Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên

Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên - Chương 1192: Ai đồng ý ai phản đối? (length: 7836)

Lục Trường Sinh đứng tại chỗ, tất cả mọi người cứ vậy nhìn, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là vực sâu vạn trượng.
“Ai!” Tiếng thở dài lần nữa vang lên, cũng chỉ là bất đắc dĩ.
“Ngươi cũng không hoảng!” Tiểu long nhân lên tiếng.
Lục Trường Sinh nói: “Vội gì chứ, nơi này đâu phải không có long mạch!” “Ta nói muốn đưa ngươi đi rồi sao?” “Không đưa? Cũng được thôi!” Lục Trường Sinh tiếp tục: “Vậy thì chỉ có thể đem ngươi giao cho bọn hắn, dùng Tổ Long đổi lấy mạng ta thì chắc không thành vấn đề!” Tiểu long nhân: “…” Lời này chỉ có hắn mới nói được, dù biết là đùa nhưng vẫn rất cạn lời.
Bất quá cho dù không dùng long mạch, một chút bản nguyên Thánh Nhân còn lại, oanh ra một con đường cũng không phải là chuyện lớn.
“Lục Trường Sinh, không có đường khác để đi đâu, vùng vẫy cũng vô ích thôi!” Các vị Thánh Nhân của Vấn Thiên Các lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo.
Lục Trường Sinh trầm ngâm, hôm nay hình như cũng chỉ có thể vậy, nhưng đúng lúc này, trong đám người kia, một bóng đen mặc áo bào đi ra.
Hình như không ai ngờ tới, không biết muốn làm gì.
Ngược lại Lục Trường Sinh cảm thấy kinh ngạc.
“Sư đệ, sao ngươi lại tới đây!” “Đến đón sư huynh!” Thanh âm rất nhẹ, chính là Thẩm Tu Văn.
Lục Trường Sinh nhíu mày, định nói thật ra là không cần thiết, nhưng phía sau lại có một bóng người xuất hiện, cũng khoác áo bào đen, sau lưng hắn còn đi theo một cái bóng như cột điện.
“Hắn sao cũng tới!” Lục Trường Sinh cảm thấy bất ngờ, người kia là giáo chủ tuyệt đỉnh đi theo Lạc Tiêm Linh, hắn mang theo khôi lỗi lại đến đây.
Hả?
Nhìn ba bóng người đột ngột xuất hiện, trong mắt mọi người có vẻ khó hiểu, cuối cùng lại biến thành cười lạnh.
Tình huống này mà ba vị giáo chủ tuyệt đỉnh có đến cũng chẳng thay đổi được gì.
Chỉ có điều rất nhanh lại có ba bóng người khác xuất hiện, đạp trên ngân quang vượt qua, lôi đình chi lực lan tràn khắp nơi, đó là người của Lôi tộc, bọn họ tới đây không hề che giấu chút nào.
“Tiểu hữu, lại gặp mặt!” Là Lôi Lăng, hắn nhìn Lục Trường Sinh, cười nói.
Vấn Thiên Các thấy vậy, trầm giọng hỏi: “Lôi tộc đây là ý gì? Muốn đối đầu với bọn ta?” Giọng nói kia là chất vấn, cũng giống như đang cảnh cáo.
Lôi Lăng chỉ nhàn nhạt liếc qua, nói: “Đối đầu? Các ngươi cũng xứng!” “Cái này…” “Ngươi…” Mặt mọi người đều tối sầm lại, khó coi lạ thường.
Đây là ý gì? Coi thường tất cả bọn họ như nhau?
Lục Trường Sinh cũng hít sâu một hơi, Lôi tộc đúng là cứng rắn không bình thường, trước mặt bao nhiêu thế lực mà chẳng nể nang ai một chút nào.
Trong đó còn có Thánh Nhân nữa đấy!
“Có sức mạnh là có khác!” Lục Trường Sinh tự nói.
Cùng lúc đó, Thánh Nhân của Vấn Thiên Các nói: “Tình thế như thế nào, Lôi tộc các ngươi nên suy nghĩ cho rõ, các ngươi…” “Lôi tộc ta có lôi hải!” Lôi Lăng trả lời quả quyết.
Mọi người kinh ngạc.
Người bên ngoài nói: “Là muốn lấy cả tộc đối đầu với tất cả chúng ta?” “Lôi tộc ta có lôi hải!” “Vì một người, như vậy có đáng không?” “Lôi tộc ta có lôi hải!” Đám người: “….” Một câu "Lôi tộc ta có lôi hải" làm nghẹn họng không biết bao nhiêu người, Lục Trường Sinh cũng không ngờ, lôi hải lại có thể dùng như vậy.
“Biết Lôi tộc ngươi có lôi hải rồi, nhưng giờ lôi hải đâu, ngươi làm sao mang hắn đi được!” Thánh Nhân của Vấn Thiên Các nổi giận, chẳng lẽ lại ra ngoài mà còn mang theo cả lôi hải à!
Lôi Lăng nghe vậy, lại chẳng hề suy tư mà bật cười.
Nụ cười này làm đám người run rẩy, dù là Lục Trường Sinh cũng thấy tò mò.
Sau một khắc, một giọng nói phóng khoáng từ nơi xa truyền đến.
“Mang đi thế nào ư? Hoặc là g·i·ế·t mở một con đường máu, hoặc là g·i·ế·t sạch các ngươi, luôn có cách!” “g·i·ế·t sạch chúng ta? Ha, ta ngược lại muốn xem xem, muốn thế nào…” Giọng nói đột ngột im bặt, ngay lúc này, một luồng khí tức kinh người xuất hiện, ngay sau đó một bóng hình khổng lồ xuất hiện, tựa như muốn chống đỡ cả vùng trời đất này.
Kia tựa như một con rắn lớn, thân rắn màu xanh đang ngoằn ngoèo, mọc ra chín cái đầu to lớn, cứ vậy mà mạnh mẽ lao đến, những kẻ cảnh giới thấp, vừa đụng vào đã bị nghiền nát thành huyết vụ.
Dù là các giáo chủ cũng không cản được sự sắc bén của nó, các giáo chủ tuyệt đỉnh sắc mặt cũng lộ vẻ ngưng trọng, lại cảm thấy một sự áp bức khó hiểu.
Và nó cứ vậy nghênh ngang đi qua đám người, tiến tới đó.
“Thượng cổ Tướng Liễu!” Trong mắt Thánh Nhân lóe lên dị sắc, ngay lập tức lại trở nên ngưng trọng.
Lục Trường Sinh vô cùng bất ngờ, kinh hô lên.
“Tiểu Cửu, sao ngươi lại đến đây!” Nghe vậy, mặt đám người xung quanh đều xám lại, Tiểu Cửu? Cách gọi thân mật vậy sao? Không biết còn tưởng đây là tọa kỵ sủng vật nào đó.
Tướng Liễu có vẻ không ngờ Lục Trường Sinh lại gọi như vậy, chín cái đầu khựng lại một chút, rất nhanh sau đó lại nhìn về đám người.
“Ta muốn mang hắn đi, ai muốn cản!” Một câu nói đơn giản, lại mang theo sự bá đạo.
Lôi Lăng cười, có vẻ đã đoán trước.
Lục Trường Sinh cũng tấm tắc lấy làm lạ, vừa chuẩn bị lên tiếng vài câu thì thấy đỉnh đầu mình đang phát sáng, sau một khắc, lão Lục xông ra, đứng ở đó, chống nạnh, chỉ vào đám thần linh trên trời.
“Đúng đấy, thằng nào không sợ c·h·ế·t thì cứ cản đi!” Lục Trường Sinh: “….” Lão Lục đứng đó oai phong lẫm liệt, không biết còn tưởng hắn là người đang trấn nhiếp quân địch.
Trong giây lát, xung quanh trở nên im ắng, chẳng ai ngờ sẽ xuất hiện một con quái vật khổng lồ như thế.
Có một số người kích động, có vẻ thấy mình đông người, kết quả lại bị người khác kéo lại.
“Vấn Thiên Các còn chưa lên tiếng, ngươi gấp làm gì!” “Nhưng…” “Khí tức của gia hỏa này quá kinh khủng, cũng là giáo chủ tuyệt đỉnh mà lại làm cho người ta sợ hãi, bây giờ xông lên chỉ có nước c·h·ế·t!” “Vậy phải làm sao?” “Trước hết chờ xem sao, xem Vấn Thiên Các như thế nào đã!” “…” Tình huống này thì không ai muốn làm chim đầu đàn, Vấn Thiên Các cũng gắt gao nhìn chằm chằm, từ đầu đến cuối không ai mở miệng.
Tướng Liễu xuất hiện, trấn nhiếp tứ phương, đúng như những người kia nói, khí tức của nó quá k·h·ủ·n·g· ·b·ố, đứng ở cảnh giới giáo chủ mà lại khiến các giáo chủ cùng cảnh giới run sợ.
Dù chưa giao thủ cũng đã biết mình tuyệt đối không phải đối thủ.
Lục Trường Sinh liên tục tấm tắc lấy làm lạ, hoàn toàn không ngờ tới.
Tiểu long nhân lúc này cũng nói: “Nó có nền tảng nhục thân thành thánh, cũng là giáo chủ tam hoa, đám người này sao là đối thủ của nó được.” “Thì ra là thế!” Lục Trường Sinh cảm nhận được loại dao động đặc biệt kia, rất nhỏ, nhưng đủ để trấn nhiếp người cùng cảnh giới.
“Tiến thêm một bước nữa là nhục thân thành thánh, đến lúc đó còn cường đại hơn, chỉ riêng nhục thân cũng không khác Thánh Nhân nhất trọng thiên là mấy, trong thân thể đã sinh ra pháp tắc của Thánh Cảnh!” Tiểu long nhân giải thích.
Lục Trường Sinh gật đầu.
Đang lúc mọi người im lặng thì hắn cũng động, bước ra một bước cuối cùng, cứ vậy mà đứng bên cạnh Tướng Liễu.
“Ta bây giờ định đi đây, ai đồng ý, ai phản đối?” Lục Trường Sinh nói, bốn phía vẫn cứ yên lặng, có người không cam tâm nhưng không biết nói gì, cái này thì còn có thể nói gì nữa?
Nhưng càng khiến người ta giận hơn là, hắn thấy không ai nói gì, lại bồi thêm một câu.
“Có ý kiến cứ xách ra, ta đâu phải là người không nghe lọt ý kiến!” Tất cả mọi người: “…” Với tình hình trước mắt thì ai xách, người đó c·h·ế·t, ai dám mở miệng b·ứ·c b·ứ·c thêm một câu?
….
Bạn cần đăng nhập để bình luận