Theo Hoàng Cung Cấm Quân Bắt Đầu, Phân Thân Ngự Khắp Thiên Hạ

Chương 49: Ta sai rồi ư?

**Chương 49: Ta sai rồi ư?**
Chưởng quỹ tửu lâu vội vã trả lời:
"Đại Hiền lương sư đã đợi huyện tôn ở trong phòng bao."
Cầu Trác nghe vậy, trong lòng cuối cùng cũng an định lại.
Hắn vốn còn lo lắng Đại Hiền lương sư đến trễ, để chính mình đường đường là một huyện tôn lại phải đi chờ hắn, như vậy nếu để chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm chính mình mất mặt.
Nếu là trước đây, hắn chưa từng lo lắng loại chuyện này, ở huyện Đài Dương này ai dám để cho chính mình phải chờ?
Nhưng bây giờ, nếu Đại Hiền lương sư thật sự làm như vậy, thì Cầu Trác đúng thật là không thể làm gì được.
Thái Bình Đạo ở huyện Đài Dương, đã quá mức lớn mạnh.
Lớn mạnh đến mức, trong huyện số người nghe theo lời của Thái Bình Đạo, so với số người nghe theo lời nha môn còn nhiều hơn.
Ngay cả trong lòng Cầu Trác, cũng mơ hồ dâng lên ý sợ hãi.
Hắn biết, chỉ cần qua đợt ôn dịch này, bản thân mình sẽ được điều nhiệm, thăng quan, triệt để rời khỏi nơi đây.
Chính vì vậy, hắn có thể không ngại việc quyền lực của huyện nha ở nơi này từng bước mất đi, nhưng hắn không thể chịu đựng được việc tôn nghiêm của tri huyện bị tước đoạt.
May mắn là bây giờ, Đại Hiền lương sư không có làm mất mặt hắn, thậm chí còn khiến trong lòng hắn không tự chủ được mà dâng lên mấy phần cảm kích.
Hôm nay, Cầu Trác hẹn gặp Đại Hiền lương sư là để tiến hành một vòng đàm phán mới.
Trước đó, Cầu Trác đã từng liên thủ cùng Đại Hiền lương sư, thu thập những phú hộ không nghe lời ở trong thành, cũng thu được một lượng lớn tiền tài.
Nhưng số tiền này lại bị Thái Bình Đạo độc chiếm, mãi không chia cho Cầu Trác theo như ước định.
Cầu Trác lại đang gấp rút hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó, vậy nên hôm nay hắn nhất định phải đòi lại phần tiền này.
Đồng thời, Thái Bình Đạo phát triển nhanh chóng, số lượng người đã nhiều đến mức khó mà tính toán được.
Cầu Trác cũng cần có thủ đoạn để ngăn cản Thái Bình Đạo, chính vì vậy mà hắn đã nhiều lần yêu cầu Thái Bình Đạo giao ra danh sách, thế nhưng Thái Bình Đạo vẫn không trả lời.
Cho nên hôm nay, hắn cũng cần hỏi Đại Hiền lương sư một cái lý lẽ.
"Đi thôi, nên đi gặp Đại Hiền lương sư kia một lần."
"Hắn vì bản quan và bản huyện cũng đã làm không ít chuyện tốt, nhưng đừng để hắn phải đợi lâu."
Cầu Trác nói xong, liền mang theo sư gia Trương Du, cùng nhau đi vào trong tửu lâu.
...
Ngay lúc tri huyện và sư gia tiến vào tửu lâu,
Tại một con đường khác.
Trang chủ Lục gia trang, Lục Thiên Hành, cũng đang loạng choạng đi trên đường.
Ánh mắt của hắn vô hồn nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm:
"Ta sai rồi ư..."
"Tại sao... Có thể như vậy?"
Những nơi Lục Thiên Hành đi qua, đều chỉ thấy được dấu hiệu của sự hồi phục.
Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ, bộ dạng của thành trong thời gian ôn dịch nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ, tình hình so với lúc trước, quả thực khác xa một trời một vực.
Thái Bình Đạo càng lớn mạnh, hắn lại càng thêm sợ hãi.
Nhưng huyện nha lại một mực nói Thái Bình Đạo tuyên dương là thân thiện từ ái, khởi xướng chính là nhân nghĩa lễ trí, làm ra càng là chống thiên tai cứu người.
Đây là toàn bộ huyện Đài Dương rất đáng để đại lực đề xướng chính đạo giáo phái.
Lời này...
Lục Thiên Hành không tìm ra được điểm sai.
Trên đường đi, thứ mà hắn nhìn thấy, chính là ôn dịch ở huyện Đài Dương đã được khống chế.
Tuy rằng dịch bệnh trên thân thể của không ít người vẫn chưa được chữa trị triệt để, nhưng đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, thậm chí còn chưa từng nghe qua chuyện có người chết vì bệnh.
E rằng qua một thời gian nữa, ôn dịch tàn phá khắp Thanh Châu ở trong huyện thành nhỏ bé này, sẽ triệt để biến mất.
"Yêu nhân làm loạn, mê hoặc lòng người... Thật sự là như vậy ư?"
Lục Thiên Hành chỉ cảm thấy đầu óc càng thêm hỗn loạn.
Phán đoán của hắn về Thái Bình Đạo so với thực tế đã sinh ra sai lệch nghiêm trọng, làm cho hắn cảm thấy bản thân mình không biết phải làm sao.
Ngay khi Lục Thiên Hành còn đang xuất thần, bên đường bỗng nhiên vang lên một âm thanh:
"Nhanh! ! !"
"Thái Bình Đạo lại phát cháo!"
"Muộn là sẽ không còn!"
Cùng với âm thanh này vang lên, chỉ thấy những người qua đường bên cạnh chen chúc nhau, chạy về phía trước đường.
Mà ở phía xa, một đám người của Thái Bình Đạo đang khiêng ra từng nồi cháo đã nấu xong, bố thí phân phát cho mọi người.
Bởi vì ôn dịch tàn phá khắp nơi, làm không ít gia đình tan cửa nát nhà, lâm vào cảnh nghèo khổ.
Trong tai dịch, không chỉ có dịch bệnh hại người, nghèo đói hại người càng thêm hung dữ.
Lục Thiên Hành giật mình.
Thái Bình Đạo phát cháo?
Bọn hắn lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy?
Sau đó Lục Thiên Hành kịp phản ứng lại, gia nhập Thái Bình Đạo cần mỗi người quyên góp năm đấu gạo.
Hắn cũng nghe nói, gần đây những người giàu có trong thành bị nhiễm bệnh, để chữa trị dịch bệnh đã hiến dâng một lượng lớn thuế ruộng cho Thái Bình Đạo.
Thái Bình Đạo bây giờ, e rằng đã mười phần dư dả.
"Hừ!"
"Mua chuộc lòng người!"
Lục Thiên Hành không phục nghĩ thầm, tự cho là đã nhìn rõ được trò xiếc của Thái Bình Đạo.
Nhưng hắn lại khó tránh khỏi nghi hoặc.
Cho dù thật sự là mua chuộc lòng người, nhưng số cháo này, thật sự đã được phân phát đến tay những người đang chịu đói.
Nếu không có người mua chuộc lòng người, không biết rồi sẽ còn có bao nhiêu người chết đói?
Đang lúc Lục Thiên Hành cảm thấy suy nghĩ càng ngày càng hỗn loạn, thì một trận cãi vã vang lên.
Chỉ nghe mấy người của Thái Bình Đạo gầm thét:
"Kẻ phản đồ cũng dám đến lấy cháo?"
"Đánh hắn ra ngoài cho ta!"
Ngay sau đó, đám người Thái Bình Đạo này quyền đấm cước đá, đánh một nam tử ra khỏi đám người.
Lục Thiên Hành sau khi nhìn thấy nam tử đang chịu đòn kia, không khỏi biến sắc kinh hãi:
"Hứa lão bản? !"
Nam tử này không phải người ngoài, mà chính là Hứa Quý, người lúc trước đã cùng Lục Thiên Hành dẫn đầu phản bội Thái Bình Đạo.
Lục Thiên Hành kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ Hứa Quý đứng dậy.
"Hứa lão bản, ông đây là..."
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Hứa Quý.
Mấy ngày không gặp, chỉ thấy Hứa Quý bây giờ đã thay đổi thành một bộ dạng khác.
Trước kia, hắn cũng coi như là một thương nhân có chút danh tiếng, gia đình giàu có, quần áo chỉnh tề.
Nhưng hôm nay, Hứa Quý lại lộ vẻ đói khát, quần áo trên người cũng đã thay đổi thành một bộ đồ phổ thông, cũ kỹ, nhìn qua vô cùng chán nản.
Hứa Quý khổ sở nói:
"Lục trang chủ, thật không dám giấu diếm, ta đã cả ngày nay không có hạt gạo nào vào bụng."
"Nếu không phải thật sự đói đến phát sợ, ta làm sao có thể kéo mặt xuống mà tới đây xin một bát cháo để uống?"
Nói đến câu cuối cùng, Hứa Quý thậm chí còn xúc động đến mức bật khóc.
Lục Thiên Hành cảm thấy khó hiểu, vội vàng hỏi thăm.
Hứa Quý vừa nức nở, vừa kể cho Lục Thiên Hành nghe tình hình hiện tại của hắn.
Thì ra.
Từ lần trước, bởi vì buôn bán theo Trương sư gia, lấy ra loại thuốc vô hiệu, Hứa Quý liền bồi thường đến mức táng gia bại sản.
Người nhà bị bệnh cần phải trị liệu, mà Hứa Quý lại bởi vì phản bội Thái Bình Đạo nên không lấy được phù thủy, hắn chỉ có thể vay tiền mua thuốc.
Bây giờ người nhà bệnh dịch không chữa được, gia sản cũng đã đền hết, còn mắc một món nợ lớn.
Điều này khiến cho Hứa Quý ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng trở thành vấn đề.
Đến mức đói đến choáng váng đầu óc, hắn mới cả gan tìm cách trà trộn vào đám người để lấy một bát cháo của Thái Bình Đạo mà uống.
Lục Thiên Hành biết được sự tình, thở dài một tiếng:
"Ai..."
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình càng thêm hỗn loạn.
Vốn tưởng rằng bọn hắn là anh hùng, ai ngờ lại lưu lạc đến mức ngay cả cuộc sống cũng trở thành vấn đề.
Lục Thiên Hành chỉ có thể an ủi vài câu, móc ra mấy lượng bạc vụn trên người giao vào tay Hứa Quý.
Hứa Quý cảm ơn xong, cũng thở dài nói:
"Nếu như lúc trước chúng ta không lựa chọn phản bội..."
"Vậy thì đến nay ta vẫn là người giàu có, người nhà cũng đều khỏe mạnh, làm sao đến mức rơi vào tình cảnh này?"
"Ai, ta thật hối hận, hối hận vô cùng!"
Lục Thiên Hành nghe vậy, chỉ có thể im lặng.
Lúc này.
Lại gặp một đám người xông tới, trợn mắt nhìn hai người.
Lục Thiên Hành nhìn kỹ, những người này đều là những người trước kia đã đi theo hắn, cùng nhau thoát khỏi Thái Bình Đạo.
Hắn vừa định mở miệng.
Đám người đã giận dữ mắng:
"Lục Thiên Hành! Hứa Quý! Hai tên vương bát đản các ngươi cuối cùng cũng bị chúng ta tìm được!"
"Lúc trước nếu không phải tin vào lời nói dối của các ngươi, chúng ta làm sao lại chọn đi theo các ngươi, cùng nhau làm phản Thái Bình Đạo?"
"Bây giờ bởi vì đã từng phản bội, Thái Bình Đạo không thu nhận chúng ta nữa, khiến chúng ta không có phù thủy chữa bệnh, càng không có cháo để uống."
"Tất cả chúng ta, đều bị hai tên đầu sỏ các ngươi hại thảm! Các ngươi lấy gì để trả lại tổn thất cho chúng ta?"
Chỉ thấy đám người càng ngày càng kích động, từng người nắm chặt tay, dường như tùy thời đều có thể đánh cho hai người một trận tơi bời.
Nếu là lúc trước, có lẽ hai người còn sẽ tranh luận một phen.
Nhưng mấy ngày nay, bọn hắn đã bị đánh mấy trận, đều đã bị đánh đến mức tỉnh ngộ.
Biết được giờ phút này, đối diện với đám người đang lửa giận ngút trời, căn bản không có cách nào nói lý.
Lập tức, Lục Thiên Hành quả quyết mở miệng:
"Hứa lão bản! Chạy!"
Hai người vội vàng tách khỏi đám người, co cẳng bỏ chạy.
Bọn hắn vừa bỏ chạy, đám người phía sau lửa giận lập tức bùng lên, bọn hắn rống giận đuổi theo hai người.
Trên đường, nhất thời gà bay chó chạy.
Lục Thiên Hành và Hứa Quý chạy qua mấy con phố, mãi cho đến khi chạy ra khỏi thành, mới triệt để thoát khỏi những người kia.
Lúc này, hai người đều đã chạy đến mệt đứt hơi, ngồi phịch xuống bãi cỏ ngoài thành, thở hổn hển.
Khi bọn hắn hoàn hồn lại, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, không khỏi hít sâu một hơi:
"Cái này. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận