Theo Hoàng Cung Cấm Quân Bắt Đầu, Phân Thân Ngự Khắp Thiên Hạ

Chương 198: Lưu lại một con mắt (1)

**Chương 198: Lưu lại một con mắt (1)**
Kèm theo tiếng dừng tay, chỉ thấy ba tên hán tử vội vã chạy vào.
Người đến, chính là Ngô Hoán, Vương Toàn và Tiền Ba.
Bọn hắn nhìn qua hiện trường một chút, thấy mọi việc vẫn chưa động thủ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Hoán vội vàng tiến lên, đi tới trước mặt Phòng Thiên Phong, cười nói:
"Hành trưởng đại nhân, đây là đại thủy xông tới miếu Long Vương, người một nhà sao lại náo loạn lên như vậy?"
"Cái Lương Tiến này, là huynh đệ của ta, đều là người nhà cả."
"Hắn a, chỉ là tính tình không được tốt, nhưng mà bản tính không xấu."
"Hành trưởng đại nhân, coi như nể mặt ti chức, chuyện này cứ coi như bỏ qua được không?"
Vương Toàn và Tiền Ba thấy vậy, cũng vội vàng chạy tới, dự định lựa lời khuyên giải.
Nhưng ngay giây tiếp theo.
Phòng Thiên Phong lại trở tay, giáng một cái tát xuống.
"Bốp! ! !"
Kèm theo âm thanh chát chúa vang lên, chỉ thấy bên trên mặt của Ngô Hoán đã hằn rõ một dấu bàn tay.
Phòng Thiên Phong lạnh lùng nói:
"Ngươi không biết quản dạy thuộc hạ, vậy ta sẽ thay ngươi quản giáo."
"Ngô Hoán, tránh sang một bên, ngươi còn chưa đủ tư cách để dạy ta làm việc thế nào!"
Phòng Thiên Phong vốn không coi Ngô Hoán ra gì.
Không nói đến việc Ngô Hoán là cấp dưới của Phòng Thiên Phong.
Ngô Hoán, chẳng qua là nhờ vào lần biến động lớn ở tầng lớp cao trong cấm quân, mới thừa cơ luồn lách, leo lên được vị trí kỳ tổng.
Nếu không, một tên võ giả bát phẩm, sao xứng làm kỳ tổng?
Phòng Thiên Phong đã là võ giả lục phẩm, thực lực hoàn toàn đầy đủ, đáng lẽ đã sớm thăng cấp.
Nhưng khổ nỗi bối cảnh của hắn không lớn, lại không giỏi luồn cúi, cho nên vẫn luôn chỉ có thể đảm nhiệm chức hành trưởng.
Nguyên cớ từ ban đầu, Phòng Thiên Phong đã nhìn Ngô Hoán không vừa mắt.
Nếu là ngày thường, xử lý công việc thì cũng thôi đi, mọi người cùng nhau làm việc chung.
Nhưng hôm nay, đây là việc tư, Ngô Hoán này lại còn muốn nhúng tay vào, khiến cho Phòng Thiên Phong rất không hài lòng.
Ngô Hoán nhận một bạt tai, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Trong mắt hắn ẩn chứa lửa giận, nhưng trên mặt vẫn là một lần nữa, cố gắng nở một nụ cười.
Chỉ thấy hắn tiến lại gần, thấp giọng nói:
"Phòng hành trưởng, đừng trách thuộc hạ không nhắc nhở ngài một câu."
"Lương Tiến này hiện tại đang phụ trách trông coi Hoài Dương Vương, hơn nữa còn là do Thượng Thiện Giám đô đốc thái giám Xa Tử Dật Xa công công trong cung, đích thân chỉ điểm qua."
"Nếu ngài để hắn xảy ra chuyện gì không hay, vậy đến khi đó thuộc hạ ngược lại muốn xem xem, ngài lấy gì để giải thích, bàn giao đây."
Phòng Thiên Phong nghe vậy, cuối cùng quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Ngô Hoán.
Chuyện của Hoài Dương Vương, hắn tất nhiên đã từng nghe qua.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, người phụ trách trông coi Hoài Dương Vương lại là Lương Tiến.
Xa Tử Dật, tên thái giám kia chắc chắn không phải hạng dễ chọc, quan trọng hơn chính là nếu Hoài Dương Vương xảy ra bất kỳ vấn đề gì, thì đó mới là đại sự.
Hiện tại ai cũng biết được sự tình của Hoài Dương Vương rất nhạy cảm, quả thực chẳng khác nào cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Ai ai cũng ước gì tìm vài kẻ chịu tội thay để phụ trách việc này, không ai muốn dây dưa, không muốn dính dáng tới.
Hôm nay nếu như Phòng Thiên Phong đem Lương Tiến đánh bị thương, thậm chí đánh chết, dẫn đến Lương Tiến không cách nào tiếp tục trông coi Hoài Dương Vương.
Rồi nếu như Hoài Dương Vương hai ngày này, lại vừa vặn xảy ra bất kỳ chuyện bất ngờ gì.
Như vậy Phòng Thiên Phong sẽ bị dính dáng đến chuyện này, đến lúc đó cho dù có thể đối mặt với cấp trên, giải thích, chứng minh rõ ràng mọi chuyện, thì cũng khó tránh khỏi rước họa vào thân.
Lần này, Phòng Thiên Phong cũng không khỏi do dự:
"Cái này. . ."
Ngô Hoán nhìn thấy bộ dạng ăn quả đắng của Phòng Thiên Phong, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Hắn vuốt vuốt gương mặt bị đánh đến đỏ bừng của mình, đứng sang một bên, chờ đợi Phòng Thiên Phong quyết định.
Đồng thời, hắn vẫn không quên nháy mắt với Lương Tiến, ra hiệu rằng mọi chuyện hắn sẽ làm đến nơi đến chốn.
Một bên, Ải Bá Vương Cố Đào thấy thế, trong lòng thầm kêu không ổn.
Hắn vội vàng, tiến đến bên cạnh Phòng Thiên Phong:
"Phòng đại nhân —— "
Phòng Thiên Phong quát lớn:
"Im miệng!"
"Ở đây còn chưa tới phiên ngươi lên tiếng!"
Ải Bá Vương Cố Đào vội vàng im miệng, lui ra.
Hắn bất quá chỉ là một tiểu đầu mục của Hắc Hổ bang, chỉ có lão đại Nghiêm Ba của hắn mới có thể nói chuyện ngang hàng với Phòng Thiên Phong, hắn còn chưa đủ tư cách mở miệng.
Phòng Thiên Phong do dự một hồi, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Hắn trầm giọng nói với Lương Tiến:
"Lần trừng phạt này tạm thời ghi nhớ."
"Đợi thêm hai ngày nữa, bản quan sẽ tính sổ với ngươi!"
Qua hai ngày nữa, chờ Hoài Dương Vương bị hoàng thượng xử tử, không còn củ khoai lang bỏng tay này nữa, như thế đến lúc đó Phòng Thiên Phong vừa vặn, có thể quay lại tính toán, giải quyết mọi chuyện.
"Chúng ta đi!"
Phòng Thiên Phong vung tay lên, mang theo mọi người, định rời đi.
Lương Tiến lại đột nhiên nói:
"Chờ một chút."
Phòng Thiên Phong nhíu mày:
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Lương Tiến đưa tay ra, chỉ về phía Ải Bá Vương Cố Đào:
"Đại nhân muốn đi, ta đương nhiên không quản được."
"Nhưng mà người này, phải lưu lại một con mắt."
"Lời ta đã nói, cũng không phải là nói đùa."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Ngô Hoán vội vàng hướng về Lương Tiến, trong bóng tối khoa tay múa chân, ra hiệu Lương Tiến không cần làm lớn chuyện.
Hắn thật vất vả mới dàn xếp ổn thỏa, nếu như Lương Tiến còn hùng hổ dọa người, vậy chuyện này sẽ rất khó giải quyết êm đẹp.
Ải Bá Vương Cố Đào càng vừa sợ vừa giận.
Hắn vốn đã chỉ còn một con mắt.
Nếu như ngay cả con mắt này cũng bị mù, vậy thì hắn sẽ triệt để trở thành một kẻ phế nhân.
Hắn lăn lộn trong giới bang phái, tự nhiên rõ ràng, một khi trở thành phế nhân, sẽ phải gánh chịu hậu quả gì.
Hắc Hổ bang, trước nay chưa từng nuôi những kẻ vô dụng, phế vật.
Mà Ải Bá Vương Cố Đào, những năm qua đắc tội không ít người, hắn một khi đã phế, những kẻ ngày thường sợ hãi hắn, chịu hắn khi dễ, nhất định sẽ thừa cơ, bỏ đá xuống giếng.
"Phòng đại nhân, tiểu tử này thật ngông cuồng!"
"Hắn quả thực không coi ngài ra gì!"
Ải Bá Vương Cố Đào cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp hướng Phòng Thiên Phong mở miệng, châm ngòi ly gián.
Phòng Thiên Phong sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Hắn lồng ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên lửa giận khó mà kiềm chế.
Chỉ nghe hắn âm trầm nói:
"Lương Tiến!"
"Ngươi đây là không nể mặt bản quan!"
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên từ bên ngoài:
"Cũng là không nể mặt ta!"
Kèm theo thanh âm này, chỉ thấy một nam tử trung niên bước vào.
Nam tử này ăn mặc hoa lệ, đầu đội một chiếc mũ viên ngoại, nhìn qua giống như một thương nhân hoặc là hương thân.
Nhưng hắn lại lộ ra vẻ mặt hung ác, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự tàn bạo, hiển nhiên không phải hạng người lương thiện.
Nhìn thấy nam nhân trung niên này, Ải Bá Vương Cố Đào giống như nhìn thấy cứu tinh:
"Đường chủ, ngài cũng tới rồi sao?"
"Chính là tiểu tử này xông vào sòng bạc của chúng ta, đánh bị thương huynh đệ của chúng ta, còn hại ta thành ra thế này!"
"Đường chủ, ngài nhất định phải làm chủ cho ta!"
Người tới, chính là Nghiêm Ba, một trong những đường chủ của Hắc Hổ bang.
Phòng Thiên Phong nhìn thấy Nghiêm Ba, lập tức cười nói:
"Nghiêm lão bản tới vừa đúng lúc."
"Chuyện này, ta sẽ không can dự, giao cho ngươi xử lý."
Phòng Thiên Phong dự định mượn đao giết người.
Nếu như là người của Hắc Hổ bang làm tàn phế hoặc giết chết Lương Tiến, vậy thì sẽ không liên quan gì đến Phòng Thiên Phong hắn.
Nghiêm Ba nghe được lời của Phòng Thiên Phong, lập tức nheo cặp mắt lại, nhìn về phía Lương Tiến:
"Tiểu tử, nghe nói ngươi muốn phế người của ta?"
Lương Tiến khẽ lắc đầu.
Mọi người còn tưởng Lương Tiến nhận ra sự lợi hại, sợ hãi, sắc mặt hơi giãn ra.
Nhưng ngay giây tiếp theo.
Lương Tiến lại lắc đầu nói:
"Các ngươi những người này, nói nhảm thật nhiều, thật là khiến người ta thất vọng!"
"Nhất định phải thay phiên nhau đứng ra, mài miệng cho mòn sao?"
"Ta cũng không có nhiều thời gian cùng các ngươi đôi co, kỷ kỷ oai oai."
"Con mắt của tên lùn này, ta nhất định phải lấy, nếu ai không phục, cứ đến thử xem!"
Nói xong, Lương Tiến thân hình khẽ động, liền hướng về Ải Bá Vương Cố Đào lao đến.
Lương Tiến hôm nay đã quyết tâm muốn một lần giải quyết triệt để vấn đề.
Đã những người này dây dưa, phiền phức không ngừng.
Vậy hắn sẽ dạy cho những người này biết, làm người thế nào!
Theo thân hình Lương Tiến khẽ động, Nghiêm Ba cả giận nói:
"Tốt cho tên tiểu tử!"
"Được, lão tử hôm nay sẽ cho ngươi hiểu rõ đạo lý làm người!"
Hắn lập tức thôi động nội lực, ngăn cản trước mặt Lương Tiến.
Nghiêm Ba đương nhiên là tức giận.
Thân phận của mình còn chưa kịp báo, vậy mà tiểu tử này lại muốn động thủ ngay trước mặt hắn.
Điều này khiến cho trong mắt Nghiêm Ba hàn quang lấp lóe, có chủ tâm phế Lương Tiến.
Nếu không phải Lương Tiến là cấm quân, bằng không Nghiêm Ba đã muốn trực tiếp giết chết hắn!
Nghiêm Ba nâng lên song chưởng, liền muốn đánh về phía Lương Tiến.
Lương Tiến quát lớn:
"Cút! ! !"
Hắn lập tức vung tay lên.
Một cỗ lực lượng cường hãn lập tức đánh tới.
Nghiêm Ba sắc mặt kịch biến:
"Chờ một chút!"
Lương Tiến chỉ một chiêu, đã khiến hắn cảm nhận được áp lực như núi.
Hắn cuối cùng cũng ý thức được, bản thân căn bản không phải là đối thủ của Lương Tiến.
Nhưng mà.
Lương Tiến há lại để Nghiêm Ba kêu dừng là sẽ dừng?
Bàn tay của hắn, đã mạnh mẽ quất vào trên mặt của Nghiêm Ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận