Theo Hoàng Cung Cấm Quân Bắt Đầu, Phân Thân Ngự Khắp Thiên Hạ

Chương 189: Muốn cướp ta vị trí?

Chương 189: Muốn cướp vị trí của ta?
Tiết Ngọc cũng đã lên tiếng trước:
"Vương đầu không cần khó xử, ta có thể cùng Lương Tiến canh gác chung."
Theo lý mà nói, mỗi một vị trí đều phải có ít nhất hai người.
Vị trí của Lương Tiến vốn dĩ vắng vẻ, không người muốn đến, lại thêm việc cấm quân trải qua một phen rung chuyển, nhân sự tạm thời không đủ, thế nên mới có chuyện Lương Tiến một mình canh gác ở đó.
Thế nên yêu cầu này của Tiết Ngọc, cũng không có vấn đề.
Vương Toàn nghe vậy lập tức chấp thuận:
"Được, vậy Tiết Ngọc, ngươi sẽ cùng Lương Tiến canh gác."
Lương Tiến tất nhiên không muốn có người cùng nhau canh gác.
Nhưng Tiết Ngọc này thân là một tên quý công tử, phỏng chừng ở cơ sở này cũng không được mấy ngày.
Thế nên Lương Tiến cũng không nói thêm.
Sau khi phân phối xong các vị trí, mọi người liền nhao nhao bắt đầu đi đến vị trí của mình để thay ca.
Lương Tiến cùng Tiết Ngọc canh giữ ở giao lộ, hai người cầm trường thương trong tay, đứng ở hai bên đường.
Tiết Ngọc không thích nói chuyện nhiều với quân hán thô lỗ.
Lương Tiến cũng không muốn đáp lại Tiết Ngọc.
Thế nên hai người từ đầu đến cuối, đều không hề giao lưu với nhau.
Một trận tiếng bước chân truyền đến.
Có người tới.
Người đến, lại là Triệu Bảo.
Lương Tiến đã rất lâu không gặp Triệu Bảo, không ngờ hôm nay Triệu Bảo lại tới.
Triệu Bảo đang hăm hở đi tới, nhưng khi nhìn thấy nơi này ngoài Lương Tiến, rõ ràng còn có một Tiết Ngọc.
Điều này khiến Triệu Bảo hơi sững sờ, bước chân cũng nhanh chóng chậm lại.
Lương Tiến quay đầu, liếc nhìn Tiết Ngọc một chút.
Tiết Ngọc nhìn Lương Tiến, lại nhìn Triệu Bảo, hình như đã hiểu ra chuyện gì đó.
Hắn mở miệng nói:
"Yên tâm, ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì."
Lương Tiến khẽ gật đầu với Tiết Ngọc.
Tiết Ngọc này, ngược lại còn rất biết điều.
Sau đó Lương Tiến tiến lên mấy bước, kéo Triệu Bảo đến một nơi hẻo lánh, tránh đi Tiết Ngọc.
Triệu Bảo nghi ngờ nói:
"Tiến ca, sao lại có người cùng huynh canh gác ở đây?"
"Nhìn tên kia da mịn thịt mềm, không giống như là người thiếu tiền mua vị trí a."
Lương Tiến trả lời:
"Chắc là tới cơ sở mạ vàng, không cần để ý tới hắn."
Triệu Bảo gật gật đầu.
Sau đó hắn hưng phấn nói:
"Tiến ca, ngày mai các huynh được nghỉ ngơi rồi?"
"Đến lúc đó ta xuất cung mời huynh đến trong thành ăn một bữa, nói gì thì nói, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, vẫn chưa có thể cùng nhau uống rượu đàng hoàng một bữa."
Lương Tiến nghe vậy hơi hơi bất ngờ.
Xuất cung?
Đại bộ phận thái giám, ngày thường không có cơ hội xuất cung.
Chỉ có một số ít thái giám, phụng mệnh làm việc mới có thể rời đi.
Lương Tiến hình như đã rõ:
"Triệu Bảo, tiểu tử ngươi được Hàn quý phi trọng dụng?"
Triệu Bảo là người phục thị quý phi, hắn muốn xuất cung, trừ phi là quý phi sai khiến hắn đi làm việc.
Mà có thể khiến Hàn quý phi sai khiến xuất cung làm việc, tất nhiên người đó phải được Hàn quý phi coi trọng.
Triệu Bảo đắc ý nói:
"Đó là tất nhiên!"
"Hiện tại đừng nói xuất cung, cho dù xuất kinh ta cũng có thể làm được!"
Lương Tiến lần này, coi như triệt để kinh ngạc.
Thái giám có thể xuất cung tuy ít, nhưng mà mỗi bộ ngành ít nhiều gì cũng vẫn có một ít chuyện cần người xuất cung làm.
Nhưng cho dù là thái giám có thể xuất cung, tuyệt đại bộ phận cũng không có tư cách rời khỏi kinh thành.
Thái giám có thể xuất kinh, cực kỳ hiếm hoi.
Bọn hắn chủ yếu đều là vì hoàng đế làm việc.
Triệu Bảo phục thị quý phi, theo lý mà nói cũng không có tư cách xuất kinh.
Thế nhưng Hàn quý phi nhận được thánh thượng sủng ái, cho nên hết thảy đặc quyền của nàng, các quý phi khác không thể so bì được.
Xem ra Triệu Bảo này, e rằng đã trở thành tâm phúc của Hàn quý phi.
"Tốt, ngày mai hai huynh đệ chúng ta cùng đi uống một bữa ra trò!"
Lương Tiến cũng sảng khoái đáp ứng.
Triệu Bảo sống tốt, hắn tự nhiên vui mừng thay cho hắn.
Đang nói, lại có người tới.
Lại là Tô Liên.
Tô Liên một mình có chút thất thần đi tới, khi nàng nhìn thấy Lương Tiến cùng Triệu Bảo, mới cảm thấy bất ngờ:
"Bảo ca, huynh cũng ở đây à."
"Ba người chúng ta có thể gặp nhau, thật là càng ngày càng ít."
"Thật hoài niệm khoảng thời gian trước kia. . ."
Tô Liên nói xong, mắt bắt đầu đỏ lên.
Triệu Bảo thấy thế, còn tưởng Tô Liên nhớ lại chuyện cũ, vội vàng nhẹ giọng an ủi.
Trong lòng Lương Tiến, cũng có dự cảm không tốt.
Hắn lập tức kéo Tô Liên cùng Triệu Bảo đi xa một chút, xác định lời nói của bọn hắn sẽ không bị người khác nghe được, tiếp đó mới hỏi:
"Tô Liên, bọn hắn còn bắt nạt muội sao?"
"Chuyện con rối gỗ kia, không thể khiến bọn hắn thay đổi thái độ đối với muội sao?"
Triệu Bảo nghe vậy đầu óc mơ hồ.
Mà Tô Liên thì nói ra chuyện của nàng.
Nguyên lai.
Từ sau chuyện con rối gỗ, Trương quý phi quả thật đối xử với Tô Liên tốt hơn, cũng không để cung nữ thái giám của ả ta bắt nạt Tô Liên nữa.
Tô Liên vì thế có một đoạn thời gian sống tốt lành.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Trương quý phi bỗng nhiên bị dính dáng đến một vụ án.
Đại Phật tự trụ trì xâm chiếm ruộng của dân, bị người tố cáo đến Đô Sát viện.
Nhưng kết quả điều tra, không biết làm sao lại tra được đến Trương quý phi.
Nguyên lai ngay trong khoảng thời gian kia, Trương quý phi và Đại Phật tự trụ trì qua lại mật thiết.
Thậm chí Đại Phật tự trụ trì dưới sự ép cung, nhận tội Trương quý phi từng hối lộ hắn, để hắn chế tạo túi phúc, đồng thời làm giả thời gian chế tạo túi phúc.
Tuy Trương quý phi cuối cùng không bị liên lụy đến vụ án ngầm chiếm ruộng của dân, nhưng nàng vẫn bị hoàng hậu trách cứ.
Điều này khiến Trương quý phi tâm tình đặc biệt không tốt.
Lấy tính cách của nàng, chỉ cần nàng không vui, nàng sẽ không để tất cả đám người hầu tốt hơn.
Điều này dẫn đến trong khoảng thời gian này, những người hầu hạ Trương quý phi thường xuyên bị làm khó dễ, đánh chửi, ai nấy đều sống nơm nớp lo sợ, sợ chỉ vì một chút chuyện nhỏ liền làm Trương quý phi nổi trận lôi đình.
Tô Liên mấy ngày nay cũng không ít lần bị làm khó dễ, trách móc nặng nề.
Nhân hôm nay Trương quý phi sai nàng mang quần áo bẩn đến Hoán Y cục, nàng mới có cơ hội chạy đến tìm Lương Tiến để dốc bầu tâm sự.
"Tiến ca, Bảo ca, thời gian hầu hạ chủ tử không tốt đẹp gì."
"Sớm biết vậy, ta nên ở lại trong Hoán Y cục không đi, ít nhất cũng không cần gian nan như bây giờ."
Tô Liên nói xong, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống.
Nàng từ khi hầu hạ quý phi đến nay, toàn bộ con người đều thay đổi rất nhiều.
Không còn giống như trước kia hồn nhiên ngây thơ, hay nói nhiều.
Hiện tại Tô Liên ngày càng ít nói, cũng không còn dám tùy tiện biểu hiện hỉ nộ ái ố của mình, nàng chỉ cảm thấy mình sắp trở thành một người gỗ.
Cũng chỉ có khi đối mặt với Lương Tiến cùng Triệu Bảo, nàng mới có thể thoải mái bật khóc.
Triệu Bảo lại ngạc nhiên:
"Tiểu Liên, muội rõ ràng đang. . . Đang phục thị Trương quý phi? !"
Hắn kinh ngạc thốt lên, sau đó thần sắc tràn ngập phức tạp.
Sau đó, Triệu Bảo mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không nói gì.
Triệu Bảo phục thị chính là Hàn quý phi.
Mà Tô Liên này lại phục thị Trương quý phi, đúng là cái gai trong mắt Hàn quý phi.
Hai vị quý phi này minh tranh ám đấu đã lâu, thế lực phía sau các nàng cũng đồng dạng nước lửa không dung hòa được.
Mà về phần vụ án Đại Phật tự trụ trì, chính là Triệu Bảo một tay tổ chức, cũng chính nhờ vào vụ án này, hắn mới trở thành tâm phúc của Hàn quý phi.
Triệu Bảo dù thế nào cũng không ngờ tới, hắn làm như vậy sẽ hại Tô Liên.
Nếu sớm biết như vậy, hắn nói gì cũng sẽ không tham gia vụ án này.
Điều này khiến Triệu Bảo trong nhất thời, không biết nên làm gì để nói chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận