ mặt cũng lộ ra sự ngưng trọng.
Cửu Huyền nghe vậy, dường như hiểu ra điều gì, lên tiếng: "Vậy nên Tổ Long luôn không hạn chế Lục Trường Sinh mặc cho hắn đả kích kiếp trước của Tô Mộc Nguyệt?"
"Ừm!"
Tiểu long nhân gật đầu.
Trước kia hắn không ở cùng Lục Trường Sinh, không quản được nhiều như vậy, nhưng về sau hắn vẫn không quản, cũng là vì hắn không đoán được Tô Mộc Nguyệt rốt cuộc sẽ làm gì.
Hắn không chắc chắn, bởi vậy mới tùy ý Lục Trường Sinh làm xằng làm bậy.
Ba người đứng ở đó, nhìn về phía sông núi hùng vĩ bát ngát nơi xa, Cửu Huyền mang theo sự bất định nói: "Tổ Long, vậy ngài cảm thấy Lục Trường Sinh một đời này có thể thành đế?"
"Có lẽ vậy!"
"Có lẽ?"
Cửu Huyền không hiểu, trả lời như vậy rất mập mờ.
Tiểu long nhân nói tiếp: "Thần Chiến sẽ ra sao, ta cũng không thể khẳng định, những người kia ai chẳng phải là một đời vô song, ai so với ai yếu hơn chứ, con đường của hắn ta đã vạch ra, chỉ cần nhìn bước cuối cùng có thể làm được không, nếu như làm được, vậy hắn sẽ không thua bất cứ ai một phần!"
"Nếu không làm được thì sao?" Thẩm Tu Văn mở miệng.
"Nếu không làm được... Vậy thì phải xem thái độ của hai vị sư phụ hắn, có lẽ sẽ bị phong ấn, tránh kiếp này đi, dù sao hai tên gia hỏa kia quá mức bao che, ai cũng không làm gì được bọn họ!"
Tiểu long nhân nhíu mày, nhắc đến Cố Thiên Quân và Tội Vô Thần, hắn cũng thấy đau đầu, người nào cũng chẳng phải loại lương thiện gì, nhất là Cố Thiên Quân, ngày thường trầm mặc ít nói, thực tế lại là người bá đạo nhất.
Hai người nhất thời im lặng, đến khi đỉnh Côn Lôn hết động tĩnh, họ mới một lần nữa nhìn lại.
"Hắn kết thúc rồi!"
Dứt lời, tiểu long nhân bước một bước, thân ảnh tan biến, giây sau đã xuất hiện ngay đỉnh núi, đi tới trước mặt Lục Trường Sinh.
Từ khi bắt đầu đã qua hai mươi ngày, Lục Trường Sinh đã khắc họa xong trận văn.
Hai người nhìn nhau, Lục Trường Sinh nhìn tiểu long nhân, trong mắt mang theo chút do dự.
Tiểu long nhân nói ngay: "Ta không có!"
"Ta không có ý đó!"
"Vậy ngươi có ý gì?"
Tiểu long nhân cười lạnh, cái tên này, còn có thể nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp sao?
Lục Trường Sinh nói: "Ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện!"
"Thương lượng? Lạ nhỉ, ngươi nói xem!"
Tiểu long nhân rất ít khi nghe thấy hắn dùng từ này, ngay cả hắn cũng không khỏi tò mò, chuyện gì khiến hắn muốn thương lượng vậy?
Ngay lúc này, Lục Trường Sinh đưa chiến kỳ trong tay lại cho tiểu long nhân.
Nhìn chiến kỳ, tiểu long nhân trong nháy mắt ngẩn người.
"Ý gì?"
"Là vầy, hay là ta không cần cái chiến kỳ này nữa, trả lại cho ngươi, rồi ngươi nói cho ta những trận văn còn lại, ngươi thấy thế nào."
Lục Trường Sinh mở miệng, thần thái bình thường, giọng điệu bình thản, thực sự là giọng điệu thương lượng, khác hẳn với trước đây.
Chỉ là sau khi nghe xong cái lý luận nghịch thiên của hắn, cả người tiểu long nhân như bị sét đánh, trong mắt chỉ còn nghi hoặc, rất lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.
"Ngươi nói cái gì?"
"Có phải là ta diễn đạt chưa rõ, ngươi không hiểu sao?" Lục Trường Sinh ôn hòa nói.
Tiểu long nhân nói: "Vậy ý của ngươi là, ngươi khắc xong trận văn, rồi bảo là không muốn, để ta nói cho ngươi trận văn còn lại, là ý này sao?"
"Đúng, chính là ý này!"
Lục Trường Sinh cười toe toét, nụ cười còn đặc biệt chân thật.
Cuối cùng, tiểu long nhân không thể nhịn được nữa, đưa tay túm lấy cổ áo hắn kéo đi."
"Ngươi làm gì đấy!" Lục Trường Sinh nhíu mày.
Tiểu long nhân: "Lục Trường Sinh, ta hết chịu nổi rồi!"
"Vậy thì sao?"
"Ta muốn cùng ngươi đơn đấu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận