Theo Hoàng Cung Cấm Quân Bắt Đầu, Phân Thân Ngự Khắp Thiên Hạ

Chương 317: Con của ngươi giao cho ta quản?

**Chương 317: Giao con trai ngươi cho ta quản?**
Lương Tiến đứng sau lưng Liễu Diên, tỏ ý ủng hộ lập trường của nàng.
Vô Lượng Pháp Vương lại chỉ thở dài một tiếng:
"Chuyện cũ trước kia, lão nạp đã không muốn nhắc lại."
Liễu Diên cũng hoàn hồn, tiến lên một bước, cao giọng nói:
"Nếu Pháp Vương không muốn tuân thủ lời hứa lúc trước, vãn bối cũng sẽ không miễn cưỡng."
"Vãn bối chỉ mong khi bảo tàng được đưa ra ánh sáng, Pháp Vương có thể lấy ra một vật từ trong đó giao cho vãn bối."
"Vãn bối không muốn bất kỳ vàng bạc châu báu nào, thứ vãn bối muốn chỉ là một tấm bia đá có khắc chữ."
Lương Tiến nghe vậy, hơi nghi hoặc.
Trong lăng mộ hoang kia, có bia đá ư?
Hình như... Thật sự là có!
Lúc trước khi hắn dùng [Tị Diện] nhìn vào trong lăng mộ hoang, bên trong hình như có không ít bia đá.
Chẳng qua những bia đá kia Lương Tiến đều không để ý, chỉ coi là mộ chủ nhân dùng để ghi chép lại những sự tích trong cuộc đời mà thôi.
Lương Tiến vào xem là để tìm kiếm bảo tàng, quả thật không nhìn kỹ những bia đá kia.
Liễu Diên tiếp tục nói:
"Pháp Vương yên tâm, trên bia đá kia khắc không phải là bí tịch võ công, cũng không đề cập tới Vô Lượng Minh Vương tông, chỉ là ghi chép lại một chút di ngôn của phụ thân ta mà thôi."
"Còn mong Pháp Vương nhất thiết phải bảo quản tấm bia đá hoàn hảo, mang nó ra giao cho ta."
"Nếu có thể như vậy, vãn bối đời này sẽ không tới quấy rầy Pháp Vương nữa."
Vô Lượng Pháp Vương nghe xong, dường như đã hiểu rõ Liễu Diên muốn thứ gì.
Hắn bất đắc dĩ thở dài:
"Chấp niệm như gông xiềng, buông xuống tức giải thoát."
"Liễu thí chủ, yêu cầu của ngươi lão nạp có thể chấp thuận."
"Nhưng lão nạp cũng hi vọng ngươi sớm ngày buông bỏ thù hận, thoát khỏi bể khổ vô biên."
"Lão nạp cũng sẽ niệm kinh tụng Phật, vì ngươi siêu độ vong phụ, cũng vì ngươi cầu phúc."
Nói xong, Vô Lượng Pháp Vương nắm lấy tràng hạt, nhắm mắt tụng kinh.
Hắn đối với hết thảy mọi chuyện bên ngoài không còn quan tâm, hiển nhiên đã có ý tiễn khách.
Liễu Diên khom người hành lễ:
"Đa tạ Pháp Vương!"
Nói xong, nàng quay người đi ra ngoài.
Lương Tiến thấy vậy, cũng đi theo Liễu Diên cùng nhau rời đi.
Hai người đi thẳng ra khỏi doanh địa của Vô Lượng Minh Vương tông.
Hùng Tượng cũng không có đi theo.
Ngược lại, hai người đi chưa được bao xa, một thanh âm liền vang lên:
"Hai vị thí chủ, xin dừng bước."
Lương Tiến cùng Liễu Diên quay đầu lại.
Chỉ thấy Ngưu Đầu Minh Vương đi ra.
Ngưu Đầu Minh Vương mang khuôn mặt từ thiện, mỉm cười, chắp tay trước ngực hành lễ với hai người.
Trong lòng Lương Tiến nghi hoặc, không biết rõ Ngưu Đầu Minh Vương này có tính toán gì.
Chỉ nghe Ngưu Đầu Minh Vương cười nói:
"Hộ pháp Tôn Giả Hùng Tượng của tông ta ở Định Phong thành, nhờ có hai vị chiếu cố."
"Bần tăng ở đây, xin cảm tạ ——"
Hắn còn chưa dứt lời.
Bỗng nhiên chỉ nghe một thanh âm giận dữ nói:
"Chiếu cố cái rắm!"
"Tên tặc tử này đánh lão tử một trận!"
"Lão tử dưỡng thương nửa tháng, mới dưỡng cho tốt!"
Lương Tiến nghe xong thanh âm này, liền hiểu là ai tới.
Quả nhiên, chỉ thấy một ác tăng để ngực trần, lông ngực rậm rạp vác đao đi nhanh tới.
Chính là Hùng Tượng.
Liễu Diên từng nói với Lương Tiến, Hùng Tượng này rất có thể là con riêng của Ngưu Đầu Minh Vương.
Lúc đầu, Lương Tiến còn không coi trọng.
Dù sao thì Hùng Tượng này vừa cao vừa tráng vừa mập, còn Ngưu Đầu Minh Vương thì mặt mũi hiền lành, gầy gò như thân trúc.
Hai người này trên người, rõ ràng là không có điểm nào giống nhau.
Nhưng mà giờ phút này, Hùng Tượng đứng ở bên cạnh Ngưu Đầu Minh Vương, Lương Tiến đem hai người so sánh, quả thật phát hiện trán của hai người mơ hồ giống nhau đến mấy phần.
Chỉ thấy Ngưu Đầu Minh Vương lạnh lùng trừng Hùng Tượng một chút:
"Ngươi đây không phải không chết ư?"
"Mạnh thí chủ giáo huấn ngươi, là đang dạy ngươi cách làm người."
Hùng Tượng hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.
Dường như đối với lời nói của Ngưu Đầu Minh Vương, hắn mười phần khinh thường.
Ngưu Đầu Minh Vương chuyển ánh mắt sang Lương Tiến và Liễu Diên, lần nữa nở nụ cười hòa ái:
"Bần tăng có một yêu cầu quá đáng, mong hai vị thí chủ đáp ứng."
Lương Tiến nói:
"Minh Vương nói nghe thử xem."
Ngưu Đầu Minh Vương chỉ chỉ Hùng Tượng bên cạnh, cười nói:
"Hùng Tượng tính tình ngang bướng, thật sự là thiếu sự quản giáo..."
Hắn mới nói tới đây, Hùng Tượng lập tức bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Ngưu Đầu Minh Vương ánh mắt phát lạnh, nhưng hắn vẫn rất nhanh khôi phục lại nụ cười, tiếp tục nói với Lương Tiến và Liễu Diên:
"Nhưng Hùng Tượng cùng hai vị có chút hữu duyên."
"Do đó, bần tăng muốn mời hai vị có thể giúp đỡ quản giáo Hùng Tượng, để Hùng Tượng đi theo hai vị một thời gian."
Lương Tiến cùng Liễu Diên nghe vậy liếc mắt nhìn nhau.
Liễu Diên đối với việc này, ngược lại không có ý kiến, ngược lại nàng có thể bắt chẹt Hùng Tượng này.
Lương Tiến thì không khỏi suy tư đến nhiều hơn một chút.
Ngưu Đầu Minh Vương này, sao lại vào lúc này đem con trai hắn giao cho mình?
Hiện tại là lúc nào?
Là thời điểm tam đại thế lực cùng Thanh Y lâu tranh đoạt bảo tàng.
Đến lúc đó rất có thể sẽ xuất hiện chém giết hỗn chiến.
Ngưu Đầu Minh Vương không mang theo con trai bên người, lại đem giao cho Lương Tiến và Liễu Diên.
Chẳng lẽ... Ngưu Đầu Minh Vương cảm thấy con trai hắn ở trong Vô Lượng Minh Vương tông còn nguy hiểm hơn sao?
Nhất là Ngưu Đầu Minh Vương không phải rất coi trọng mặt mũi và thanh danh ư?
Sao lúc này nói chuyện, hắn dường như đã không ngại người khác suy đoán về mối quan hệ giữa hắn và Hùng Tượng.
Nhưng Lương Tiến vẫn đáp ứng nói:
"Minh Vương yên tâm, Hùng Tượng hộ pháp Tôn Giả ở trong Thanh Y lâu của ta, chính là người nhà."
Hùng Tượng nghe vậy, lại muốn mở miệng mắng.
Ngưu Đầu Minh Vương đột nhiên tát một bàn tay tới, đánh mạnh vào mặt Hùng Tượng.
Chỉ nghe Ngưu Đầu Minh Vương giận dữ nói:
"Ngươi luyện võ luyện không được, học Phật pháp cũng học không được, còn không mau đi theo hai vị thí chủ học hỏi kinh nghiệm, tăng kiến thức, chẳng lẽ muốn thật sự định ở trong tông ngồi ăn rồi chờ chết cả đời ư?"
"Cút!"
Hùng Tượng chịu một bạt tai, cũng chỉ có thể ôm mặt ngoan ngoãn đứng sau lưng Lương Tiến và Liễu Diên.
Ngưu Đầu Minh Vương trên mặt lại khôi phục nụ cười hòa ái, hắn hướng về phía Lương Tiến và Liễu Diên cười nói:
"Để hai vị thí chủ chê cười, cũng làm phiền hai vị thí chủ."
"Bần tăng có chút lễ mọn, mong hai vị thí chủ chớ ghét bỏ."
Nói xong, chỉ thấy một tên phiên tăng ôm tới hai cái hộp.
Ngưu Đầu Minh Vương đem một cái hộp trong đó giao cho Liễu Diên, tiếp đó lại đem một cái hộp khác giao cho Lương Tiến.
Liễu Diên lộ vẻ nghi hoặc, không khỏi mở hộp ra trước.
Chỉ thấy trong hộp chứa, lại là một thanh yêu đao.
Thanh yêu đao này dường như đã trải qua một trận chiến kịch liệt, lưỡi đao đã trở thành hình răng cưa.
Nhưng thanh yêu đao này nhìn ra được nguyên bản mười phần tinh xảo, có thể đeo nó người tất nhiên thân phận bất phàm.
Ngưu Đầu Minh Vương nói:
"Thanh đao này, là bần tăng hai năm trước nhặt được ở chiến trường Ngọc Điền Đạo."
"Không đoán sai, hẳn là bội đao của lệnh tôn."
"Hôm nay, coi như vật quy nguyên chủ."
Nhìn thấy yêu đao trong nháy mắt, Liễu Diên không khỏi đột nhiên che miệng, tránh cho mình phát ra tiếng khóc.
Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, nước mắt không ngừng rơi.
Nàng dường như nhận ra thanh đao này, cho nên nhìn vật nhớ người.
Sau một lát, Liễu Diên cuối cùng cũng ổn định được tâm trạng.
Nàng hướng Ngưu Đầu Minh Vương bái một cái:
"Minh Vương có lòng."
Lương Tiến thế là cũng mở hộp của mình ra.
Chỉ thấy trong hộp của hắn, đặt một đóa Tuyết Liên Hoa trắng tinh.
Đóa Tuyết Liên Hoa này không biết đã được ngắt từ bao lâu, nhưng nó vẫn còn mọng nước, phảng phất như được điêu khắc từ băng.
Đến mức hộp vừa mở ra, Lương Tiến liền có thể cảm nhận được hàn khí phả vào mặt.
Ngưu Đầu Minh Vương nói:
"Đây là Huyền Băng Tuyết Liên."
"Sau khi dùng, có thể tăng thêm năm năm công lực."
"Hôm nay tặng cho Mạnh thí chủ, có thể trợ giúp Mạnh thí chủ tu luyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận