Theo Hoàng Cung Cấm Quân Bắt Đầu, Phân Thân Ngự Khắp Thiên Hạ

Chương 188: Một phân tiền đều không phân (2)

**Chương 188: Một xu cũng không chia (2)**
"Những vật này tuy nhìn như bùa đòi mạng, nhưng đôi khi cũng có thể trở thành bùa hộ mệnh."
Trương Du gật đầu:
"Thuộc hạ hiểu rõ."
"Đại Hiền lương sư yên tâm, những kẻ biết chuyện này ta đều đã xử lý sạch sẽ."
Lương Tiến cầm lấy những chứng cứ này, sơ bộ lật xem qua một lượt.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thán.
Vương triều Đại Càn này, quả thực đã mục ruỗng đến mức nghiêm trọng.
Quan viên triều đình không chỉ truy cầu quyền lực, mà còn đ·i·ê·n cuồng theo đuổi tài phú.
Quan văn ham tiền tài, võ tướng tiếc mạng, thảo nào Đại Càn lại suy sụp đến nước này.
Trương Du thấp giọng nói:
"Đại Hiền lương sư, tài sản của Dương gia này có phải... cần tính cả thế lực quan phủ Thanh Châu các nơi tiến hành phân chia không?"
"Tri phủ Cốc Uyên cũng từng ám chỉ với ta, hy vọng có thể đem một phần tài sản của Dương gia sung công."
Tài sản của Dương gia quá lớn, nhiều tiền đến mức Trương Du khi thống kê đều phải hãi hùng k·h·iếp vía.
Hắn sợ khối tài sản khổng lồ như vậy sẽ làm người ta đỏ mắt, cho nên hy vọng có thể dùng số tài sản này lôi kéo quan phủ Thanh Châu, tránh để rước họa vào thân.
Lương Tiến lại cười lạnh:
"Phân chia? Sung công?"
"Nực cười!"
"Thái Bình Đạo ta lẽ nào không nuốt nổi số tiền tài này? Một xu ta cũng sẽ không chia cho bên ngoài."
"Kẻ nào dám nhòm ngó số tài sản này, chẳng lẽ muốn làm Dương gia thứ hai?"
Trương Du ở lâu trong quan trường, tư duy luôn bị gò bó trong đó, điều này quá mức hạn chế.
Lương Tiến lại biết rõ, nay t·h·i·ê·n hạ sắp biến, ngay cả Hóa Long môn trên đảo ở Đông Hải đều đang bày mưu tính kế tranh giành Tr·u·ng Nguyên, lẽ nào Lương Tiến lại không thể chuẩn bị trước?
Dương gia sở hữu lượng lớn tài lực, lại có Hàn Quốc trượng chống lưng.
Mà lực lượng của Lương Tiến, chính là trận ôn dịch này cùng vô số bách tính chịu đủ nỗi khổ của d·ịch b·ệnh.
Bây giờ ôn dịch đã tràn ra khỏi Thanh Châu, bắt đầu lan tràn ở các châu huyện xung quanh.
Triều đình Đại Càn vô năng, đến hiện tại vẫn không thể kh·ố·n·g chế hữu hiệu ôn dịch.
Đã như vậy, ôn dịch đi đến đâu, cũng là phạm vi ảnh hưởng của Thái Bình Đạo đến đó.
Nếu ai dám chèn ép hắn, vậy hắn không ngại cầm v·ũ k·hí n·ổi dậy.
"Trương Du, ngươi dùng số tiền này lập tức bí mật chế tạo binh khí, chiêu binh mãi mã, chiêu mộ võ giả."
"Nhất là mấy vạn nạn dân bên ngoài Thanh Châu thành, cố gắng hết sức đem bọn hắn p·h·át triển thành người của Thái Bình Đạo."
"Chỉ cần lực lượng chúng ta đầy đủ, ắt sẽ không sợ bất kỳ kẻ nào nhớ thương."
Lương Tiến phân phó nói.
Tục ngữ có câu: T·h·i·ê·n tử, binh hùng tướng mạnh người ấy được, Ninh có loại ư? (*ý chỉ ai mạnh thì làm vua*)
Lương Tiến xem qua tình báo của Hóa Long môn, cũng xem qua chứng cứ hối lộ của Dương gia, hắn biết rõ vương triều Đại Càn nhìn thì cường đại, nhưng trên thực tế đã mục ruỗng không chịu nổi.
Một khi để m·ấ·t ngôi vua, t·h·i·ê·n hạ tất nhiên quần hùng cùng trỗi dậy, tranh giành ngôi vị.
Trương Du nghe vậy thì giật mình, sau đó trong mắt cũng toát ra vẻ hưng phấn:
"Thuộc hạ hiểu rõ!"
"Thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt việc này!"
Khoản tiền lớn như vậy, hoàn toàn có thể nuôi dưỡng một nhóm đông người.
Trương Du hiểu, một khi lãnh tụ của bọn họ - Đại Hiền lương sư - đã không còn sợ hãi, tốc độ p·h·át triển của Thái Bình Đạo tất nhiên sẽ khiến tất cả mọi người phải chấn động.
Lương Tiến nghe vậy gật đầu.
Tâm tư của hắn lại đặt trên việc phát t·h·u·ốc:
"Đem toàn bộ t·h·u·ốc dự trữ phát ra, dốc toàn lực mà phát."
"Nhưng nhớ kỹ, chỉ hạn chế trong Thanh Châu."
Hiện giờ ôn dịch lan tràn, mà đại bộ phận địa khu Thanh Châu đã nằm trong tay Thái Bình Đạo, Lương Tiến cũng có thể dốc toàn lực chữa trị bệnh t·ậ·t ở Thanh Châu.
Tuy trên chiến lược có thể khinh thường đ·ị·c·h nhân, nhưng chiến thuật thì Lương Tiến vẫn luôn coi trọng.
Vương triều Đại Càn tuy suy tàn, nhưng so với Thái Bình Đạo vẫn cường đại hơn.
Lương Tiến còn cần nhiều át chủ bài hơn nữa.
Tăng nhanh tốc độ chữa trị cho nạn dân, đạt được ban thưởng khi chữa khỏi mười vạn người, đây mới là việc Lương Tiến cần làm nhất.
Kinh Sư.
Hoàng cung.
Một hàng cấm quân dài chậm rãi tiến vào cung thành, một vòng thay ca mới lại bắt đầu.
Lương Tiến mặc khải giáp, tay cầm trường thương, đi trong hàng ngũ cấm quân.
Phía xa ồn ào, làm đám cấm quân nhao nhao ghé mắt nhìn.
Đó là vị trí Ngọ Môn.
Lúc này, từng nhóm tù phạm bị áp giải lên p·h·áp trường, sau đó chấp hành chém đầu.
Từng chiếc đầu người rơi xuống, từng mảnh m·á·u tươi văng tung tóe.
Cảnh tượng rùng rợn!
Đám cấm quân đương nhiên không kinh ngạc vì mấy cái đầu bị chém.
Bọn hắn kinh ngạc là vì một nguyên nhân khác.
Tuy rằng thường x·u·y·ê·n có đại thần bị lôi ra Ngọ Môn hành hình, tỉ như trước đó, bên ngoài Ngọ Môn mới có một nhóm đại thần bị phạt trượng hình, đánh c·hết, đánh tàn p·h·ế không ít.
Nhưng mà từ khi Đại Càn kiến quốc đến nay, chưa từng có chuyện g·iết đầu người ở Ngọ Môn!
Hoàng đế bây giờ, xem như đã mở đầu tiền lệ.
Đồng thời không phải ai cũng có tư cách bị chém đầu ở bên ngoài Ngọ Môn.
Phạm nhân bị chém đầu ở Ngọ Môn thường dính líu tới trọng tội chính trị hoặc tội phản quốc, nói đơn giản, chính là đại quan trong triều.
Lương Tiến âm thầm nhíu mày.
Xem ra triều đình này, cũng càng ngày càng không yên ổn.
Nhất là ngày mốt chính là ba mươi tết (giao thừa).
Hoàng đế đây là không muốn sang năm mới g·iết người, nên mới xử quyết trước năm cũ ư?
Còn về việc những quan viên này rốt cuộc p·h·ạm tội gì, đây không phải là điều mà một sĩ tốt bình thường cần suy tính.
Lương Tiến lặng lẽ đi theo đại bộ phận đội ngũ tiến vào hoàng cung, sau đó đi tới vị trí của mình.
Trướng đầu Vương Toàn bắt đầu tiến hành phân công:
"Nhiệm vụ phía trên sắp xếp, hôm nay chúng ta vẫn thủ vệ vị trí cũ - Nam Huân điện!"
"Lý Nhị và Vương Mậu, hai ngươi đi thủ cửa điện."
"Lão Trương và Tiểu Triệu, hai ngươi đi thủ cửa sau."
"Lương Tiến ngươi vẫn đi vọng lâu bên cạnh, thủ giao lộ."
"Ba người còn lại, cùng ta và trướng phó Tiền Ba tuần tra như thường lệ."
Vương Toàn này sau khi lên làm trướng đầu, khắp nơi bắt chước trướng đầu tiền nhiệm Ngô Hoán.
Không thể nói học được ra dáng, mà là giống hệt!
Bất quá rập khuôn, mọi người cũng không cần phải t·h·í·c·h ứng.
Như vậy Vương Toàn thoải mái, thủ hạ cũng đều vừa ý.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên có người lên tiếng:
"Vương đầu, ta muốn đổi vị trí."
Người lên tiếng lại là Tiết Ngọc.
Nghe được Tiết Ngọc mở miệng, Vương Toàn lập tức ân cần hỏi:
"Tiết Ngọc, ngươi muốn đi đâu, cứ nói với ta."
Trận này, Tiết Ngọc không chỉ đổi giường mới, chăn đệm mới, bộ đồ mới cho mọi người, còn dẫn mọi người đi ăn chơi ở kinh thành khi được nghỉ.
Hắn thể hiện tài lực hùng hậu, đến toàn nơi cao cấp, ăn uống tiêu dùng mỗi thứ đều xa xỉ, quý giá.
Cho nên Vương Toàn tự nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Tiết Ngọc chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lương Tiến:
"Ta muốn đổi vị trí với Lương Tiến."
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy bất ngờ.
Ai cũng biết, vị trí của Lương Tiến là vị trí kém nhất, ngoại trừ yên tĩnh một chút thì không có nửa điểm tốt đẹp.
Công t·ử ca này lại muốn đổi sang vị trí của Lương Tiến?
Nhưng rất nhanh, mọi người cũng đều lộ ra vẻ giật mình.
Gia thế Tiết Ngọc tất nhiên phi phàm, hắn không cần mấy ngày nữa khẳng định sẽ thăng chức.
Mà loại công t·ử ca này, chắc chắn không t·h·í·c·h ở chung một đám binh hán, theo ngày đầu tiên hắn đến đã không hề che giấu sự chán ghét và bài xích đối với thói quen thô ráp của đám binh hán.
Cho nên hắn muốn nhân lúc trước khi thăng chức, hưởng thụ chút yên tĩnh.
Lần này, Vương Toàn có chút khó xử, hắn nhìn về phía Lương Tiến thăm dò:
"Lương lão đệ, ngươi thấy thế nào..."
Dù sao vị trí trướng đầu của Vương Toàn, vẫn là do Lương Tiến nhường cho hắn.
Mà Lương Tiến bây giờ phía trên lại có Ngô Hoán che chở, Vương Toàn cũng không thể cưỡng ép Lương Tiến đổi vị trí.
Lương Tiến khẽ nhíu mày.
Tiết Ngọc này đang giở trò gì?
Vị trí của Lương Tiến đối với hắn mà nói là phong thủy bảo địa, hắn thực sự không muốn nhường.
Ngay lúc Lương Tiến định phản đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận