Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên

Chương 1212: Ra đồ vật

Ba người rời đi, Lục Trường Sinh cảm xúc không được cao cho lắm, xem như thất bại thảm hại mà quay trở về. Hắn cũng đang nghĩ lại bản thân, lần này là do hắn quá qua loa, sớm biết thế liền không lãng phí dùng ít đi một chút, mấu chốt là hắn cũng không ngờ Vạn Tuyên lại đột nhiên giở trò như vậy. Cuối cùng bọn họ về tới đỉnh núi, xung quanh yên tĩnh, Phù Thanh vẫn đang chìm đắm trong tu luyện, Thẩm Tu Văn cũng đã tỉnh lại nhìn về phía Lục Trường Sinh, chỉ có Cửu Huyền là liếc qua một cái đầy hờ hững.
“Nghe nói ngươi đi đốt t·h·i·ê·n Khuyết bọn hắn!” “Ừm!” Lục Trường Sinh gật đầu.
Cửu Huyền nói: “Nhìn bộ dạng ngươi thì là không có vây bắt được?” “Bị thiệt rồi!” Lão Lục lập tức lên tiếng.
Cửu Huyền kinh ngạc: “Hắn bị thiệt?” “Đâu có nha, lửa đều đã đốt xong, kết quả không đốt c·hết được ai cả!” Lão Lục nói rồi cũng bắt đầu cảm khái.
Cửu Huyền nhíu mày: “Cái gì mà không đốt c·hết được ai?” “Chính là t·h·i·ê·n Khuyết vẫn còn chạy được, Dạ t·h·i·ê·n t·ử chỉ bị cháy xém một chút, Âm Trọc thì là một chút cũng không bị, nhận được tin tức liền chạy!” “Như vậy vẫn chưa đủ?” “Cái này mà đủ á?”
Hai người đối thoại dẫn tới Thẩm Tu Văn ghé mắt nhìn lại, ngay cả hắn cũng phải kinh ngạc, cái gì mà thế này là đủ rồi? Những người kia ai chẳng phải là tuyệt thế yêu nghiệt, hung ác không ai sánh bằng, bình thường tổn thương được một chút thôi cũng khó, bây giờ thành ra như vậy rồi mà vẫn còn không biết dừng lại.
Lục Trường Sinh không nói gì, nhảy xuống khỏi đỉnh núi lượn một vòng, lưu lại hết mảnh này đến mảnh khác trận văn, sau đó lại khắc một cái truyền tống trận lên trên núi.
“Nếu như có chuyện, thì trực tiếp chạy từ chỗ này là được!”
Nói xong hắn tìm một chỗ ngồi xếp bằng tu luyện, dù sao thù hằn cũng đã kết, khó mà bảo đảm được bọn người kia sẽ không đến t·r·ả t·h·ù, bày trận pháp bên ngoài có thể tạm thời ngăn cản, dù là chỉ được một lát cũng đủ đường để chạy.
Nơi này trở nên yên tĩnh, Cửu Huyền cũng không biết phải nói sao, tên này giống như chưa bao giờ yên ổn vậy, bất kể ngươi là ai, hễ không hợp ý liền xuống tay. Trước kia đ·á·n·h vài t·h·i·ê·n tài bình thường coi như xong, hiện tại thì đám yêu nghiệt đều lần lượt bị hắn cho ăn thiệt.
Lục Trường Sinh kết ấn rồi bắt đầu động, tâm thần đắm chìm trong p·h·áp tắc Thần Ma, trên thực tế đây là sự kết hợp của hai loại p·h·áp tắc, sự giao hòa giữa cực hạn thần tính và cực hạn ma tính.
Nếu tu đến chỗ sâu, không chắc không thể hiện ra được uy thế Thần Ma Tiên t·h·i·ê·n năm xưa, về phần những cái gọi là Thần Ma bạo n·g·ư·ợ·c khi trước, cũng chỉ vì cái ma tính kia mà thôi. Thật sự không được hắn có đạo đồ Thương Vân Đồ có thể thử phong ấn trấn áp, còn trước mắt mà nói, loại p·h·áp tắc này rất có ích cho hắn, ngay cả trái hỗn độn cũng trở nên khỏe mạnh hơn.
“Cũng không biết nếu mình đem những dấu ấn Đại đạo kia dung nhập hết, có phải mọi chuyện sẽ xong xuôi không!” Lục Trường Sinh thầm tự nói, quan sát hỗn độn, nghiên cứu tự thân đạo p·h·áp.
Mỗi loại p·h·áp hắn đều xem lại một lần, ngay cả việc đột phá k·i·ế·m đạo hắn cũng đã nghĩ ra biện pháp, có được hay không thì phải chờ qua một thời gian nữa, làm xong những việc này, hắn mới bắt đầu tu luyện bản thân, thôi động tu vi.
Nếu không phải do kiếp khí, thì việc hắn đạt tới Cửu giai t·h·i·ê·n Thần bây giờ cũng không phải vấn đề lớn.
Thời gian trôi qua ba ngày, Lục Trường Sinh đột nhiên mở mắt, toàn bộ khu vực dường như chìm vào yên tĩnh, không thấy t·h·i·ê·n Khuyết và đồng bọn đến trả thù, ngay cả những người còn lại như Lôi t·ử, Minh Phàm các kiểu, cũng không có ai ngó đầu ra.
“Ngược lại là kỳ quái, đều sắp đến tranh đấu cuối cùng rồi, sao lại đột nhiên tất cả đều điệu thấp, trốn đi tu luyện hết cả rồi?” Lục Trường Sinh mở miệng.
Thẩm Tu Văn nói: “Cũng không có gì lạ, đối với những người kia mà nói thì quan trọng nhất là khôi phục tu vi, bước vào Cửu giai t·h·i·ê·n Thần, trở thành giáo chủ, khai mở tam hoa, sau đó n·h·ụ·c thân thành thánh!” “Cũng đúng!” Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu, lời này rất có lý. Tiểu long nhân cũng đã nói, phải n·h·ụ·c thân thành thánh mới có tư cách tham gia cuộc tranh đấu thực sự, hiện tại cũng chỉ là mấy trò tiểu đả tiểu nháo mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên đứng dậy nhìn về phía Cửu Huyền: “Tiểu Cửu, th·e·o ta ra ngoài một chuyến!” “Ừm!” Cửu Huyền gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.
Thẩm Tu Văn nói: “Sư huynh cần ta đi cùng không?” “Không cần, ngươi cứ ở lại th·e·o bọn họ là được!” “Được!”
Thẩm Tu Văn gật đầu, tuy hắn không thể ra tay, nhưng cũng có thể ở đây tu hành, huống chi Lục Trường Sinh đã bố trí xong cả truyền tống trận rồi, người đến sau, đánh thắng được thì cứ đánh cho đến ch·ế·t, không đánh lại thì chạy. Chạy về sau chờ Lục Trường Sinh trở về báo thù, cũng chẳng có gì phức tạp.
Rất nhanh hai người đã thoát ly khỏi phạm vi này, đi đến một nơi hoang vu.
“Ta định liều m·ạ·n·g với kiếp khí, ngươi giúp ta cảnh giới, đừng để sinh linh nào tới gần!” Lục Trường Sinh nói xong thì bắt đầu bày biện, Cửu Huyền giơ tay lên, sức mạnh pháp luật hạo đãng lan tỏa, mọi nơi đi qua đều ở trong tầm cảm nhận của hắn.
Làm xong những việc này, thân thể Lục Trường Sinh một lần nữa sinh ra biến hóa, hắn lại phân ra một sợi kiếp khí như thường ngày, khi Hôi Ảnh xuất hiện, lúc nhìn thấy hắn, y lại có chút trầm mặc.
“Sao lại không nhận ra?” Lục Trường Sinh mở miệng.
Hôi Ảnh nói: “Ta đã nói rồi, ngươi tiêu diệt kiếp khí chẳng khác nào giọt nước trong biển cả, nguyền rủa vẫn còn đó, ngươi sẽ vĩnh viễn không p·h·á được!” “Ta cao hứng, ta vui vẻ, ngươi quản ta làm gì!”
Lục Trường Sinh đột ngột xuất thủ, kệ xác ngươi nguyền rủa hay không, cứ đ·á·n·h trước đã, Hôi Ảnh có chút ngơ ngác, không hiểu nổi vì sao tên này lại cố chấp đến vậy. Biết rõ t·r·ảm diệt không được mà vẫn ngày nào cũng đến, hơn nữa tên này phẩm chất còn cực thấp, mấy thứ khác có thể nhịn, mấu chốt hắn n·h·ổ nước miếng, thực sự quá vũ n·h·ụ·c người.
Chỉ trong thoáng chốc, đại địa chấn động, Lục Trường Sinh lại mở ra một vòng c·h·é·m g·iết mới, cho đến thời điểm hiện tại thì đây có thể xem là con đường thăng tiến nhanh nhất, không chỉ đối với tu vi, mà còn cả lý giải về đạo. Mỗi một lần hắn đều dùng đơn nhất một p·h·áp, mặc dù nhiều lúc sẽ phải chịu một chút đòn, nhưng hiệu quả lại rất tốt, lý giải cũng khắc sâu hơn.
Cửu Huyền cũng hiểu được mục đích của Lục Trường Sinh, nhìn hắn cuối cùng cũng tiêu hao hết sợi kiếp khí này, lúc y đang hồi phục thì không nhịn được mở miệng.
“Sớm biết vậy thì đã sao, trước kia tìm thêm vài đối thủ nữa, sao lại đến mức bây giờ tự hành h·ạ t·h·ân thế này!” Giọng nói vang lên, mang theo chút trào phúng.
Lục Trường Sinh mở mắt nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc, nhịn không được hỏi: “Ta đi tìm ai bây giờ?” “Tìm...” Lời đến bên miệng, Cửu Huyền cũng ngây người, đúng vậy a, hắn tìm ai bây giờ, cùng thế hệ ai đọ được với hắn, Vấn t·h·i·ê·n cửu t·ử đều c·h·ế·t hết cả trong tay một mình hắn, thiên địa khác không cần nói, Thượng Thanh t·h·i·ê·n mấy thế lực lớn truyền nhân cũng không thể nào thoát khỏi.
“Coi như ta chưa nói gì!”
Cửu Huyền im miệng, nhưng vẫn cảm thấy thật khó.
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ thở dài, nếu không có những yêu nghiệt cổ đại này xuất hiện, thì hắn thực sự chẳng có lấy một đối thủ nào.
Trong nháy mắt đã là hơn nửa tháng, hắn lại đánh nhau mấy vòng với kiếp khí, mãi cho đến khi lão Lục đến gần, bị Cửu Huyền ngăn lại rồi đợi chính Lục Trường Sinh ra. Lão Lục không hiểu, ánh mắt đầy kỳ quái, mãi đến khi thấy được người kia mới không nhịn được nói: “Ngươi đang làm gì thế, sao không cho ta qua, hơn nữa còn cấm không cho nhìn?” “Ngươi thấy như vậy còn ít à?” Lục Trường Sinh nhíu mày.
Lão Lục còn cố gắng ngó đầu nhìn về chỗ kia.
Nhìn một hồi, Lục Trường Sinh nói: “Sao ngươi lại đến đây, t·h·i·ê·n Khuyết đã tới báo thù chưa?” “Thì là chưa đó!” “Vậy thì…” “Một khu vực kia hình như sắp có đồ vật xuất hiện!” “Là cái gì?” Hai mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Lão Lục lắc đầu: “Không biết, trước đó không lâu có thần quang lóe ngang qua t·h·i·ê·n vũ, một loại dao động phi phàm hiện lên, sau đó mấy cái yêu nghiệt cổ đại kia đều bị kinh động, chắc là thứ gì ghê gớm lắm!” “Thế mà lại còn có chuyện này!” “Ai nói không phải chứ!” “Đi thôi, đi xem một chút!” Lục Trường Sinh vừa nói đã muốn lên đường, dù sao việc tu luyện cũng kết thúc rồi, chờ xem hết rồi trở lại tu luyện cũng giống nhau, dù gì tu luyện có thể chậm trễ một chút, chứ cơ duyên thì không được bỏ qua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận