Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên

Chương 1204: Không phải đứng đắn cơ duyên

Chương 1204: Cơ duyên chẳng đứng đắn gì cả
Hư không bị đốt cháy vặn vẹo, xuất hiện từng lỗ đen.
Lục Trường Sinh nhìn Thái Âm Thánh Thể kia xuất hiện, cả người đều tê dại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại có nhiều người ở đây thế này?
Cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều, Âm Trọc của Thái Âm Thánh Thể chẳng nói chẳng rằng liền khơi dậy ngọn lửa bên người Lục Trường Sinh.
Màu đen trắng xen lẫn không ngừng nhảy lên, ánh mắt chiếu tới, Lục Trường Sinh liên tục lùi lại.
"Cái vòng này nhỏ vậy sao?"
Lục Trường Sinh không nhịn được mở miệng, gặp Thiên Khuyết coi như xong, có thể là duyên phận, Dạ Thiên Tử cũng không tính, vừa khéo ở đây cũng có thể chấp nhận, nhưng sao đến cả Âm Trọc cũng tới?
Cái này khác gì gặp quỷ đâu?
Chẳng lẽ Phượng Vũ giở trò quỷ? Cũng không đúng, nàng ta đã từng thề độc mà.
Lục Trường Sinh trăm mối không có cách giải, tình huống này cậu ngoài việc nhường nhịn hình như không có biện pháp gì, chỉ là điều khiến cậu không ngờ là, cậu vừa né ra, khó khăn lắm mới tìm được một đường lui trong khe hẹp thì Dạ Thiên Tử lại xuất hiện, hung hãn bít kín khe hở ấy.
"Ta!@$%...&"
Lục Trường Sinh há hốc mồm chửi thề.
Thiên Khuyết cũng xuất hiện, ba người mỗi người một kiểu ra chiêu, từ đầu đến cuối chẳng nói một lời, tạo thành thế vây kín, không ngừng thúc ép ngọn lửa, đẩy cậu vào chỗ sâu hơn.
Càng đi vào trong, những ngọn lửa kia từng cột bốc lên tận trời, quá tráng kiện, đến cả vị trí chen vào cũng chẳng có.
Cho dù có Thần Ma Chi Tinh, nhưng chung quy nó vẫn chỉ dùng để phân tách Thần Hỏa, không chống đỡ nổi việc đốt cháy lâu.
Ba người không hề có ý định buông tha cho cậu, một mực ép người, đến cuối cùng như là khơi dậy toàn bộ biển lửa, cắt đứt tất cả đường lui.
Sau khi làm xong, ba người liên tục lùi về sau, sợ bị bén lửa.
Lục Trường Sinh nhìn biển lửa ngập trời, nhíu chặt mày, chẳng biết mình có thù oán lớn đến mức nào với bọn họ, ít nhất cũng là ba yêu nghiệt cổ đại, lại liên thủ hãm hại cậu!
"Tốt, tốt, tốt, ba người các ngươi chờ đó cho ta!"
Lục Trường Sinh nói, Thương Vân Đồ xuất hiện trong tay, ngọn lửa đánh tới liền bị nuốt sạch, mở ra cho cậu một đường lui.
Trước khi đến, tiểu long nhân đã nói với cậu rất nhiều, nhắc đến đầy miệng Thần Hỏa, dù không có Thần Ma Chi Tinh, Thương Vân Đồ vẫn có thể thu đi, chỉ có điều không cách nào tách rời.
Đồng thời, theo thời gian trôi qua, ngọn lửa bị thu vào sẽ dần dần tắt.
Các loại đặc tính cậu cũng đã hiểu sơ qua.
Dù sao hôm nay mối thù này cậu nhớ kỹ, đợi đến khi cậu ra ngoài, chuyện đầu tiên là phải trả thù, dù sao cậu có lòng dạ hẹp hòi thì ai cũng biết, ai đụng vào cũng chẳng yên.
Cuối cùng Lục Trường Sinh đi đến chỗ sâu, nói chuyện với Cửu Huyền, càng vào sâu, ngọn lửa tồn tại càng phát ra kinh khủng.
Rất nhanh, cậu đi đến một khu vực, xung quanh chẳng có ngọn lửa nào lượn lờ, chỉ có một sợi lửa chìm nổi ở đó, bên trong có các phù văn màu trắng đen xen kẽ, kèm theo một loại dao động khó tả.
"Đây là Thần Ma ấn ký?"
Lục Trường Sinh cau mày nhìn lướt qua, có chút không xác định.
Nhưng cậu cũng không quá tiến lại gần, dù sao thứ này nếu là thật, một khi kích hoạt, sẽ có Thần Ma tạm thời phục sinh.
Lục Trường Sinh chỉ nhìn thoáng qua rồi quay người rời đi, cậu cảm thấy tới đây cũng chẳng khác gì mấy, tách một chút Thần Hỏa là có thể đi.
Nhưng đúng lúc này, bên tai cậu lại truyền đến một tiếng vang.
"Đã đến đây rồi, sao phải vội vã đi?"
Hả?
Lục Trường Sinh nhíu mày, vừa quay đầu đã thấy Vạn Tuyên.
Hắn dường như không bị hạn chế, lơ lửng giữa không trung, chậm rãi rơi xuống, đứng ở nơi cách đó không xa.
"Là ngươi, Vạn Tuyên!" Lục Trường Sinh mở miệng.
Vạn Tuyên gật đầu, mang theo ý cười ôn hòa nói: "Là ta, đúng vậy, nhưng ngươi không nên gọi thẳng tên tục của ta, ít nhất cũng phải thêm tiền bối mới đúng!"
"Không thêm!"
Lục Trường Sinh quả quyết từ chối, gia hỏa này không thèm hỏi ý mình mà đã làm càn, điều này vốn đã rất tức giận.
Mà lại sư phụ cậu dường như không mấy chào đón hắn.
Vạn Tuyên nói: "Ta với sư phụ ngươi chỉ là không hợp tính cách, cũng không phải kẻ thù!"
"Thật sao?"
"Tự nhiên!" Vạn Tuyên nói, thần thái lạnh nhạt: "Hơn nữa ta đến là định cho ngươi một mối cơ duyên, như vậy mà ngươi còn không gọi một tiếng tiền bối à?"
"Cơ duyên?"
Nghe đến đây, mắt Lục Trường Sinh đã sáng lên.
Vạn Tuyên gật đầu, đưa tay, một đạo pháp lực hướng về phía phù văn đen trắng đang quấn lấy nhau phía trước kia.
Trong chớp mắt, phù văn rung động, sau đó linh khí tứ phương tràn đến mạnh mẽ, ngọn lửa vốn yếu ớt liền bùng cháy, lan tỏa theo một loại dao động không biết từ đâu ra.
Ngay trước mắt cậu, một thân ảnh vĩ đại xuất hiện trong ngọn lửa, không thấy rõ dung mạo, trên người lại có màu đen trắng lưu chuyển, đó là thần và ma hòa lẫn.
Hắn kích hoạt một ấn ký, dẫn ra một tôn Thần Ma.
Lục Trường Sinh chăm chú nhìn, không kìm được hỏi: "Đây chính là cơ duyên sao?"
"Tự nhiên!"
"Vậy có phải tôn Thần Ma này về sau sẽ đi theo ta không?"
Vạn Tuyên gật đầu: "Có thể nói như vậy!"
Lục Trường Sinh nói: "Vậy hắn hiện tại mạnh bao nhiêu? Với lại hắn có nghe lời không?"
"Ngươi đạt tới cảnh giới nào, hắn sẽ đạt tới cảnh giới đó, còn chuyện nghe lời ngươi nói thì có lẽ hơi khó, dù sao cũng là vật chết, không nghe được!"
"À, là như vậy à!"
Lục Trường Sinh gật đầu, có chút hứng thú đánh giá, không nhịn được áp sát tới xem.
Ngay khi cậu tiếp cận, Thần Ma kia liền động, không hề có dấu hiệu, đột nhiên đưa tay, một quyền mang theo Thần Ma Chi Lực đánh về phía Lục Trường Sinh.
"Cái quỷ gì vậy!"
Lục Trường Sinh hét lên kinh ngạc, vô thức đánh ra một quyền.
Oanh!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên ngay tức khắc, hai bên va chạm, hai luồng lực lượng khuấy đảo.
Thần Ma tựa như sống lại thật sự, không nhìn thấy thần sắc, nhưng có thể cảm nhận được sự hung lệ, thần tính và ma tính cùng tồn tại, tạo nên một sức mạnh kinh người.
Xoạt!
Màu trắng và đen hóa thành dải lụa, hoành động tứ phía, Trường Không kêu khẽ, Thần Ma này giết tới chỗ Lục Trường Sinh, một bàn tay lớn màu đen trắng từ trên trời giáng xuống, cứ như vậy vỗ xuống.
Lục Trường Sinh kinh ngạc, pháp lực mạnh mẽ, va chạm vào, bàn tay rơi xuống bị cậu chống lại, có một chút giằng co, cậu nhìn về phía Vạn Tuyên ở bên cạnh.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nói sẽ đi theo ta sao? Sao còn ra tay với ta!" Cậu đang chất vấn, trong mắt toàn là vẻ khó hiểu.
Vạn Tuyên nói: "Thực sự là hắn đã nhận định ngươi, mỗi một khoảng thời gian, ngươi sẽ phải đến đây tìm hắn, giao chiến với hắn, hơn nữa hắn chỉ giao chiến với ngươi thôi!"
"Cái đồ chơi gì vậy?" Lục Trường Sinh chấn kinh, không thể tưởng tượng nổi nhìn người ở cách đó không xa: "Cứ như vậy mà cùng ta lăn lộn à?"
"Đây là Thần Ma nguyên thủy nhất thời tiền thiên, cùng cảnh giới giao chiến có thể ma luyện con người nhất, đây không phải là cơ duyên sao? Hơn nữa từ bây giờ trở đi, ngọn lửa này không còn làm khó được ngươi nữa, nếu ngươi đủ mạnh, đánh tan hắn, còn có thể từ trên người hắn trộm xem được đủ thứ của Thần Ma tiền thiên, đây không phải cơ duyên thì là gì?"
Vạn Tuyên nói đạo lý rõ ràng.
Lục Trường Sinh nghe xong chỉ có kinh ngạc, không thể nói đây không phải cơ duyên, nhưng cơ duyên này sao mà chẳng đứng đắn gì cả, còn phải đi liều mạng, thật là tin hắn thì mình đã dại, sư phụ mình không chào đón hắn là có lý do.
Như thế này, ai mà chào đón hắn cho được!
"Vạn Tuyên, ngươi tên già họm hẹm, hư đốn!"
"Ha ha, ngươi trưởng thành không tệ, tĩnh tâm tu luyện, ta xem trọng ngươi!"
Nói xong, Vạn Tuyên quay người biến mất không thấy, chỉ còn Lục Trường Sinh một mình lộn xộn trong gió.
"Ta! @#$%...& *...".
Bạn cần đăng nhập để bình luận