Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên

Chương 1226: Thật chẳng lẽ là ta quá thiên tài?

Chương 1226: Thật chẳng lẽ là ta quá thiên tài? Lục Trường Sinh bước về phía bậc thang thứ sáu, trong khoảnh khắc bốn phía xôn xao. Dù là những yêu nghiệt kia cũng có người không khỏi liếc mắt nhìn lại. Có người ngồi xếp bằng trên tế đài rất lâu, đều không tiếp tục, mà Lục Trường Sinh trước sau bất quá một canh giờ, đã hướng tầng thứ sáu đi lên. Uyên Hành và Thiên Khuyết cũng đang chăm chú theo dõi, từ khi xuất hiện bậc thang, đã qua một tháng, bọn họ mất một tháng thời gian mới đi đến nơi này. Đoạn đường trước có lẽ là cố ý tạo ra, nhưng về sau lại không phải như họ nghĩ, càng lúc càng khó, cuối cùng tiến triển chậm chạp, tốn gần một tháng mới đi đến nơi này. Và trên mặt họ lộ vẻ ngưng trọng khó che giấu, cứ thế nhìn chăm chú về phía đó. “Là không có ảnh hưởng đến hắn sao? Hay là hắn thật sự mạnh đến mức này?” Uyên Hành không nhịn được mở miệng. Thiên Khuyết con ngươi lóe lên hàn quang. Ánh mắt chiếu tới, Lục Trường Sinh lại một lần nữa xuất phát, khi hắn bước đi, những thứ xung quanh lại một lần nữa thay đổi, hắn cũng đã quen, chỉ là khi một con Phượng Hoàng bay ngang trời, thần sắc lại một lần nữa kinh ngạc. Biển lửa ngập trời, nhiệt độ kinh khủng quét sạch lan tràn, bao trùm mọi nơi, đó là một con Phượng Hoàng chân chính, cho dù không phải sinh vật sống, nhưng vẫn được hiện ra hoàn chỉnh. Cảm nhận được khí tức từ Chân Hoàng, trong mắt Lục Trường Sinh lộ vẻ khó hiểu. “Xem ra Tiểu Hắc còn phải cố gắng nhiều lắm!” Nhìn thấy Phượng Hoàng, hắn không khỏi nhớ tới Tiểu Hắc, nhưng ngay sau đó, khắp trời lửa Hoàng giống như biến thành lưỡi đao, đột nhiên tấn công, trong nháy mắt trừng phạt, bao phủ Lục Trường Sinh. Hai bên chém giết, tình hình chiến đấu kịch liệt, Lục Trường Sinh giao chiến, đánh cho tứ phương rung chuyển, tựa như không gian cũng bất ổn. Kiếm ý, lôi pháp đều thi triển hết, không hề tiếc rẻ. Giờ phút này hắn cũng cảm nhận rõ sự cường đại của bộ tộc này, ngay trong quá trình này, trong lòng hắn không hiểu sinh ra một cảm giác, trước kia từng có được chân lông Phượng Hoàng, từng xem kỹ phù văn trong lạc ấn. Đó là vật bản nguyên của bộ tộc này, trước đó hắn cũng quan sát tìm hiểu, lại mãi không có được cách thức, theo cuộc giao chiến với Phượng Hoàng, giống như là suy diễn, các phù văn như sống lại, đạo văn hiện lên, một chút xíu diễn hóa. Cuối cùng, Lục Trường Sinh bị thương tích, máu tươi nhuộm dần, Phượng Hoàng bị đánh tan, chiến sự lắng xuống, cứ nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng không ngờ những ngọn lửa kia ngưng tụ lại, lan tràn qua. Nhiệt độ kinh khủng lại một lần nữa quét tới, Phượng Hoàng vừa bị đánh tan lại trong ngọn lửa vỗ cánh bay lên lần nữa. "Niết Bàn?" Lục Trường Sinh trợn to mắt, theo bản năng nhét vào miệng một gốc thần dược, bây giờ không tranh thủ thời gian bồi bổ thì còn đợi đến bao giờ? Trong chớp mắt, Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, bộ lông màu hoàng tiên diễm làm người kinh ngạc, trong khoảnh khắc không thể phân biệt được cuối cùng là vật chết hay vật sống, lại còn mạnh hơn lúc trước. “Gặp quỷ!” Lục Trường Sinh không nhịn được lên tiếng, trường kiếm chỉ hướng, kiếm mang sáng chói, tung hoành tứ phía mà đến. Trong chớp mắt, cả không gian rung chuyển, một lần nữa chém giết giao tranh. Bất quá cuối cùng cũng chỉ là pháp tắc lạc ấn, cũng vì Phượng Hoàng Niết Bàn, giống như kích thích phù văn trong lạc ấn của hắn, các loại đường vân lan tràn xen lẫn, tựa như hóa thành một đầu Phượng Hoàng bay lên. Và sự biến đổi của lạc ấn chỉ duy trì trong một cái chớp mắt, sau lại không ngừng thu nhỏ, hóa thành một sợi hỏa diễm treo tại bản nguyên của hắn. "Đây là... lửa Hoàng!" Lục Trường Sinh không thể tin được, mặc dù chỉ là một sợi lửa, nhưng quả thực là lửa Hoàng không thể nghi ngờ, giống hệt với Phượng Vũ từng biểu diễn. Khác biệt duy nhất chính là của hắn chỉ là ngọn lửa nhỏ, còn rất yếu ớt, còn Phượng Vũ đã nắm trong tay ngọn lửa này. Giờ phút này, chiến sự vẫn tiếp tục, hắn lại bị cơ duyên bất ngờ này làm cho có chút choáng váng. Nói là khảo nghiệm rèn luyện, lại ngoài ý muốn có được cơ duyên. Trong khoảnh khắc, hắn bắt đầu cảm tạ tiểu long nhân, nếu không phải lần trước có được bộ lông hoàng vũ này, hiện tại thứ này cũng không tới lượt mình. Cuối cùng, Phượng Hoàng tan rã, Lục Trường Sinh lại một lần nữa chiến thắng, chỉ là so với trước thì bị thương nặng hơn, mơ màng ở giữa mọi thứ tan biến, hắn nuốt thần dược, bắt đầu khôi phục. Đến lúc này hắn cũng minh bạch tầm quan trọng của thần dược mà tiểu long nhân trước đó nói, thứ này quả thực trọng yếu, chỉ cần động một chút liền được thêm một gốc, kéo dài tính mạng. Đến khi thương thế khôi phục mở mắt, lại phát hiện mình đã đứng ở trên tế đài thứ sáu, không biết lúc nào đã tới nơi này. Ánh mắt nhìn về bốn phía, tất cả cũng không có gì thay đổi. Lục Trường Sinh nhìn trước mắt, theo bản năng gãi đầu. “Kỳ quái, có vẻ cũng không khó như vậy nhỉ, chẳng lẽ là do ta quá thiên tài?” Hắn nhìn bốn phía, từ lúc bắt đầu đi đến nơi này, từ đầu đến cuối không thấy có chỗ nào không đúng, mọi thứ đều rất bình thường, thậm chí hắn còn có được một trận cơ duyên. Lục Trường Sinh tự nói, ánh mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh, đứng ở chỗ này hắn coi như là giành trước, bất quá hắn cũng không vội lên tiếp, mà ngồi xếp bằng tại chỗ, suy nghĩ một chút vẫn nên cẩn thận thì hơn. Thuận tiện nhìn xem nơi này tu luyện có gì đặc biệt hay không, không thì những người này sao lại bất động như vậy, chẳng lẽ bẩm sinh đã không thích đi lên? Rất nhiều người nhìn những điều này, cũng không nói gì. Lạc Tiêm Linh cũng không mở miệng, ngược lại là Chu Bảo Bảo đi đến tế đàn thứ ba, lúc đi đến tế đàn thứ tư cuối cùng lại quay trở lại, xuống mặt đất. Thời gian thoáng trôi qua, đã qua một ngày. Lục Trường Sinh cảm nhận hồi lâu cũng không thấy gì bất thường, cuối cùng hắn kết luận, tất cả đều là ảo giác, dù sao cũng là thông tới Thần Chiến lôi đài, có chút thay đổi là bình thường. Lập tức hắn quyết định đi tiếp. Chỉ là còn chưa kịp đứng dậy, thân thể không hiểu chấn động, suy nghĩ như ngừng lại. “Đệ đệ sao vậy!” Lục Trường Sinh đáy mắt mơ hồ, vô thức nhíu mày. Ngay vừa rồi, nguyên thần Cố Khuynh Thủy lưu lại đột nhiên vỡ nát, nhưng không phải hắn bị trọng thương, mà là chủ động vỡ vụn ấn ký này, hai việc này vẫn có sự khác biệt. Nhưng việc chủ động vỡ vụn ấn ký, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra, nếu không hắn sẽ không làm như vậy! Tập trung tinh thần lại, Lục Trường Sinh đứng dậy đi thẳng xuống thang trời, trải qua một đoạn đường tiến lên, hắn phát hiện sự việc không giống như Lạc Tiêm Linh nói. Sau khi xuống thang trời vẫn có thể quay lại, không biết vì sao nàng lại có cảm giác đó. Thấy Lục Trường Sinh đi xuống, Lạc Tiêm Linh tiến lên: "Sư huynh là phát hiện điều gì không đúng sao?" "Không có, ta cảm thấy mọi thứ đều rất bình thường!" Lục Trường Sinh nói. Lạc Tiêm Linh hỏi: "Vậy sao lại muốn xuống?" "Vừa nãy đệ đệ giống như có chuyện tìm ta!" "Thái Dương Thánh Thể?" "Ừm!" "Ta đi cùng ngươi!" Lạc Tiêm Linh nói. Lục Trường Sinh gật đầu, hai người cùng rời đi. Một màn này khiến người ta không hiểu, chỉ là nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Trường Sinh, trên thang trời có một vài người lại nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, như là đoán ra điều gì đó. Về phần hắn thì ngược lại không sao cả, mà đi theo phương hướng do ấn ký vỡ vụn chỉ ra. Trên đoạn đường này dường như cũng không có gì khác biệt. Lạc Tiêm Linh vẫn trò chuyện với hắn vài câu. Lục Trường Sinh đáp lời, cũng kể một chút chuyện gần đây, nhưng đang nói thì tiếng của hắn bỗng im bặt, thân hình cũng ngừng lại, không khỏi ngẩng đầu lên xem. Và ngay hướng hắn nhìn tới, một bóng người từ nơi đó đi qua, chính là Vạn Tuyên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận