Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên

Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên - Chương 1196: Quay về Côn Luân (length: 7895)

Lúc này trông thấy, ánh mắt của hắn rất rõ.
Lục Trường Sinh nhíu mày nhìn, chuyện vừa rồi hắn nói linh tinh, đã lỡ chặt thuốc quý của mình mà mình cũng không phản đối, còn muốn đập mình một cái, chuyện này có hơi quá đáng.
Tiểu long nhân thì nói: "Chỗ này không nên ở lâu, có chuyện gì về Côn Luân thì nói sau!"
Nói rồi hắn cuộn lấy Lục Trường Sinh cùng Cửu Huyền rồi lên đường.
Lục Trường Sinh: "Ừ, về... Hả? Côn Luân là địa bàn của ngươi, đến đó còn có phần cho ta lên tiếng sao?"
"Ở đây ngươi cũng không có phần lên tiếng!"
"Dựa vào cái gì!" Lục Trường Sinh không phục.
Tiểu long nhân nói: "Chỉ vì hiện tại ta là giáo chủ đã thành thánh bằng nhục thân!"
"Ta..."
Lục Trường Sinh há miệng, rồi lại nuốt lời xuống, cái này đúng là bị kìm hãm rồi, sớm biết trước kia cứ đấm cho một trận, về sau muốn hoàn thủ chỉ sợ là khó.
Trước mắt có một khoảnh khắc im lặng, tiểu long nhân không hề che giấu bản thể, một đường vượt qua, nhờ long mạch mà di chuyển, tốc độ kia còn đáng sợ hơn cả dùng truyền tống trận.
Truyền tống còn phải tìm thành trì, hắn đây thì hoàn toàn dựa vào long mạch.
Lục Trường Sinh cũng suy nghĩ rất lâu, sau đó mở miệng nói: "Tiểu long nhân, làm hảo huynh đệ, ta muốn dặn dò hai ngươi vài câu!"
"Ồ?"
"Làm rồng nha, chủ yếu là phải vui vẻ, chúng ta nhất định phải nhìn về phía trước, bụng dạ phải rộng hơn, tầm nhìn phải thoáng đạt, không nên cứ nhìn vào quá khứ sầu não, mà phải nghĩ cho lâu dài!"
"Ha!"
Lục Trường Sinh tận tình khuyên nhủ, tiểu long nhân chỉ cười nhạo một tiếng.
Cửu Huyền khó hiểu nói: "Lời này có ý gì?"
Không đợi Lục Trường Sinh giải thích, tiểu long nhân đã nói thẳng: "Hắn sợ ta đánh hắn!"
"Hả..."
"Không phải nói như vậy, ý ta là chúng ta nên hợp tác chân thành, sống chung hòa bình, cùng nhau cố gắng, chung tay xây dựng tương lai tốt đẹp!"
"Ờ!"
Tiểu long nhân ậm ừ cho qua, chẳng buồn để ý tới hắn, tính nết của tên này ra sao, mình còn lạ gì.
Cuối cùng, bọn họ tới gần Côn Luân, hào quang rực rỡ khắp trời đất giờ đều thu lại, các loại dị tượng cũng biến mất hết, nhưng nơi thánh địa cổ xưa này lại càng thêm vẻ trang nghiêm, túc mục.
Lục Trường Sinh cảm nhận được một cảm giác áp bách khó tả, lần trước tới cũng có, nhưng lần này lại hoàn toàn khác.
Tổ Long trở về vị trí, đất trời rung chuyển, Thần Sơn càng thêm hùng vĩ khó lường.
Theo tiểu long nhân tiến gần, thân thể to lớn che cả bầu trời, khí tức độc nhất của Tổ Long tràn ngập khắp thiên địa, bao trùm mọi ngóc ngách.
Sự xuất hiện của hắn giống như vốn dĩ phải cao cao tại thượng, lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống toàn bộ Côn Luân, lặng lẽ nhìn mọi thứ, thờ ơ.
Người Côn Luân đã chờ sẵn ở đó, không có gì bất ngờ, tất cả đều quỳ phục trên mặt đất.
"Cung nghênh Tổ Long!"
Thanh âm vang lên, rung chuyển núi sông, không biết có bao nhiêu người.
Lục Trường Sinh lướt qua sơ lược, thấy dày đặc toàn là người.
Nhưng ngoài người Côn Luân, hắn còn thấy một vài thế lực khác, những người thuộc các loại hình của Vấn Thiên Các cũng đều có mặt, lúc này cũng cung kính làm lễ, không hề ngạo mạn như trong tưởng tượng.
Tiểu long nhân cũng không che giấu gì, Lục Trường Sinh cũng đường hoàng đứng đó.
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn, cũng là đến lúc này mới chứng minh cho mọi người thấy Lục Trường Sinh không phải là Tổ Long.
Lời giải thích có vẻ không quan trọng lắm.
Tiểu long nhân vào lúc này mới mở miệng.
"Giải tán đi, không cần đến bái kiến!"
"Tuân lệnh!"
Bốn phương đáp lại, tiểu long nhân hướng về phía Côn Luân mà đi, vượt qua tầng mây lên thẳng trời cao, đến đỉnh núi.
Nơi đây tựa như cột trụ chống trời, Lục Trường Sinh cảm nhận càng rõ rệt, lần trước núi này dù cao, nhưng giờ cảm giác cao hơn nhiều, toàn bộ dãy núi đều toát lên vẻ thần bí và cổ xưa.
"Các ngươi cứ ở đây chờ một lát!" Tiểu long nhân lên tiếng.
Cửu Huyền gật đầu.
Lục Trường Sinh cũng lên tiếng đáp lời.
"Được!"
Tiểu long nhân nghe vậy, không quay đầu lại, nói tiếp: "Nước của Côn Luân không còn nhiều, ngươi chừa cho người ta một ít đi!"
Lục Trường Sinh khựng lại, Cửu Huyền không nhịn được quay đầu nhìn, liền thấy hắn đang lén la lén lút đứng cạnh cái ao, tay không biết từ khi nào đã cầm một cái hồ lô.
"Thực ra ta chỉ hơi khát nước thôi mà!"
Lục Trường Sinh nói, rồi thản nhiên đậy nắp cái hồ lô đã bị hắn ép cho méo mó lại, lại thu thêm một ít nước.
Tiểu long nhân đã biến thành hình người, nhìn gã kia mắt láo liên.
Thật là tin vào ma quỷ, nhiều khi gã này thật sự khiến người ta không biết phải đánh giá như thế nào.
"Hiện tại đối với ngươi đã không còn tác dụng gì nữa, ngươi không thể để dành chút cho đồ đệ của mình sao?" Tiểu long nhân nhíu mày nhìn.
Lục Trường Sinh nói: "Ta là mang về cho nó mà, ngươi cũng biết, đồ đệ này của ta khổ lắm, nó..."
"Không cần ngươi lo, ta mượn thi cốt của phụ thân nó, tự sẽ trả cho nó ân tình này!"
Tiểu long nhân biết, mình mượn cái xương rồng này, là thiếu nhân quả, dù Thanh Long đã sớm ngã xuống, nhưng con của hắn vẫn còn, hẳn là còn.
Lục Trường Sinh lại nói: "Chuyện này không giống nhau, ngươi trả nhân quả của ngươi, ta cho đồ đệ của ta, không liên quan gì nhau cả!"
"Cướp đồ của ta đi nuôi đồ đệ, đúng là ngươi biết cách làm người ghê!"
"Hắc hắc!"
Lục Trường Sinh cười một tiếng, đi tới, khoác vai hắn: "Hai ta là hảo huynh đệ từng hoạn nạn có nhau, còn phân biệt gì của ai, ngươi chính là ta, đừng để ý!"
"Ra là tình cảm của chúng ta tốt đến vậy cơ à!"
"Chắc chắn rồi!"
"Vậy thì ngươi chia cho ta một gốc thánh dược của ngươi đi!"
"Chẳng phải ngươi đã lấy một gốc rồi sao?" Lục Trường Sinh nhíu mày.
Tiểu long nhân nói: "Còn phân biệt gì của ai chứ!"
"Này bạn trẻ, cái này thì ta phải nói với ngươi hai câu, tham lam không tốt, người xưa có câu lòng tham không đáy thì dễ gặp tai họa, chuyện này không phải không có tiền lệ, hơn nữa cũng có vết xe đổ mà lần theo..."
Lục Trường Sinh vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt.
Tiểu long nhân cười không ra tiếng, ai có thể nghĩ, Lục Trường Sinh lại đang nghiêm túc khuyên người khác đừng tham lam...
"Gặp quỷ!"
Cửu Huyền hoàn toàn không nghĩ ra.
Nhân vật mà đi ngang qua gà chó còn bị vặt lông đạp cho vài cái, thế mà lại có mặt mũi nói ra những lời này.
Thậm chí Cửu Huyền cũng bắt đầu hối hận vì đã ra khỏi chiến trường, đi đâu không đi lại phải tới hộ đạo cho cái tên này.
"Ha!"
Tiểu long nhân cười khẽ một tiếng.
Lục Trường Sinh cũng không để ý đến những cái nhìn thế tục này, vì người ta còn chưa hiểu rõ về hắn.
Nhưng sau một thoáng im lặng, tiểu long nhân nói: "Ta trước kia hơi nóng nảy, Vạn Tuyên mở ra trận chiến cuối cùng, người của các phe đã tề tựu, vị trí cuối cùng là ở phương nam!"
"Ừ!"
Lục Trường Sinh gật đầu.
Tiểu long nhân tiếp tục nói: "Bây giờ ngươi có tính toán gì không?"
"Ta muốn ở lại Côn Luân một thời gian ngắn, tìm một nơi không ai quấy rầy để tu hành!"
Lục Trường Sinh cũng không hề giấu giếm.
Tiểu long nhân nói: "Nếu vậy, ta sẽ khoanh cho ngươi một khu vực, ngươi cứ đến đó!"
"Được!"
Lục Trường Sinh gật đầu, cũng không chần chừ mà lập tức lên đường.
Nơi này là Côn Luân, địa bàn của tiểu long nhân, nơi hắn khoanh ra chắc chắn an toàn, từ khi Tổ Long về vị trí, Côn Luân trở nên mạnh mẽ đến đáng sợ, ai dám tới đây làm càn.
Thời gian thoáng một cái, ba ngày trôi qua, Lục Trường Sinh khoanh chân ở một khu vực như vậy không nhúc nhích, thỉnh thoảng có vài linh quang lóe lên, phù văn lưu chuyển.
Chỉ là không hiểu vì sao, khí tức của Lục Trường Sinh lúc này lại khiến người ta cảm thấy có chút u ám.
Đến ngày thứ tư, tiếng nổ vang vọng, hắn bỗng đứng dậy, một sợi sương mù màu xám bao quanh thân, cùng lúc đó, Thương Vân Đồ hiếm thấy hiện ra, lơ lửng phía trên, dẫn động không biết bao nhiêu đạo tắc.
.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận