Tây Du: Đại Thánh Nghe Khuyên Sau, Tam Giới Đều Mộng Bức

Chương 80: Biên cảnh tình hình trận chiến

**Chương 80: Tình hình chiến sự nơi biên ải**
Nghe được hai tin tức nhiệm vụ xuất hiện trong đầu, Tôn Ngộ Không nhịn không được mà nhếch khóe miệng.
Trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.
Hắn vung tay lên, một vò tiên nhưỡng cực phẩm xuất hiện trước mặt Thái Bạch Kim Tinh.
"Lão quan, ta lão Tôn có thể xuống nhân gian dạo chơi một chuyến, thật sự rất hài lòng, vò tiên nhưỡng này coi như phí cho ngươi chạy tới chạy lui."
Thái Bạch Kim Tinh nhìn tiên nhưỡng cực phẩm trước mắt, con ngươi sáng ngời.
Hắn thu vò rượu lại một cách kín đáo, cười ha hả.
"Tôn Ngộ Không, ý chỉ đã truyền tới, lão hủ liền trở về phục mệnh, cáo từ."
Thái Bạch Kim Tinh thu rượu, nhìn Tôn Ngộ Không cũng cảm thấy vừa mắt hơn không ít.
"Tôn Ngộ Không, chuyến đi này vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Hắn nhắc nhở một câu, tiên nhưỡng này hắn đã không ít lần thấy qua Hầu tử uống.
Mỗi lần đều làm cho hắn thèm muốn tột độ, hôm nay Hầu tử coi như là nhớ tới tặng hắn một vò.
Tôn Ngộ Không từ trong thủy lao đi ra, cười với hắn, "Yên tâm, ta lão Tôn có thể xảy ra chuyện gì?"
Thái Bạch Kim Tinh thở dài một tiếng, hắn không có cách nào nói thẳng việc Tây Du.
Chỉ hi vọng hắn có thể thoát khỏi sự tính toán này.
Tôn Ngộ Không thấy hắn thở dài, cũng biết đối phương khẳng định là vì sự tình Tây Du, không có cách nào nói ra khỏi miệng.
"Tốt, ta lão Tôn biết, sẽ cẩn thận, ngươi trở về đi."
Tôn Ngộ Không hướng hắn vung vung tay, hóa thành một vệt ánh sáng lao ra khỏi thủy lao.
Cưỡi mây hướng về hạ giới mà đi.
Thái Bạch Kim Tinh nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu một cái.
Sau đó quay trở về Lăng Tiêu Bảo Điện.
...
Nhân gian.
Tôn Ngộ Không đứng ở trong mây, phóng tầm mắt nhìn khắp bốn châu.
Tứ đại bộ châu, mỗi châu có một nét đặc sắc riêng.
Lần trước hắn đã đi qua Nam Chiêm Bộ Châu, nơi đó là một mảnh cháy đen.
Không ít yêu ma quỷ quái tụ tập ở đó.
Còn có rất nhiều tu sĩ nhân tộc cũng sinh sống ở nơi đây.
Thuộc về khu vực hỗn loạn.
Mà Đông Thắng Thần Châu lại có linh khí dồi dào, Đạo giáo thịnh hành.
Nhân giáo Thục Sơn phái, Xiển giáo Côn Luân phái, Tiệt giáo Lê Sơn Lão Mẫu đều truyền xuống đạo thống tại đây.
Nơi này là sân nhà của Nhân tộc, triều đại thay đổi, đã là thời kỳ Hán Vũ Đế.
Tây Ngưu Hạ Châu lại là địa bàn của Phật môn.
Quốc gia và dân chúng ở nơi này đều tôn thờ Phật giáo.
Bởi vì phương tây thai nghén hai vị Thánh nhân, nơi này cũng được tạo thành thế giới cực lạc vạn Phật đến bái.
Bắc Câu Lô Châu là Đại châu có ít người ở nhất trong tứ đại bộ châu.
Lần trước con của Côn Bằng chính là gặp ở đó.
Nơi đó quanh năm tuyết phủ, một vài tàn dư sau trận đại chiến vu yêu, đều lưu vong đến đây.
Tôn Ngộ Không đối với nhân gian đã có hiểu biết đại khái, bất quá lần này hắn là vì dẹp yên chiến loạn.
Hắn trực tiếp đi tới chỗ giao giới giữa Đông Thắng Thần Châu và Nam Chiêm Bộ Châu.
Biên cảnh của Hán triều.
Hắn vừa mới giáng lâm thế gian, liền thấy nơi biên cảnh khói lửa cuồn cuộn, tiếng la hét đinh tai nhức óc.
Hắn đứng giữa không trung, nhìn xuống phía dưới.
Mây trôi lững lờ bên người, gió mát thổi tung mái tóc dài của hắn.
Khiến hắn tựa như một tôn thiên thần, quan sát nhân gian.
Biên cảnh Hán triều, nhà tù được dựng cao mấy chục mét, dài tới mấy chục dặm, nằm giữa hai toà núi, hình thành một cửa ải dễ thủ khó công.
Nơi này là biên cảnh Hán triều xây lên để chống đỡ cường địch.
Dưới cửa ải, là một vùng bình nguyên bao la.
Thoạt nhìn, có đến hơn triệu binh mã, đang hỗn chiến với nhau.
Thỉnh thoảng ánh đao, ánh kiếm, các loại thuật pháp xán lạn bay đầy trời.
Hai bên hiển nhiên đều là tu sĩ, công kích rất là thẳng thắn, thoải mái.
Cũng có mấy người tạo thành quân trận va chạm ở đó.
Tính mạng con người vào lúc này chẳng khác nào cỏ rác.
Mỗi một lần va chạm, đều có rất nhiều binh sĩ ngã xuống.
Toàn bộ bầu trời trên chiến trường tràn đầy sát khí.
Khiến Tôn Ngộ Không thầm tặc lưỡi.
Không nghĩ tới nhân gian lại như vậy, người tu chân tòng quân, bảo vệ quốc gia.
Điều này khác với thời đại vũ khí lạnh mà hắn biết, nhân gian ngược lại càng giống như một thế giới huyền huyễn.
...
Huyết Hải.
Nơi này là đạo tràng của Minh Hà, hắn từ sau đại chiến vu yêu, liền vẫn không bước chân ra khỏi cửa.
Am hiểu sâu đạo lý "cẩu" (trốn tránh, ẩn nấp).
Cùng thời kỳ với hắn, bao nhiêu cường giả danh tiếng lẫy lừng, bây giờ đều chỉ còn lại trong truyền thuyết.
Mà hắn thì thực lực vững bước tăng lên, không tranh không cướp, "cẩu" ở Huyết Hải tu luyện đến Chuẩn Thánh đỉnh phong.
Cảm nhận được ngoại giới lại một lượng kiếp giáng lâm, hắn chậm rãi mở hai mắt ra.
Trong ánh mắt, một vệt màu máu chợt lóe lên.
Sau lượng kiếp này, nhân gian sẽ không còn linh khí.
Nếu là hắn không ra tay nữa, thì sẽ không còn một chút cơ hội đột phá Hỗn Nguyên.
Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua Huyết Hải nhìn về phía nhân gian, khi nhìn thấy nhân gian đang xảy ra đại chiến, vô tận sát khí khiến sát lục pháp tắc trong cơ thể hắn sinh động thêm mấy phần.
"Cũng được, lão tổ ta cũng nhân cơ hội này làm một đợt, xem có thể hay không đột phá gông cùm."
Hắn nhàn nhạt mở miệng nói với tỳ nữ phía sau.
"Đi, nhường tứ đại hộ pháp mang mười vạn A Tu La tộc tới nhân gian, làm cho nhân gian loạn thêm một chút nữa, tốt nhất là làm cho sát phạt vĩnh viễn không có điểm dừng."
"Vâng, lão tổ."
Tỳ nữ hơi khom người, xoay người rời khỏi Minh Hà Cung.
... .
Nơi biên cảnh nhân gian.
Chiến đấu vẫn còn tiếp diễn.
Hán triều bên này, mặc trên người khôi giáp màu đỏ, trong tay đao kiếm, trường mâu, tấm khiên không thiếu thứ gì.
Mà đối phương thì mặc áo vàng, vũ khí trong tay đa dạng.
Có đao kiếm, có cầm trong tay tràng hạt, có gõ bình bát. . . . .
Hồng y binh sĩ hiển nhiên không phải đối thủ của bên mặc áo vàng.
Sau mỗi lần va chạm, thương vong đều nhiều hơn đối phương rất nhiều.
Hán triều không tôn thờ Phật giáo, thậm chí có thể nói là cấm Phật môn truyền thừa.
Tướng sĩ trong quân phần lớn là tu đạo mà thành.
Đương nhiên, tu đạo cũng chỉ là mới nhập môn, chỉ biết một chút thuật pháp đơn giản và công phu quyền cước.
Đại Thừa và Độ Kiếp còn chưa đạt tới, đừng nói chi là thành tiên.
"Giết! Đem những kẻ xâm lược Thiên Trúc Quốc này giết sạch."
Một thanh niên mặc trang phục tướng lĩnh cầm trong tay một cây trường thương, mặt đầy lửa giận gào thét.
Khí tức cả người hắn tăng mạnh, một đóa hoa sen sau lưng từ từ nở rộ.
Hắn bay người lên, thương ra như rồng, trực tiếp xuyên thủng hơn trăm tên quân địch phía trước.
"Đám súc sinh này không biết xấu hổ vô cùng, cũng không biết từ đâu đưa tới cứu binh?"
"Làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta căn bản là không có phần thắng."
Binh tướng Hán triều gian nan chống đỡ, nhìn từng đồng đội ngã xuống.
Hai mắt bọn họ đỏ bừng, ra tay càng tàn nhẫn.
Mà người lĩnh binh của Thiên Trúc Quốc, là một hòa thượng mặc áo cà sa, mang theo một chuỗi phật châu.
Vốn dĩ hòa thượng luôn có vẻ mặt từ bi, giờ đây lại tràn đầy dữ tợn,
Phật châu trong tay ném ra, xoay tròn trên không trung, binh sĩ Hán triều ngã xuống như rạ.
Nơi đi qua, máu chảy thành sông.
Hòa thượng sau khi giết người, còn niệm một tiếng niệm phật.
"A di đà phật, bần tăng không muốn đại khai sát giới, chư vị vẫn là nhanh chóng đầu hàng cho thỏa đáng, sớm ngày trở thành tín đồ trung thực của Phật giáo ta."
Bên phía Hán triều, một thanh niên tướng lĩnh cười thử một tiếng.
"Hay cho một tên hòa thượng giả nhân giả nghĩa, thủ hạ ngươi có bao nhiêu oan hồn? Đừng hòng làm chúng ta trở thành nô lệ của Phật môn ngươi."
"Tiểu gia hôm nay sẽ lấy mạng ngươi."
Thanh niên tướng lĩnh triển khai dị tượng phía sau, thân ảnh như gió, đâm ra một thương.
Một con giao long hư ảnh từ trong thương lao ra, giương nanh múa vuốt đánh về phía hòa thượng.
Hòa thượng mặt không chút biểu cảm, "Hừ, không tin ta Phật, vậy thì vào luân hồi đi."
Một vệt tàn nhẫn chợt lóe qua trong mắt hắn, đưa tay phải ra đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận