Theo Hoàng Cung Cấm Quân Bắt Đầu, Phân Thân Ngự Khắp Thiên Hạ

Chương 270: Lương lưu người đi (2)

**Chương 270: Lương thực theo người đi (2)**
"Nhưng mà hai người bọn họ tham chiến, cũng đã bỏ ra không ít công sức."
"Bọn hắn tự nhiên cũng nên được phân chia phần của mình."
"Theo nguyên do, chín một phần sổ sách là không hợp lý."
Ba tên đương gia Hắc Gia trại nghe nói như thế, không khỏi hơi trầm mặc xuống.
Lời của Lương Tiến, cũng có lý lẽ của Lương Tiến.
Thế nhưng Thần Điêu và Tiểu Ngọc tham gia, lại không hề được nói trước, mà là bọn hắn cưỡng ép thêm vào.
Điều này tự nhiên làm cho ba vị đương gia Hắc Gia trại có chút bất bình.
Nhưng nói đi nói lại, Thần Điêu và Tiểu Ngọc đã chặn đứng cả một chi đội kỵ binh ngũ, đích xác bỏ ra không ít công sức.
Nếu không có bọn hắn, e rằng Hắc Gia trại bên này còn có thể t·ử v·o·n·g rất nhiều người.
Ba vị đương gia Hắc Gia trại sau khi tổng hợp suy nghĩ, cuối cùng vẫn là khẽ gật đầu.
Đổng Hùng lập tức mở miệng:
"Được, vậy chúng ta liền phân cho bọn hắn một phần."
"Chia hai tám, chúng ta chiếm tám, cho các ngươi hai."
Cách phân chia này, Hạnh Nương và Lý Vinh của Hắc Gia trại cũng đều có thể chấp nhận.
Nhưng ai biết.
Lương Tiến vẫn lắc đầu.
Điều này khiến cho Hạnh Nương và Lý Vinh đều không khỏi nhíu mày.
Đổng Hùng cũng trầm giọng hỏi:
"Vậy ý của Tống anh hùng là..."
Lương Tiến trả lời:
"Bọn hắn ngoài việc xuất lực, còn bỏ ra bao nhiêu công sức."
"Bọn hắn t·i·ê·u d·i·ệ·t đ·ị·c·h nhân nhiều nhất, so với các ngươi Hắc Gia trại còn nhiều hơn."
"Ra nhiều công sức như vậy, vậy nên cần được thêm một phần."
"Chia ba bảy, chúng ta muốn ba phần!"
Lời này vừa nói ra, ba người Hắc Gia trại đều có chút không nhịn được nữa.
Hiển nhiên yêu cầu của Lương Tiến, theo bọn hắn nghĩ đã có chút quá đáng.
Lương Tiến lại tiếp tục nói:
"Thế nào, cảm thấy ta vô lý?"
"Ta khi nói chuyện với các ngươi, là dựa theo thực lực ngũ phẩm để nói, nhưng cuối cùng lại vượt qua thực lực ngũ phẩm để làm việc."
"Hôm nay xuất hiện một Lý Mộ Vân tứ phẩm cảnh giới, đây là tình báo của các ngươi Hắc Gia trại sai lầm nghiêm trọng, suýt chút nữa đã gây ra đại họa."
"Thậm chí có thể khiến cho các ngươi Hắc Gia trại gặp phải tai họa ngập đầu."
"Nếu không phải đám người chúng ta tọa trấn, thì Lý Mộ Vân kia sao lại nguyện ý đàm phán với ta?"
"Muốn thêm một phần cũng không quá đáng, các ngươi đã là chiếm tiện nghi rồi."
Ba người nghe lời này, cũng chỉ có thể đồng ý.
Lương Tiến nói đích xác cũng có lý.
Nếu không phải Lương Tiến đàm phán thành công với Lý Mộ Vân, bằng không ai biết sẽ phải c·hết bao nhiêu người.
Nhất là...
Hiện tại đám người Lương Tiến có thực lực mạnh nhất.
Nếu là bọn họ trở mặt, đến lúc đó Hắc Gia trại cũng chỉ được không bù nổi mất.
Đến lúc đó đừng nói ba phần, dù Lương Tiến muốn hết, e rằng Hắc Gia trại cũng không ngăn cản được.
Lý Vinh gật đầu một cái, Hạnh Nương thì âm thầm kéo một thoáng góc áo Đổng Hùng.
Đáy mắt Đổng Hùng phun trào phẫn nộ cùng không cam lòng, nhưng hắn vẫn là đáp ứng nói:
"Tốt!"
"Cứ làm theo lời Tống anh hùng nói."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, hiệu triệu mọi người Hắc Gia trại bắt đầu vận chuyển lương thực.
Từng xe từng xe lương thực bị người của Hắc Gia trại kéo đi.
Rất nhanh, mọi người Hắc Gia trại đã mang theo bảy thành lương thực của bọn hắn rời khỏi.
Ba vị đương gia rất nhanh điều chỉnh tốt tâm thái, lần nữa trở về tìm Lương Tiến đám người.
Đổng Hùng càng là đã đổi lại một bộ nụ cười nhiệt tình.
Phảng phất như vừa mới có chút không vui, hắn đã quên sạch sành sanh.
Chỉ nghe hắn cười ha hả nói:
"Hôm nay có thể cùng mấy vị anh hùng hảo hán kề vai chiến đấu, thật sự là thống khoái!"
"Nếu Tống anh hùng cùng Lôi anh hùng không chê, ta Đổng mỗ nguyện ý cùng hai vị kết làm huynh đệ khác họ!"
Đổng Hùng chỉ nói muốn cùng Lương Tiến, Lôi Chấn kết nghĩa, mà hoàn toàn không để mắt tới Tiếu Lục.
Dù sao Tiếu Lục, còn căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Lương Tiến hết ý kiến.
Lại là muốn kết bái huynh đệ?
Cái đám lục lâm hảo hán này, quả nhiên động một chút là thích kết nghĩa.
Hình như điều này đã trở thành một loại phương thức xã giao và thủ đoạn vậy.
Lương Tiến nhàn nhạt nói:
"Nơi này không có tam sinh cùng gà trống, cũng không có hương nến cống phẩm, ta cũng không có chuẩn bị kim lan phổ."
"Xem ra hôm nay không phải thời điểm kết nghĩa, ngày khác nói sau đi."
Kết bái huynh đệ, lễ tiết bên trên là có một chút coi trọng.
Nhưng mà đám người lục lâm đại bộ phận không tuân thủ lễ nghi phiền phức, nếu thật sự muốn kết nghĩa thì tùy thời có thể kết nghĩa.
Lời này của Lương Tiến, đã là uyển chuyển cự tuyệt.
Lôi Chấn cũng nói:
"Ta cùng ý nghĩ của đại ca giống nhau."
"Đổng đại đương gia xin lỗi, hôm nay quả thực không thích hợp."
Lôi Chấn từ khi phát hiện Đổng Hùng tàn bạo, đến mức ngay cả mạng của thủ hạ mình cũng không màng, hắn liền có chút chướng mắt Đổng Hùng, tự nhiên cũng khinh thường cùng hắn kết nghĩa.
Nụ cười của Đổng Hùng cứng đờ trên mặt.
Hắn hào hứng tới nâng kết nghĩa bị cự tuyệt, tự nhiên mất hết mặt mũi.
Điều này khiến trong lòng Đổng Hùng phẫn nộ, cũng không khỏi âm thầm mang hận.
"Là ta đường đột, hôm nay thiếu chuẩn bị."
"Ngày khác nếu có cơ hội, lại cùng mấy vị anh hùng uống rượu ăn thịt!"
Đổng Hùng cười lớn hai tiếng, sau đó cũng không quay đầu lại dẫn người rời đi.
Lương Tiến và Lôi Chấn, nào có quan tâm tới sự lúng túng của Đổng Hùng?
Bọn hắn quay đầu, nhìn số lương thực mình được phân chia.
Mấy người được chia ba thành lương thực, tổng cộng có mười chiếc xe bò.
Mà trong đó có mấy đầu trâu kéo xe đã c·hết trong trận chiến vừa rồi, dẫn đến một nửa số xe căn bản không có trâu.
Chỉ với mấy người Lương Tiến, muốn vận chuyển số lương thực này đi, e rằng thật sự không dễ dàng.
Đổng Hùng kia không quay đầu lại, tức giận rời đi, tự nhiên cũng sẽ không phái người giúp Lương Tiến vận lương.
Hắn cũng là muốn cố tình làm khó xử Lương Tiến một phen.
Nhưng Đổng Hùng lại không thể nghĩ ra, đám người Lương Tiến căn bản là không nghĩ tới việc tự mình vận lương.
Lương Tiến trở mình lên ngựa nói:
"Đi, chúng ta đi triệu tập những nạn dân phụ cận, để bọn hắn tự mình tới lĩnh lương thực."
...
Một bên khác.
Bọn quan binh đã rút lui đến nơi rất xa.
Nhưng bọn hắn cũng không có dừng lại, mà vẫn tiếp tục rút lui.
Tân tri phủ một mực kéo Lý Mộ Vân chất vấn:
"Lý đại nhân, nhiều lương thực như vậy, nói thế nào cho cường đạo là cho cường đạo?"
"Đây chính là bạc của chúng ta a! Không chỉ có phần của ta, mà còn có phần của ngươi a!"
Đường đường tri phủ bị đánh cướp, tổn thất mặt mũi uy nghiêm là việc nhỏ, nhưng tổn thất tiền tài vậy thì là chuyện lớn.
Tân tri phủ cho tới bây giờ, vẫn không có chút nào cam tâm.
Lý Mộ Vân lại không vội không chậm, từ tốn nói:
"Phủ tôn cần gì phải lo lắng?"
"Nhiều lương thực như vậy, chỉ với chút người của Hắc Gia trại thì có thể ăn hết được bao nhiêu?"
"Bất quá là tạm thời đặt ở Hắc Gia trại bọn hắn gửi lại mấy ngày mà thôi, qua lúc đó chúng ta sớm muộn cũng sẽ lấy trở về."
Tân tri phủ đối với lời này không đồng tình.
Hôm nay đã không bảo vệ được lương thực, càng chưa nói đến việc ngày sau thu hồi.
Nhất là tổn thất này đại bộ phận đều là tiền của tân tri phủ, hắn tự nhiên so với bất luận kẻ nào đều muốn sốt ruột.
Lý Mộ Vân thấy tân tri phủ còn muốn dây dưa, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích nói:
"Phủ tôn đừng vội, ta hôm nay tạm tránh mũi nhọn là có lý do."
"Ta đã nhận được tin tức từ phía trên, vụ án ở Trường Châu đã được Lục Phiến môn ở kinh thành coi trọng."
"Một trong Tứ Đại Danh Bộ, ít hôm nữa sẽ theo khâm sai đại thần cùng nhau đến Trường Châu hiệp trợ phá án."
"Có bổ khoái vừa đến, bình định Hắc Gia trại và Tống Giang kia chẳng phải dễ như trở bàn tay!"
Tân tri phủ nghe vậy, mắt cuối cùng cũng sáng lên.
Bên trong Lục Phiến môn, bổ thần là lớn nhất, phía dưới chính là Tứ Đại Danh Bộ.
Tứ Đại Danh Bộ, mỗi người đều là nhất đẳng tuyệt đỉnh cao thủ, bọn hắn làm cũng đều là những vụ án kinh thiên động địa.
Chỉ cần có một trong số bọn hắn ra tay, thì đã đủ dẹp yên cường đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận