Tây Du: Đại Thánh Nghe Khuyên Sau, Tam Giới Đều Mộng Bức

Chương 8: Nhiệm vụ mới, trông coi Nam Thiên Môn

**Chương 8: Nhiệm vụ mới, trông coi Nam Thiên Môn**
Ngọc Đế suy tư trong chốc lát, gật đầu, xem như đồng ý với kiến nghị của Quan Âm.
Quan Âm thấy Ngọc Đế đã đồng ý, chỉ đành dằn xuống nỗi lo lắng trong lòng, kiên trì chờ Ngọc Đế xử lý chuyện của Tôn Ngộ Không.
Ngọc Đế vẫy tay với Thái Bạch Kim Tinh, "Ái khanh, ngươi hãy tới vườn Bàn Đào, triệu Tôn Ngộ Không tới để hỏi tội."
"Tuân mệnh, Bệ Hạ." Thái Bạch Kim Tinh cung kính hành lễ, rồi chậm rãi lui ra khỏi đại điện.
Hắn ngự mây hướng về vườn Bàn Đào, trong lòng vẫn đang suy tính, lát nữa tìm lý do gì để Bệ Hạ trừng phạt Tôn Ngộ Không đây?
Ngắm nhìn rừng cây bàn đào xanh um tươi tốt, hắn vận chuyển p·h·áp lực, lớn tiếng hô:
"Đại Vương, Bệ Hạ truyền triệu."
Tôn Ngộ Không đang nằm trên cây bàn đào mở bừng hai mắt, ánh kim quang xẹt qua trong mắt hắn.
"Cuối cùng cũng đến." Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười.
Hắn lắc mình một cái, trực tiếp xuất hiện trước mặt Thái Bạch Kim Tinh, khiến Thái Bạch Kim Tinh giật nảy mình.
Hắn cười vỗ vai Thái Bạch Kim Tinh, "Lão quan, chẳng phải Bệ Hạ triệu kiến sao? Đi thôi. Ngây ra đó làm gì?"
Thái Bạch Kim Tinh lúc này mới hoàn hồn, liên tục gật đầu.
Rồi dẫn Tôn Ngộ Không hướng về Lăng Tiêu Bảo Điện mà đi.
Suốt dọc đường, hắn tỉ mỉ quan s·á·t Tôn Ngộ Không, vẫn là cái tính khí kiêu căng khó thuần, tự do tự tại đó.
Nhưng tại sao kế hoạch Tây Du lại liên tiếp gặp trục trặc?
Hắn lắc đầu, không hiểu, thật sự không hiểu nổi Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không thấy hắn rung đùi đắc ý, bèn cười tiến lên, "Lão quan, ông rung đùi đắc ý làm gì vậy?"
"Không có gì, không có gì, lão hủ vừa nghĩ chút chuyện thôi."
Thái Bạch Kim Tinh xua tay lia lịa, hắn không dám nói ra ý nghĩ trong lòng.
Tôn Ngộ Không thấy hắn nói không có gì, cũng không để ý, mà cùng hắn hướng về Lăng Tiêu Bảo Điện.
Tiến vào Lăng Tiêu Bảo Điện, Thái Bạch Kim Tinh hành lễ với Ngọc Đế.
"Bệ Hạ, đã đưa Tôn Ngộ Không tới."
Ngọc Đế gật đầu, Thái Bạch Kim Tinh bèn lui sang một bên.
Tôn Ngộ Không cười hì hì chắp tay với Ngọc Đế, "Lão Tôn xin chào Bệ Hạ!"
Ngọc Đế gật đầu, Tôn Ngộ Không không thèm để ý đến thái độ của ngài.
Mà quay đầu nhìn lại, quả nhiên Quan Âm cũng ở đây, xem ra chính mình lại một lần nữa làm hỏng tính toán của bọn họ, có vài người đã không thể ngồi yên.
Hắn nhếch mép cười, lại mở miệng với Ngọc Đế.
"Bệ Hạ, ngài triệu kiến lão Tôn đến đây, có gì dặn dò?"
Ngọc Đế cau mày, đang định tìm cớ trừng phạt Tôn Ngộ Không.
Quan Âm lúc này lên tiếng.
"Bệ Hạ, Tôn Ngộ Không trông coi vườn Bàn Đào, lại một mình ăn hết bàn đào đã chín trong vườn, đáng phạt."
Ngọc Đế gật đầu, nhìn về phía Tôn Ngộ Không, "Tôn Ngộ Không, ngươi trông coi mà tự ý ăn trộm, đã phạm vào thiên điều, phạt ngươi đến trông coi Nam Thiên Môn, ngươi có chịu phục không?"
[Đến từ kiến nghị của Ngọc Đế, trông coi Nam Thiên Môn]
[Thời gian: Hai ngày]
[Độ khó: Một sao]
[Thưởng: Không rõ (rương báu phổ thông)]
Ngọc Đế vừa dứt lời, trong đầu Tôn Ngộ Không vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
Nhiệm vụ đã tới, trên mặt hắn hiện lên nụ cười hài lòng.
Khiến Ngọc Đế và Quan Âm cau mày không ngừng, vì sao trừng phạt hắn, mà hắn còn có thể cao hứng?
Lần trước bị phạt sét đánh là vậy, bây giờ lại thế.
Nếu không phải lần trước Quan Âm sử dụng thần thông, x·á·c nhận hắn đúng là Tôn Ngộ Không, thì Ngọc Đế đã nghi hắn b·ị đ·ánh tráo.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Ngọc Đế và Quan Âm, Tôn Ngộ Không hài lòng chắp tay với Ngọc Đế.
"Chịu phục, lão Tôn đối với sắp xếp của Ngọc Đế rất phục, vậy ta sẽ đi Nam Thiên Môn nhậm chức."
Nói xong, liền xoay người rời khỏi đại điện.
Để lại Ngọc Đế, Quan Âm và Thái Bạch Kim Tinh ngơ ngác.
Quan Âm nhìn theo bóng lưng rời đi của Tôn Ngộ Không, sững sờ một lúc mới hoàn hồn.
Nàng nhìn về phía Ngọc Đế, "Này?"
Vì sao Tôn Ngộ Không lại phản ứng như thế, cuối cùng nàng cũng không nói ra.
Ngọc Đế nhìn Quan Âm mặt đang ngây ra, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng cũng không giả bộ được nữa, còn cả ngày làm bộ mặt từ bi, cho ai xem?
Ngọc Đế ho nhẹ hai tiếng, "Tính khí con khỉ đó chắc chắn sẽ không an phận canh giữ ở Nam Thiên Môn, đợi hắn phạm sai lầm, vẫn có thể phạt hắn."
Quan Âm hít sâu một hơi, gật đầu, "Làm phiền Ngọc Đế nhọc lòng, bần đạo xin cáo từ trước."
Sau khi hành lễ, đài sen đưa nàng rời khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện.
...
Tôn Ngộ Không vừa đi vừa hát nghêu ngao tới Nam Thiên Môn, khiến các thiên binh thủ vệ Nam Thiên Môn liên tục đưa mắt nhìn về phía hắn.
"Đây chẳng phải Tôn Ngộ Không sao? Hắn đến làm gì?"
Một thiên binh vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn thiên binh bên cạnh.
t·h·i·ê·n binh kia lắc đầu, "Ta làm sao biết, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta."
Thiên binh kia gật đầu, vẫn là tập trung vào ca trực cho tốt, không bị cấp trên nhìn thấy, bọn họ không chịu nổi.
Tôn Ngộ Không đi tới bên cạnh thủ tướng Cự Linh Thần, nhìn thân thể cao lớn của Cự Linh Thần.
Hắn bất mãn lắc đầu, "Cự Linh Thần, ngươi nói xem ngươi to xác như vậy làm gì? Thu nhỏ lại chút đi."
Cự Linh Thần tuy không biết ý đồ của Tôn Ngộ Không, nhưng cũng biết thực lực của hắn cao hơn mình rất nhiều.
Cái dị tượng thăng cấp lên Thái Ất Kim Tiên lần trước ở vườn Bàn Đào, hắn nghi ngờ là do Tôn Ngộ Không tạo ra.
Thấy Cự Linh Thần thu nhỏ thân hình, ngang tầm với mình, Tôn Ngộ Không hài lòng gật đầu.
"Không tệ, đúng là dễ dạy, sau này, lão Tôn sẽ bảo kê ngươi."
Cự Linh Thần cười hì hì, "Vậy đa tạ."
Không dưng được một Thái Ất Kim Tiên che chở, hắn có nói gì cũng là kiếm lời.
"Không biết ngài tới là...?" Cự Linh Thần thăm dò nhìn về phía Tôn Ngộ Không.
"Ngọc Đế sai ta tới Nam Thiên Môn làm nhiệm vụ, sau này chúng ta là đồng nghiệp."
Tôn Ngộ Không thản nhiên vung tay, không hề có dáng vẻ tự giác của một t·h·i·ê·n binh.
Cự Linh Thần kinh ngạc nhìn hắn, Ngọc Đế lại sai một Thái Ất Kim Tiên trông coi Nam Thiên Môn, chẳng phải là làm thấp đi Tôn Ngộ Không sao?
Hắn lại vẫn còn cười được?
Trong lòng Cự Linh Thần đồng tình với Tôn Ngộ Không ba giây.
Tôn Ngộ Không tìm một chỗ bằng phẳng nằm xuống, bắt đầu mặc kệ sự đời.
Tu luyện thì không thể nào tu luyện, chỉ cần Ngọc Đế ra lệnh nhiều, thực lực của hắn sẽ tăng vùn vụt!
Cự Linh Thần nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Tôn Ngộ Không, có chút cạn lời lắc đầu.
Đây là đến trông cổng? Hay là tới du lịch?
Thời gian cứ thế trôi qua trong lúc hắn ung dung đến ngày thứ hai.
Tăng Quảng Thiên Vương từ sớm đã đến Nam Thiên Môn thị sát công việc, thấy Tôn Ngộ Không nằm ngủ ở đó, giận không có chỗ p·h·át tiết.
Thầm nhớ đến lời dặn dò của Quan Âm Bồ Tát, lại nắm chặt Hàng Ma Xử trong tay, sức lực tràn đầy.
Dù Tôn Ngộ Không là Thái Ất Kim Tiên, hắn cũng không sợ.
Hàng Ma Xử chính là t·h·i·ê·n linh bảo, trong toàn bộ Tam Giới đều là hàng hiếm!
Dù là Đại La Kim Tiên, bị t·h·i·ê·n linh bảo đ·á·n·h trúng, đều sẽ b·ị t·h·ư·ơ·n·g.
Huống chi là Thái Ất Kim Tiên?
Hắn hùng hổ đi tới trước mặt Tôn Ngộ Không, mặt mày sa sầm ho khan hai tiếng.
"Khụ khụ."
Tôn Ngộ Không không phản ứng, vẫn say giấc nồng.
Cự Linh Thần thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Tăng Quảng Thiên Vương, liền tiến lên lay nhẹ Tôn Ngộ Không.
"Tôn Ngộ Không, tỉnh lại đi, Tăng Quảng Thiên Vương đến, mau tỉnh lại."
Tôn Ngộ Không bị lay đến phát bực, ngồi dậy, có chút khó chịu nhìn Cự Linh Thần.
"Đang ngủ ngon, ngươi gọi ta làm gì?"
Khóe miệng Cự Linh Thần hơi co giật, là hắn gọi sao?
Không thấy mặt Tăng Quảng Thiên Vương đen như than sao?
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu Tăng Quảng Thiên Vương đã tới, không thể ngủ nữa.
Lúc này Tôn Ngộ Không mới nhìn thấy vẻ mặt đen kịt của Tăng Quảng Thiên Vương, ánh mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn uể oải vươn vai một cách lười biếng, nhìn là biết ngay là tới gây sự.
Chính mình cũng không cần phải khách sáo làm gì.
Dù sao cũng không phải thực sự tới trông cổng, mà là Ngọc Đế vì muốn thúc đẩy Tây Du mà gây khó dễ cho mình thôi.
Mặc kệ làm thế nào, không tới hai ngày nữa cũng sẽ điều hắn đến chỗ khác.
Thấy Tôn Ngộ Không không coi mình ra gì, Tăng Quảng Thiên Vương giận đến dựng ngược cả lông mày.
"Tôn Ngộ Không, ngươi có biết tội của ngươi không?"
"Không biết." Tôn Ngộ Không đứng dậy, vận động thân thể.
Tăng Quảng Thiên Vương đè nén lửa giận trong lòng, chỉ vào hắn quát lớn.
"To gan Tôn Ngộ Không, canh gác mà dám ngủ gật đã đành, còn không coi thủ trưởng ra gì, tội thêm một bậc."
Ngừng một chút, thấy Tôn Ngộ Không không có phản ứng, hắn lại nói tiếp:
"Chỉ cần ngươi q·u·ỳ xuống nhận sai, bản Thiên Vương sẽ tạm tha cho ngươi lần này."
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không lạnh xuống, Ngọc Đế lão nhi còn không dám bắt mình q·u·ỳ xuống, một Thiên Vương lấy đâu ra gan?
"Lớn mật, dám bảo lão Tôn q·u·ỳ xuống, không biết chữ c·h·ết viết như thế nào sao?"
"Ngươi muốn làm gì? Ta là người lãnh đạo trực tiếp của ngươi, ngươi phải nghe theo ta."
Tăng Quảng Thiên Vương thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tôn Ngộ Không, trong lòng có chút bất an.
Mãi cho đến khi Hàng Ma Xử phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hắn mới an tâm trở lại.
Khóe miệng hắn treo nụ cười lạnh, "Sao nào? Tôn Ngộ Không, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội."
Cự Linh Thần đứng bên cạnh thấy Tăng Quảng Thiên Vương đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy, khẽ cau mày.
"Thiên Vương, này có phải quá đáng quá rồi không?"
"Câm miệng, tự lo cho tốt bản thân ngươi đi." Tăng Quảng Thiên Vương uy h·iếp nhìn về phía Cự Linh Thần.
Các t·h·i·ê·n binh khác càng không dám lên tiếng, thần tiên đ·á·n·h nhau, bọn tiểu lâu la không có quyền lên tiếng.
Nếu có cũng chỉ là tai bay vạ gió.
[To gan Tăng Quảng Thiên Vương, dám sỉ n·h·ụ·c kí chủ]
[Hiện tuyên bố nhiệm vụ, khuyên bảo Tăng Quảng Thiên Vương q·u·ỳ xuống nhận sai]
[Độ khó: Hai sao]
[Thưởng: Không rõ (rương báu bạch ngân)]
Bạn cần đăng nhập để bình luận