Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên

Chương 1209: Ta có phải hay không đến nhầm

Chương 1209: Ta có phải hay không đến nhầm Thanh âm của Lục Trường Sinh vang lên, thần sắc của lão Lục có một thoáng khựng lại.
Khi nhìn về phía trước mắt, ánh mắt hắn đã khác thường.
"Không phải chứ, huynh đệ, ngươi nói thật đó à?"
"Ta lúc nào đã nói dối?"
"Cũng đúng ha, nhưng như vậy có phải là quá kích thích rồi không?" Lão Lục không nhịn được, đánh cả yêu nghiệt cổ đại, lại còn là ba tên, điều này có khác gì lên trời đâu.
Lục Trường Sinh nói: "Thực ra ta thấy, ta đánh qua Thiên Khuyết ba lần, Dạ Thiên Tử một lần, còn Âm Trọc thì mặc dù chưa đánh qua, nhưng ta nghĩ chắc cũng không khác nhiều!"
"Ghê thật!"
Lão Lục không ngớt lời khen, vụ này quả thực không hề nhỏ.
Khương Thanh Ảnh cũng lên tiếng: "Ta có phải là đã đến nhầm chỗ không!"
"Không sai, gia nhập đội của ta, sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất trong đời ngươi, nếu không phải nể tình giao hữu trước đây thì người bình thường ta còn không thèm đồng ý đâu!" Lục Trường Sinh bày tỏ sự thật với nàng.
Lão Lục nói: "Haizz, gia nhập đội của hắn, quả là kích thích!"
"Là đoàn đội!" Lục Trường Sinh chỉnh lại.
Cần phải nói rõ ràng điều này, dù nghe có vẻ tương tự, ý cũng không khác mấy, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau, hắn đây là đoàn đội chính quy, không phải tội phạm.
Lão Lục chẳng hề để tâm, mà tiếp tục nói: "Trước kia cũng chỉ đánh mấy thiên tài kia, kiếm mấy thần tử đạo tử thánh tử các loại, bây giờ lại càng thêm hư vinh, đã dám nhắm tới yêu nghiệt cổ đại rồi!"
"Nói vậy là tới rồi!"
Lục Trường Sinh khoát tay, ra hiệu những điều này chẳng là gì cả.
Khương Thanh Ảnh liếc nhìn xung quanh, sau đó hỏi: "Vậy ngươi định làm gì?"
"Chúng ta đi tới chỗ Thiên Khuyết trước, ta sẽ phóng hỏa đốt chỗ hắn, sau đó các ngươi chú ý xem có tôm tép nhãi nhép gì không, giao cho các ngươi luyện tay một chút!"
"Ừm!"
Khương Thanh Ảnh gật đầu, rồi lấy ra một chiếc áo choàng đen từ trong nhẫn, khoác lên người.
Lão Lục cũng không bận tâm, đã lên thuyền giặc rồi, gia nhập đám người này thì đợi đến lúc chạy trối chết rồi tính tiếp.
Sau đó, ba người tới gần một dãy núi, nơi này sớm đã bị Thiên Khuyết chiếm cứ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, lão Lục xắn tay áo, rút ra một thanh thiên thần trường kiếm, định xông thẳng vào.
Lục Trường Sinh vội giữ chặt lại: "Không vội, cứ từ từ, ta phải bố trí đã!"
"Bố trí cái gì?"
Cả hai đều không hiểu.
"Thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng, ta phải đánh ba người, đánh xong Thiên Khuyết còn phải xử lý Dạ Thiên Tử cùng Âm Trọc nữa, nên cần lên kế hoạch trước về lộ trình, bố trí xong truyền tống trận, không được chậm trễ thời gian!"
Lục Trường Sinh nghiêm trang việc, cẩn thận giảng thuật, chuyện này hắn quen rồi.
Khương Thanh Ảnh nghe có đầu có cuối kế hoạch như vậy, không khỏi gật đầu tán thành, dù không tính là quá tỉ mỉ, nhưng lại cảm thấy rất có tính khả thi.
"Đội của ngươi quả là chu đáo!"
Lão Lục cũng nói: "Ta còn tưởng trực tiếp xông lên thôi, ngươi đánh Thiên Khuyết, còn chúng ta lo mấy việc vặt!"
"Đó là cách làm của bọn lỗ mãng, ta có làm mấy chuyện như vậy bao giờ?"
Lão Lục: "? ? ?"
Lúc nãy hắn nói như vậy là hành vi lỗ mãng, vậy hắn lúc trước tính là gì?
Sau một hồi im lặng, Lục Trường Sinh đã bố trí xong truyền tống trận, rồi chạy đến chỗ khác, nửa ngày sau, hắn mới quay lại đây.
Vừa xuất hiện, không nói hai lời, hắn xông thẳng về phía dãy núi, ngay sau đó một ngọn lửa bùng lên trên đỉnh núi, trắng và đen xen lẫn, cực kỳ nóng bỏng và kinh khủng, kèm theo một thứ dao động khó tả.
Một đợt lửa xuất hiện đầu tiên, sau đó là đợt thứ hai, thứ ba... những ngọn lửa thiêu đốt, bao phủ vô tận những nơi nó đi qua, hào quang đen trắng, giận dữ quanh quẩn!
"Thần Ma chi hỏa, chuyện gì thế này?"
"Khu vực đó cách xa đây như vậy, sao lại cháy đến nơi này!"
"..."
Tiếng kinh hô vang lên, đó là người của Vấn Thiên Các, bọn họ ở xung quanh, nhìn cảnh tượng này mà mặt lộ vẻ ngưng trọng, còn nơi bị ngọn lửa bao trùm lại chính là nơi Thiên Khuyết bế quan.
Nghe tiếng ồn ào, Thiên Khuyết đã nhận thấy ngọn lửa bùng lên, chỉ là Thần Ma chi hỏa bùng cháy, phong tỏa không gian, hắn đến đỉnh núi chuẩn bị lao lên, thoát khỏi khu vực này.
Ngay lúc hắn lao lên, thì thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống, thân mang bạch y trắng hơn tuyết, vẻ tuấn mỹ như trích tiên hạ phàm.
Chỉ là một nhân vật như vậy, nhưng trên tay hắn lại vác một cây lang nha bổng to khỏe, gõ thẳng vào trán Thiên Khuyết một gậy, xẹt qua không trung còn mang theo âm thanh kinh hoàng.
"Lục Trường Sinh, là ngươi!" Thiên Khuyết nhíu mày.
Lục Trường Sinh: "Là Lục bá phụ của ngươi đây, không sai!"
Ầm!
Trong chớp mắt, lang nha bổng giáng xuống, ý thức trong thiên cung giơ tay lên cản, hai pháp lực vào lúc này quấn lấy nhau, dư ba pháp lực khuếch tán về phía bốn phương tám hướng, bị ánh lửa nuốt hết, ngọn lửa có vẻ càng thêm dữ dội.
Khi hai người va chạm, Thiên Khuyết bị đẩy lui ra ngoài, bước chân dẫm xuống, cả ngọn núi tan tành, nhưng ngọn lửa hừng hực không ngừng cuồn cuộn, vây lấy hắn.
Lục Trường Sinh cũng bị đẩy lui ra một khoảng cách, cây lang nha bổng trên tay đã bị chấn vỡ tan tành, rốt cuộc chỉ là pháp khí Chân Thần, không chịu nổi sức lực của cả hai.
Nhưng lúc này Thiên Khuyết cũng phát hiện, Thần Ma chi hỏa đang thiêu đốt, phong tỏa cả không gian, nhưng Lục Trường Sinh vẫn có thể đứng trên ngọn lửa, thậm chí chạm vào lửa cũng không hề sợ hãi.
"Sao lại thế này?" Thiên Khuyết nhíu mày.
Lục Trường Sinh nói: "Cái này là có công lao của các ngươi đó!"
Vừa dứt lời, giáo chủ của Vấn Thiên Các đi đến, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh, trong mắt tràn ngập vẻ hung ác, những đệ tử còn lại cũng đồng loạt nhìn qua, ánh mắt bất thiện.
"Lục Trường Sinh, ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi, câm miệng, cứ đứng qua một bên mà chờ đi, ngươi đừng tưởng là lớn tuổi ta liền không đánh ngươi!" Lục Trường Sinh quát lớn một tiếng.
Mặt mày mấy vị giáo chủ xanh mét.
Khi hắn nhìn về phía những người còn lại, cũng đối xử như nhau: "Còn có các ngươi nữa, vây lại làm gì, chán sống rồi à?"
Vài ba câu, hắn mắng hết đám người kia một lượt, cái vẻ mặt kia, cái sắc thái đó khiến người ta không thể nào nhẫn nhịn được nữa, nhưng vẫn cứ không làm gì được hắn.
Thiên Khuyết cũng nhìn chăm chăm lại, Lục Trường Sinh cũng không dài dòng, thả người lao xuống, trực tiếp hòa mình vào biển lửa, đưa tay vả vào mặt người ta.
Trong mắt Thiên Khuyết đầy vẻ bất thiện, tung nắm đấm ra.
Hai người va chạm, pháp lực lại lần nữa khuấy động, vốn tưởng sẽ là một trận kịch chiến, nhưng Lục Trường Sinh lại không hề muốn dây dưa, cứ áp sát, lôi kéo hắn vào trong ngọn lửa.
Điều này khiến Thiên Khuyết vô cùng tức giận, liều mạng ổn định thân hình, Thần Ma chi hỏa sao có thể tùy tiện chạm vào, dù với thực lực của hắn, dù có không bị đốt chết, thì cũng chẳng dễ chịu gì.
Lục Trường Sinh thì cứ cố chấp, hắn không lùi thì mình cũng chẳng thể nói gì, ngay khi ra tay thì lại thêm từng đợt ngọn lửa chào hỏi bên cạnh hắn.
Nhìn ngọn lửa liên tục xuất hiện bùng lên, mặt mày Thiên Khuyết tái mét.
Hắn cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ tại sao Lục Trường Sinh lại không sợ Thần Ma chi hỏa, mà còn mang theo loại đồ vật này trên người, hắn chỉ bận cân nhắc làm sao để thoát thân.
Dù sao cứ dây dưa với Lục Trường Sinh ở đây, hắn có được lợi ích gì đâu, ngay từ lần đầu gặp Lục Trường Sinh, hắn như không nhận được bất kỳ tiện nghi nào, lần trước cũng chỉ tính kế được hắn một chút, để rồi người ta tìm tới báo thù.
Nhìn cái dáng vẻ kia, cứ như thể không chết không thôi vậy.
Lúc này ngọn lửa đã bắt đầu chạm đến thân hắn, dù cố né cũng không được, còn Lục Trường Sinh thì cứ líu lo không ngừng.
"Thiên Khuyết, mối nhục ngày đó, ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Lục Trường Sinh mở miệng, giọng nói vang vọng.
Thiên Khuyết: "!@$%...&"
Hắn thật sự không thể nhịn nổi nữa, lời này phát ra từ miệng tên gia hỏa này, nghe mà khiến hắn bực bội hơn bất cứ lời mắng chửi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận