Tây Du: Đại Thánh Nghe Khuyên Sau, Tam Giới Đều Mộng Bức

Chương 352: Thiện ác thi dắt tay nhau mà tới

**Chương 352: Thiện ác cùng sánh bước**
Bên ngoài T·h·i·ê·n đình.
Bốn luồng khí thế kinh khủng, m·ã·n·h l·i·ệ·t ập tới.
Không hề che giấu.
Trong khoảnh khắc.
Gió mây cuồn cuộn.
Sức mạnh của p·h·áp tắc t·à·n p·h·á.
Cự Linh Thần và những người khác trông thấy cảnh này.
Vẻ mặt đột ngột biến sắc.
Nhanh chóng dũng cảm tiến lên.
Tay nắm chặt linh bảo.
Định ngăn cản luồng sức mạnh này.
Thế nhưng.
Sự c·h·ố·n·g cự của họ trước nguồn sức mạnh này.
Chẳng khác nào giun dế lay cây.
Hoàn toàn không tạo nên được chút gợn sóng nào.
Giây tiếp th·e·o.
Cự Linh Thần và những người khác liền bị sức mạnh to lớn kia đ·á·n·h bay, ngã nhào xuống đất.
"Không ổn, có người xông vào t·h·i·ê·n đình, mau bẩm báo Ngọc Đế."
Mấy người nằm rạp tr·ê·n mặt đất.
Khí tức hỗn loạn.
Chỉ có thể dốc toàn lực gào lên một câu.
Đúng lúc này.
Âm thanh trầm ổn của Ngọc Đế vang vọng bên tai họ.
"Không sao, cứ để bọn họ tiến vào."
Kế đó.
Mấy vệt kim quang từ tr·ê·n trời giáng xuống.
Đó là khí vận của T·h·i·ê·n đình và sức mạnh c·ô·ng đức.
Trong nháy mắt.
Nguồn sức mạnh này đã chữa trị thương thế trong cơ thể bọn họ.
Cự Linh Thần và đám người lại đứng dậy.
Nhìn nhau không nói.
Trong lòng đều hiểu rõ.
Hôm nay T·h·i·ê·n đình e là khó có thể bình yên.
Bốn bóng người không hề dừng lại.
Đi đến đâu, gây nên sóng gió đến đó.
Cuốn theo mây mù dày đặc.
Lúc đến Linh Tiêu Bảo Điện.
Mây mù phía sau đã bao trùm hoàn toàn nơi này.
"Bốn vị đúng là kh·á·c·h quý, hôm nay đây là có chuyện gì?"
Trong Linh Tiêu Bảo Điện vọng ra tiếng hừ lạnh của Ngọc Đế.
Tiếp đến.
Một vệt kim quang rung lên.
Mây mù xung quanh nhanh chóng tan biến.
Mọi thứ trở lại bình thường.
Dáng vẻ của bốn người lộ ra.
Bọn họ tuy là người của Tây Phương giáo.
Nhưng vì đã c·h·é·m bỏ t·h·iện ác nhị t·h·i.
Nên vẫn giữ khí chất của đệ t·ử Huyền môn.
Đều mang dáng vẻ đạo nhân.
Bốn người cùng bước vào Linh Tiêu Bảo Điện.
Ngọc Đế và Vương Mẫu uy nghiêm ngồi ở vị trí cao.
Khí thế quanh thân không ngừng tỏa ra.
Xung quanh Linh Tiêu Bảo Điện.
Mỗi thần vị đều lấp lánh ánh vàng.
Bốn người vừa mới tiến vào.
Liền cảm nh·ậ·n được một cỗ áp lực vô hình.
Áp lực này tuy không quá lớn.
Nhưng lại gây ảnh hưởng đến những Thánh nhân phân thân như bọn họ.
Hiển nhiên vô cùng đáng sợ.
"Không ngờ hôm nay vì chuyện Tây Du, hai vị kia lại chịu chi như vậy."
"Bốn phân thân đều đến, đây là dốc hết toàn lực, thú vị, thú vị."
Trong lời nói của Ngọc Đế tràn đầy vẻ châm biếm.
"Ngọc Đế, chúng ta hôm nay đến đây, tất nhiên là vì đại kiếp của t·h·i·ê·n địa."
"Việc ở phương Tây, là do Đạo Tổ nói, sau khi tính toán kỹ lưỡng, chúng ta muốn giảm thiểu ảnh hưởng của lượng kiếp lần này xuống mức thấp nhất, mong Ngọc Đế tạo điều kiện."
Người lên tiếng là Bồ Đề t·h·iện t·h·i.
Trong mắt mang th·e·o chút khẩn cầu.
Nhưng lại bị ánh mắt cười nhạo của Ngọc Đế nhìn chằm chằm.
Hắn dừng một chút.
Rồi nói tiếp.
"Chúng ta tuân thủ ước định, không hề đi gặp Tôn Ngộ Không."
"Lần này đến đây, là trực tiếp tìm ngài."
Lời lẽ của hai vị t·h·iện t·h·i vẫn ôn hòa.
Nhưng hai vị ác t·h·i đã ngấm ngầm tích tụ sức mạnh.
Khí thế kinh khủng lan tỏa ra xung quanh.
Vương Mẫu thấy vậy.
Chân mày nhíu chặt.
Ngọc trâm tr·ê·n đầu trong nháy mắt rơi vào tay.
Khẽ vung lên.
Ánh hào quang rực rỡ tức thì.
Một vệt kim quang xông thẳng lên t·h·i·ê·n địa.
Chặn đứng hoàn toàn khí tức của hai vị ác t·h·i.
"Càn rỡ, nơi này là T·h·i·ê·n đình, không cho phép các ngươi làm xằng làm bậy."
"Hừ, T·h·i·ê·n đình thì sao? Chúng ta là Thánh nhân phân thân, cũng có thể sử dụng một ít sức mạnh của Thánh nhân, Thánh nhân phía dưới đều như kiến cỏ, đừng tự chuốc lấy sai lầm."
Hai vị ác t·h·i sắc mặt lạnh lùng, trong giọng nói tràn đầy ý uy h·iếp.
Vương Mẫu nghe xong lời này.
Không hề lùi bước.
Ngược lại, chỉ thẳng hoàng trâm về phía mọi người.
Ra vẻ, nếu bọn họ còn nhiều lời.
Sẽ p·h·át động t·ấn c·ông ngay.
Trong lòng bốn người ngấm ngầm tính toán.
Dù sao Ngọc Đế là chúa tể t·h·i·ê·n địa.
Bọn họ thật sự không tiện ra tay c·h·é·m g·iết.
Nhưng nếu không dốc toàn lực.
Muốn đối phó Ngọc Đế và Vương Mẫu.
Cũng thật sự có chút khó khăn.
Bốn người liếc nhìn nhau.
Vẫn quyết định mạo hiểm thử một phen.
Trong khoảnh khắc.
Bốn cột sáng phóng lên tận trời.
Bốn người đều vận dụng oai lực của Thánh nhân.
Liên kết, hỗ trợ lẫn nhau.
Nguồn sức mạnh này ngang bằng với một tôn bán thánh thực thụ.
Uy thế m·ã·n·h l·i·ệ·t này.
Khiến Ngọc Đế cau mày.
Nụ cười tr·ê·n mặt ban nãy đờ ra.
Thấy vậy bốn người.
Trong lòng thầm vui mừng.
"Ngọc Đế, hãy nghe chúng tôi một lời, điều kiện trước kia vẫn không đổi, ngài chỉ cần làm th·e·o lời chúng tôi là được"
Lúc đầu Ngọc Đế còn có chút lo lắng.
Nhưng khi nghe mấy người này hùng hổ dọa người.
Hắn ngược lại ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Tốt, tốt, hay lắm!"
Dứt tiếng cười.
Ngọc Đế lấy ra Hạo t·h·i·ê·n Kính.
Truyền âm cho Tôn Ngộ Không.
"Tôn Ngộ Không, ngươi tới đây một chuyến."
Để phòng không tìm được Tôn Ngộ Không.
Hắn còn đặc biệt cho đối phương một linh bảo có thể giao lưu.
Nhận được truyền âm, Tôn Ngộ Không tuy trong lòng đầy nghi hoặc.
Nhưng không hề do dự.
Hắn liếc mắt về phía Tây Vương Mẫu.
Không từ biệt, chỉ để lại tin nhắn.
Rồi xoay người rời đi.
Nghe Ngọc Đế lúc truyền âm giọng nói gấp gáp.
Hắn không khỏi tăng nhanh tốc độ.
Cân đẩu vân biến ảo mấy lần.
Vẽ ra từng vệt tàn ảnh tr·ê·n bầu trời.
Thấy Tôn Ngộ Không vội vã như vậy.
Mấy tiên thần dọc đường kinh ngạc ngẩng đầu.
"Hôm nay T·h·i·ê·n đình thật là náo nhiệt."
Từ xa.
Tôn Ngộ Không đã cảm nh·ậ·n được bầu không khí khác thường trong Linh Tiêu Bảo Điện.
Trong lòng mừng thầm.
"Chà, xem ra là có trò hay sắp diễn ra, bất quá muốn xuất hiện, vẫn phải thể hiện chút bản lĩnh."
Lập tức.
Hắn không che giấu thực lực nữa.
Khí tức Hỗn Nguyên Kim Tiên tr·u·ng kỳ m·ã·n·h l·i·ệ·t bốc lên.
Mang th·e·o cỗ khí bạo ngược.
Đập mạnh vào Linh Tiêu Bảo Điện.
Khi hắn tiến vào.
Khí tức liên kết của bốn người xuất hiện hỗn loạn.
Thật là khéo.
Bọn họ điều động những p·h·áp tắc.
Có một số lại nằm trong tầm kiểm soát của Tôn Ngộ Không.
Thế nên Tôn Ngộ Không dễ dàng quấy nhiễu sức mạnh của bọn họ.
Bốn người cau mày.
Nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không.
Mà Ngọc Đế thì lại đầy vẻ tán thưởng nhìn mọi việc diễn ra.
Trong lòng Ngọc Đế hiểu rõ.
Thảo nào mấy tên này lại liên thủ mà tới.
Hóa ra là Tôn Ngộ Không đã không còn bị bọn họ kh·ố·n·g chế.
Có điều việc này có liên quan gì tới mình chứ?
Ngọc Đế chỉnh lại vẻ mặt.
Nhìn về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không đứng nghiêm lại.
Cũng cảm nh·ậ·n được uy thế của Thánh nhân phân thân.
Lại nhìn về phía Bồ Đề.
Trong lòng đã có p·h·án đoán đại khái.
Hiện tại bốn lão già này liên thủ.
Đã khiến Ngọc Đế không thể chống đỡ nổi.
Mục đích của bọn họ chính là muốn ta, lão Tôn đây tham gia vào hành trình đi về phía Tây.
Tham gia đi về phía tây ngược lại cũng không phải không được.
Có điều ta, lão Tôn phải xem xét.
Liệu có thể vơ vét thêm chút gì không?
Đúng lúc hắn đang âm thầm suy tính.
Ngọc Đế mở miệng.
"Tôn Ngộ Không, nhiệm vụ trừ ma đã hoàn thành rồi chứ? Hiện tại trẫm p·h·ái cho ngươi một nhiệm vụ mới."
Tôn Ngộ Không thầm nghĩ.
"Quả nhiên."
Mấy Thánh nhân phân thân cũng khẽ gật đầu.
Nhưng mà.
Sau đó Ngọc Đế lại làm cho bọn họ trợn tròn mắt.
"Trẫm p·h·ái ngươi đi t·h·i·ê·n hà đóng giữ, thời hạn mười ngày, đem t·h·i·ê·n hà quân coi giữ bên trong những kia có thể xuất hiện tâm ma manh mối, b·ó·p c·hết từ trong trứng nước."
[Đề nghị từ Ngọc Đế: Đóng giữ t·h·i·ê·n hà, g·iết c·hết tâm ma]
[Độ khó nhiệm vụ: Tám sao]
[Thời gian nhiệm vụ: Mười ngày]
[Thưởng nhiệm vụ: Rương báu chín màu]
Bạn cần đăng nhập để bình luận