Tây Du: Đại Thánh Nghe Khuyên Sau, Tam Giới Đều Mộng Bức

Chương 231: Lang Nhị thành tiên, thuế biến hoàn chỉnh hình người

**Chương 231: Lang Nhị thành tiên, thuế biến hoàn chỉnh hình người**
Trong ánh mắt Lang Nhị xuất hiện một tia h·u·n·g· ·á·c, ngay sau đó, hắn trực tiếp bỏ linh quả vào trong miệng.
Thậm chí không nhai mà nuốt thẳng xuống.
Muốn linh quả của hắn, nằm mơ đi!
Mãi mới chờ được đến cơ duyên như thế, dù là c·hết hắn cũng không bỏ qua.
"Ngươi, ngươi lại dám ăn linh quả?"
"Ngươi có phải không muốn s·ố·n·g nữa?"
"Đáng gh·é·t, linh quả tốt lành bị chà đạp."
"Lang Nhị, sau này nơi này không có đất cho ngươi dung thân."
". . . . ."
Những kẻ vây quanh Lang Nhị, lúc này h·ậ·n không thể tiến lên xé xác hắn.
Chỉ có điều trong thành có quy định, không được tùy tiện động thủ.
Nếu có ân oán không giải quyết được, có thể lên giao đấu đài, hoặc là ra ngoài thành giải quyết.
Nếu ai trái với quy định, sẽ bị đội chấp p·h·áp bắt đi.
Lang Nhị không để ý đến những kẻ vây quanh, ngược lại bọn họ hiện tại cũng không dám ra tay.
Sau khi ăn bàn đào, toàn bộ linh lực trong người hắn tăng vọt.
Rất nhanh, từ yêu thú cấp bảy trở thành yêu thú cấp tám, hơn nữa thế đi vẫn còn đang tăng lên một cách nhanh chóng.
Cảnh giới tu luyện của Yêu tộc và Nhân tộc không giống nhau lắm.
Bọn họ là từ yêu thú cấp một bắt đầu, tương đương với Luyện Khí kỳ của Nhân tộc.
Tu luyện tới yêu thú cấp chín, tương đương với Độ Kiếp kỳ của Nhân tộc.
Chỉ cần thành c·ô·ng tu luyện tới cấp mười, bọn họ sẽ thành tiên.
Nói như vậy, Yêu tộc có huyết thống mạnh mẽ ở Hóa Thần kỳ đã có thể hóa thành hình người.
Còn huyết thống yếu hơn chỉ có thể hóa thành bán yêu, phải đến khi trở thành t·h·i·ê·n tiên mới có thể hóa thành hình người hoàn chỉnh.
Lúc này, Lang Nhị hiện ra nguyên hình, một con sói lông xám đứng tại chỗ.
Trong đôi mắt tràn đầy k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, hắn lúc này đã trở thành yêu thú cấp chín.
Chỉ cần tăng thêm một cấp, có thể lột x·á·c thành t·h·i·ê·n tiên.
Đồng thời cũng có thể có được hình người hoàn chỉnh, sau này hắn sẽ không còn phải kém người một bậc.
Chẳng bao lâu, hào quang tr·ê·n người hắn tỏa sáng, đã thành c·ô·ng bước vào hàng ngũ yêu thú cấp mười.
Hào quang tan đi, một nam t·ử tóc dài màu xám xuất hiện trước mặt mọi người.
Việc này khiến những người vây quanh kinh hãi, không ngờ rằng linh quả này so với những gì họ nghĩ còn có hiệu quả nghịch t·h·i·ê·n hơn.
Trong mắt bọn họ tràn đầy hâm mộ và ghen tị!
Chẳng qua Lang Nhị lúc này đã trở thành Yêu tộc cao cấp, thực lực cũng mạnh hơn bọn họ.
Bọn họ không dám nhằm vào Lang Nhị nữa.
Tuy nhiên bảo bọn họ nuốt xuống cục tức này, thì không thể nào.
"Ha ha ha, ta, Lang Nhị không nghĩ tới có một ngày cũng có thể hóa thành hình người hoàn chỉnh."
Hắn nắm quyền, sau đó xoay người, thi lễ với Tôn Ngộ Không.
"Đa tạ các hạ đã ban cho ta tái tạo chi ân, ân đức này ta suốt đời khó quên."
"Nếu các hạ có bất kỳ điều gì cần ta làm, ta nhất định toàn lực ứng phó!"
Lang Nhị nhìn Tôn Ngộ Không, ánh mắt tràn đầy cảm kích và kính trọng.
Mặc dù đã thành tiên, nhưng ở trước mặt Tôn Ngộ Không, hắn vẫn rất cẩn thận.
Bởi vì hắn cảm nhận được khí tức sâu như vực, rộng như biển của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Đây là thù lao của ngươi, lão Tôn ta không cần ngươi phải làm gì."
Nói xong, hắn liền đứng dậy.
Mọi người không tự chủ được tách ra, nhường lối.
Tôn Ngộ Không không thèm nhìn bọn họ một chút nào, trực tiếp rời đi.
Những người vây xem có vài kẻ liếc mắt nhìn nhau, cũng theo sát rời khỏi tửu lâu.
Lang Nhị nhìn bóng lưng Tôn Ngộ Không rời đi, có chút m·ấ·t mát, hắn vốn định có thể đi theo bên cạnh đối phương.
Thế nhưng, đối phương căn bản không xem hắn ra gì.
Chưởng quỹ lúc này thái độ thay đổi hẳn, tiến tới bên cạnh Lang Nhị, cười lấy lòng.
"Lang Nhị, vừa rồi đều là lỗi của ta, có nói vài lời đắc tội với ngươi, là ta sai rồi, kính xin ngươi nể tình chúng ta quen biết nhau trước đây, đừng để bụng."
Nói rồi hắn còn tự vả vào miệng mình hai cái, ánh mắt len lén đánh giá vẻ mặt của Lang Nhị.
Trong lòng hắn tuy rất đố kị, nhưng ở thế yếu, không thể không đè nén ý nghĩ trong lòng.
Trước tiên phải trấn an Lang Nhị, tránh để Lang Nhị gây khó dễ.
Với thực lực sau khi thành t·h·i·ê·n tiên của Lang Nhị, ắt hẳn sẽ được bên tr·ê·n chú ý, không chừng sau này sẽ tọa trấn ở một tửu lâu nào đó.
Lang Nhị nhìn chưởng quỹ trước mặt, nở một nụ cười lạnh.
Hừ, mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, bây giờ đã thay đổi thái độ 180 độ.
Thật là buồn cười!
Có điều hắn cũng không trở mặt với chưởng quỹ, dù sao bối cảnh của chưởng quỹ không thể k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g.
Hơn nữa, người ta đã xuống nước, hắn cũng không nên chấp nhất không buông.
Ngay tức khắc, nụ cười tr·ê·n mặt hắn càng tươi hơn, "Chưởng quỹ nói đùa rồi, chuyện vừa nãy ta không để bụng, trước đây ngài đã chiếu cố ta rất nhiều, không có ngài thì không có ta của ngày hôm nay!"
Mấy câu này khiến chưởng quỹ vui ra mặt, "Tốt, tốt, sau này huynh đệ chúng ta còn phải thường xuyên qua lại."
"Ừm, chưởng quỹ nói phải."
Lang Nhị phụ họa, cười rất tươi.
"Gọi chưởng quỹ gì chứ? Còn khách khí với ta đúng không? Gọi đại ca."
Chưởng quỹ cố ý tỏ ra không vui.
Lang Nhị nhếch mép, "Được rồi, đại ca."
. .
Tôn Ngộ Không rời khỏi tửu lâu, đi dạo tr·ê·n phố, cảm nhận được mấy cái đuôi phía sau, hắn khinh thường cười lạnh.
Mấy kẻ này, thật là...
Đây là vội đi đầu thai sao?
Hắn là tác thành đây? Hay vẫn là tác thành đây!
Lúc này, hắn đã đi tới cửa Vạn Yêu phòng đấu giá, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước cửa, một tấm gỗ viết chữ như gà bới.
Đây là văn tự của Yêu tộc, tuy hắn không biết, nhưng đại đạo tương thông, rất dễ dàng hiểu được ý tứ bên trong.
Thấy hắn dừng lại ở cửa phòng đấu giá, mấy Yêu tộc theo dõi hắn từ xa liếc nhau, hai kẻ trong số đó rời đi, bí mật báo tin.
Tôn Ngộ Không đi vào phòng đấu giá, một mỹ nữ Hồ tộc liền tiến lên đón.
"Xin chào ngài! Xin hỏi ngài có thư mời không?"
Khóe miệng Tôn Ngộ Không co giật, Yêu tộc từ bao giờ cũng bắt đầu chơi trò này rồi?
Đây là học theo Nhân tộc sao?
Hắn tỏa ra khí tức Thái Ất Kim Tiên, tuy chỉ trong nháy mắt.
Nhưng vẫn khiến người phục vụ Hồ tộc hô hấp khó khăn, k·h·i·ế·p sợ nhìn hắn.
Đây là khí tức của đại yêu?
Yêu tộc từ bao giờ lại xuất hiện một đại yêu xa lạ thế này?
"Lão Tôn ta có thể vào không?"
Tôn Ngộ Không nhìn nàng một cách nhàn nhạt.
Người phục vụ Hồ tộc hoàn hồn, lập tức khom người hành lễ.
"Có thể, mời ngài đi theo ta."
Tôn Ngộ Không theo người phục vụ đi lên lầu ba, tới một phòng riêng.
Người phục vụ đẩy cửa ra, cười nói: "Đây là phòng khách quý, ngài có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần ấn chuông cửa này là được."
Tôn Ngộ Không gật đầu, bước vào phòng.
Nơi này quả nhiên giống phòng đấu giá của Nhân tộc, tr·ê·n bàn bày linh quả, linh t·ửu, dựa vào tường đặt ghế sô pha.
Hắn ngồi xuống sô pha, lấy cánh hoa Tịnh Thế Bạch Liên, pha cho mình một ấm trà.
Giờ cách buổi đấu giá bắt đầu còn chút thời gian, tới đây một là xem có món đồ tốt nào không, có điều hi vọng không lớn.
Hai là xem thử thánh nữ của Nhân tộc kia thế nào, có thể cứu được hay không.
Hôm nay hắn vừa vặn gặp, coi như cô gái kia số mệnh chưa tận.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trong đại sảnh bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Những người có m·á·u mặt trong Vạn Yêu thành đều tề tựu về phòng đấu giá.
Tôn Ngộ Không vừa uống trà vừa suy nghĩ, có nên giở lại trò cũ hay không.
Ở Đông Thắng Thần Châu câu cá, cũng là một lựa chọn không tồi.
Có điều nơi này không giống Tu Tiên giới ở Đông Thắng Thần Châu, Yêu tộc ở đây có đại năng ẩn thế.
Nếu vạn nhất dẫn tới đám người c·ô·n Bằng, Bạch Trạch, thì sẽ tăng thêm phiền phức không cần thiết.
Việc này rõ ràng không phù hợp với tính cách ngại phiền phức của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận