Tây Du: Đại Thánh Nghe Khuyên Sau, Tam Giới Đều Mộng Bức

Chương 12: Cho hắn an một cái trộm cắp bảo vật tội danh

**Chương 12: Gán cho hắn tội danh trộm cắp bảo vật**
Nghe thấy nhiệm vụ hệ thống báo đến, lại còn là hòm báu hoàng kim.
Tôn Ngộ Không hướng về Ngọc Đế nở một nụ cười chân thành.
Đúng là Ngọc Đế lão ca tốt bụng, biết hắn đang thiếu nhiệm vụ, liền sốt sắng đưa tới tấp.
Càng nhìn càng thấy thuận mắt!
Hắn hành lễ với Ngọc Đế: "Đa tạ bệ hạ, giao cho lão Tôn ta toàn việc tốt."
Ngọc Đế có chút hoảng hốt khi bị Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm, lẽ nào hầu tử này đã biết, việc trông coi bảo khố là một cái bẫy?
Ngay sau đó, hắn lại phủ định suy đoán của mình.
Chuyện này là Quan Âm và mình đặc biệt thiết kế vì hầu tử, người biết đã ít lại càng ít.
Không nghĩ ra, hắn cũng không nghĩ nữa, phất tay với Tôn Ngộ Không.
"Tôn Ngộ Không, ngươi đi nhậm chức đi."
Tôn Ngộ Không nghe vậy hài lòng gật đầu, "Được rồi, Ngọc Đế lão ca."
Hắn một mặt hăm hở đi ra đại điện.
Ngọc Đế nhìn bóng lưng hắn, trên mặt lộ ra một tia cười, hầu tử này càng ngày càng thú vị.
Mà Quan Âm bồ tát nhìn bóng lưng Tôn Ngộ Không, trên mặt cũng mang theo ý cười.
Nàng không tin, với tính tình của hầu tử, có thể chịu được sự mê hoặc của bảo vật?
Chỉ cần hắn dám "trông coi tự trộm", liền trực tiếp đánh hắn vào thiên lao.
Đến lúc đó, hầu tử phản kháng, vừa vặn để Phật tổ ra tay.
Đem hắn trấn áp dưới Ngũ Chỉ Sơn, hoàn thành Tây Du đại kế.
Những tiên thần không biết nội tình, nhìn Tôn Ngộ Không làm một kẻ gác cổng mà còn vô cùng phấn khởi, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác ưu việt!
Thực lực mạnh thì sao?
Còn không phải chưa từng trải đời?
Xem cái cửa lớn thôi mà cũng cao hứng như vậy?
Không giống bọn họ, những người có thể ra vào Lăng Tiêu Bảo Điện, đều là tiên thần có cấp bậc.
Tôn Ngộ Không không hề hay biết những suy nghĩ của họ, hắn hiện đang trên đường đi tới thiên đình bảo khố.
Nhìn như nhiệm vụ đơn giản, nhưng hệ thống cho tận ba sao, chắc chắn sẽ có chuyện phát sinh.
Xem ra mấy ngày nay cần phải cẩn thận một chút, không thể để những kẻ có dã tâm thừa cơ kiếm chuyện.
Rất nhanh, trước mắt xuất hiện một tòa bảo tháp sừng sững trong hư không, đỉnh tháp vút thẳng lên mây.
Nhìn đã thấy khí thế bàng bạc, không biết bên trong cất giấu những bảo vật gì?
Thiên binh bên cạnh chỉ vào bảo tháp: "Đó chính là thiên đình bảo khố, ngươi tự mình qua đó đi."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tôn Ngộ Không thu hồi ánh mắt, nhấc bước đi về phía trước, thẳng đến trước cửa lớn bảo khố.
Một thiên binh mặc giáp trụ tiến lên, đưa cho hắn một quyển sách và một khối ngọc bài hình thù kỳ lạ.
"Ngươi chính là Tôn Ngộ Không? Đây là danh sách bảo vật trong bảo khố và chìa khóa, mỗi ngày buổi sáng đều phải vào kiểm kê một lần, sau đó nơi này giao cho ngươi."
Nói xong, nhét sách và ngọc bài vào tay hắn, rồi thong thả rời đi.
Tôn Ngộ Không nhìn cửa lớn trống trải, chỉ còn lại một mình.
Âm mưu bày ra rõ ràng như vậy, thực sự coi hắn là kẻ ngốc sao?
Hắn vung tay, pháp lực ngưng tụ thành một chiếc ghế nằm, rồi trực tiếp nằm xuống.
Ghế nằm khẽ đung đưa, vừa ngắm nhìn mây tụ mây tan trên bầu trời, trong lòng hắn bắt đầu suy tư, kẻ nào sẽ tới gây sự với mình?
Thác Tháp thiên vương Lý Tĩnh?
Không đúng, Lý Tĩnh chỉ có Kim tiên hậu kỳ, đến cũng chỉ có tay trắng trở về.
Na Tra?
Chắc cũng không thể, Na Tra làm việc bọn họ không yên tâm.
Hay là Thái Bạch Kim Tinh?
Ân, rất có khả năng.
Thái Bạch Kim Tinh nghe theo lệnh Ngọc Đế, thực lực cũng ở Thái Ất kim tiên trung kỳ, Ngọc Đế hoàn toàn có thể phái hắn tới quấy rối.
Ngày đầu tiên trôi qua êm ả.
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách của thiên đình.
Tôn Ngộ Không đứng dậy, cầm quyển sách trong tay, đi tới trước cửa lớn.
Hắn nhét ngọc bài vào một cái rãnh, "Kẽo kẹt" một tiếng.
Cánh cửa lớn nặng nề từ từ mở ra, tiên khí nồng đậm ập vào mặt.
Tầng thứ nhất của bảo tháp bày la liệt những tảng đá đủ màu sắc: lam, đỏ, xanh.
Còn có mấy chồng tài liệu luyện khí chất đống ngổn ngang.
Nhìn qua đã thấy vô cùng xa xỉ, toát lên vẻ "có tiền thì thích làm gì thì làm".
Hắn nhíu mày, đối chiếu với quyển sách, rồi nhấc chân lên lầu hai.
Lầu hai là từng tầng giá, bày các loại linh thảo linh căn, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Sau khi đối chiếu các con số xong, hắn đi tiếp lên lầu ba.
Lầu ba cất giữ rất nhiều công pháp bí tịch, hắn cũng không mở ra xem, thấy số lượng vẫn bình thường, liền đi thẳng lên lầu bốn.
Lầu bốn bày la liệt linh bảo, tuy rằng phần lớn đều là hậu thiên.
Nhưng số lượng thực sự rất nhiều, đủ để thấy nội tình của thiên đình hùng hậu đến mức nào.
Tôn Ngộ Không đang tỉ mỉ đối chiếu từng món bảo vật với danh sách trong quyển sách.
Mà ở Lăng Tiêu Bảo Điện.
Ngọc Đế ngồi cao trên bảo tọa, bên cạnh là Thái Bạch Kim Tinh.
Phía dưới là Quan Âm bồ tát.
Ba người cùng nhau nhìn về phía hình ảnh do Hạo Thiên Kính chiếu ra.
Bên trong rõ ràng là cảnh Tôn Ngộ Không đang kiểm kê bảo vật trong thiên đình bảo khố.
Ba người lặng lẽ quan sát Tôn Ngộ Không, cho đến khi hắn bước lên bậc thang cuối cùng dẫn lên tầng cao nhất.
Quan Âm nhìn về phía Ngọc Đế, "Bệ hạ, bảo vật kia đã đặt vào đúng vị trí chưa?"
Ngọc Đế nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh, trong ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng gật đầu, "Đã đặt, là ta tự mình đặt vào."
Ngọc Đế và Quan Âm nghe vậy đều yên tâm gật đầu.
Để dụ Tôn Ngộ Không "trông coi tự trộm", Quan Âm đã tốn không ít tâm tư.
Đem món tiên thiên linh bảo hiếm hoi của mình - Tử Kim Linh - đặt ở tầng cao nhất.
. . . . .
Thiên đình bảo khố, tầng cao nhất.
Tôn Ngộ Không vừa bước vào, liền nhìn thấy tầng cao nhất trống trải, giữa phòng đặt một chiếc chuông nhỏ phát sáng lấp lánh.
Đây không phải pháp bảo Tử Kim Linh của Quan Âm sao?
Sao lại ở đây? Hơn nữa trong sách căn bản không hề ghi chép.
Hắn nhanh chóng nhận ra, thì ra là đang giăng bẫy!
Nếu hắn vẫn là Tôn Ngộ Không ban đầu, lại không biết Quan Âm có món linh bảo này.
Rất có thể sẽ trộm lấy linh bảo.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh, chỉ dùng một món tiên thiên linh bảo để dụ dỗ hắn?
Có phải quá coi thường hắn rồi không?
Ít nhất cũng phải cỡ tiên thiên chí bảo thì còn được.
Hắn thản nhiên nhìn lướt qua, đi hai vòng quanh tầng cao nhất, rồi rời khỏi thiên đình bảo khố.
Tiếp tục nằm xuống ghế nằm ở cửa.
Lập tức, ánh mắt hắn khẽ chuyển động, nếu trong lúc làm nhiệm vụ mình uống rượu, Ngọc Đế nhất định sẽ trừng phạt hắn.
Đến lúc đó lại là nhiệm vụ, nghĩ tới đây, hắn thầm khen mình thật là thông minh!
Nghĩ là làm, hắn lấy ra một vò tiên nhưỡng từ không gian, bắt đầu ôm bình nhàn nhã uống.
. . . .
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện.
Ngọc Đế thấy Tôn Ngộ Không thản nhiên uống rượu, sắc mặt tối sầm.
Thực sự là một chút ý thức của người làm công cũng không có.
Thái Bạch Kim Tinh thì khóe miệng hơi co giật, uổng công hắn còn cảm thấy Tôn Ngộ Không đã tốt lên, không còn là con khỉ hoang khó bảo năm xưa.
Còn Quan Âm lại không quan tâm chuyện hắn uống rượu, mà là suy nghĩ tại sao hắn không trộm Tử Kim Linh?
Chẳng lẽ còn không vừa mắt Tử Kim Linh?
Nhưng Tử Kim Linh chính là một tiên thiên linh bảo, ở thời kỳ thượng cổ cũng là bảo vật hiếm có.
Trong tay mình cũng chỉ có Ngọc Tịnh Lưu Ly Bình là mạnh hơn Tử Kim Linh một chút.
Còn tiên thiên chí bảo, nàng căn bản không dám nghĩ tới.
Tiên thiên chí bảo ở Hồng Hoang cộng lại cũng chỉ có vài món, đều nằm trong tay Thánh nhân.
Thậm chí hai vị Thánh nhân của Tây Phương giáo, trong tay cũng chỉ có cực phẩm tiên thiên linh bảo.
Khẩu vị của hầu tử này có phải quá lớn rồi không?
Xem ra kế hoạch "trông coi tự trộm" đã không thể thực hiện, chỉ có thể tìm phương pháp khác.
Dù sao cũng phải gán cho hắn một tội danh mới được.
Quan Âm nhìn về phía Ngọc Đế, trên mặt mang theo một tia lo lắng.
"Bệ hạ, hiện tại hầu tử kia không đi theo kế hoạch của chúng ta, chỉ có thể nghĩ một biện pháp khác."
"Quan Âm, vậy ngươi có đề nghị gì?" Ngọc Đế hỏi một cách qua loa.
Muốn sốt ruột cũng là Tây Phương giáo sốt ruột, ngược lại, bản thân mình chỉ phối hợp mà thôi.
Coi như Tây Du kế hoạch có biến cố gì vì Tôn Ngộ Không?
Cũng không liên quan đến hắn.
Quan Âm nghe ra sự thờ ơ của Ngọc Đế, nàng cắn răng, đè nén lửa giận trong lòng.
Hiện tại không thể trở mặt với Ngọc Đế, dù sao mình còn có việc nhờ vả hắn.
Nàng hít sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới lên tiếng.
"Bệ hạ, nếu hầu tử không trộm cắp bảo vật, vậy chúng ta liền gán cho hắn tội danh trộm cắp bảo vật."
"Đến lúc đó, trực tiếp đánh hắn vào thiên lao, với tính cách của hầu tử, nhất định sẽ phản kháng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận