Tây Du: Đại Thánh Nghe Khuyên Sau, Tam Giới Đều Mộng Bức

Chương 59: Đi tới Bắc Câu Lô Châu

**Chương 59: Đi tới Bắc Câu Lô Châu**
Tử Vi Đại Đế thu tay lại, sắc mặt không được tốt cho lắm, vừa rồi hắn cũng là vì tức giận, nên mới không nhịn được mà ra tay.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Quan Âm, "Ngươi hỏi con khỉ đáng c·hết kia nói cái gì?"
Nhìn ánh mắt Quan Âm nhìn sang, Tôn Ngộ Không hai tay mở ra, có chút vô tội.
"Ta lão Tôn không hề nói gì nha, Tử Vi Đại Đế phỏng chừng là tuổi tác đã cao, thời mãn kinh lại tái phạm."
"Quan Âm, ngươi nghe một chút, nghe xem con khỉ này nói năng thế nào?"
Tử Vi Đại Đế chỉ cảm thấy nộ khí dâng lên, thời mãn kinh là cái gì, hắn tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng biết đó không phải lời hay ý đẹp gì.
Quan Âm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không.
"Tôn Ngộ Không, Tử Vi Đại Đế hiện tại có thể coi là thủ trưởng trực tiếp của ngươi, không thể vô lễ, biết chưa?"
Tôn Ngộ Không âm thầm lườm nguýt, thật sự coi chính mình vẫn là một người tốt hay sao?
Còn đến đây để thuyết giáo.
Quan Âm thấy Tôn Ngộ Không không để ý lắm, có chút đau đầu.
Nàng hiện tại có chút hối hận khi để Tử Vi Đại Đế ra tay.
Nếu không cẩn thận đ·ánh c·hết con khỉ kia, nàng biết đi đâu tìm người thay thế hắn đi lấy kinh đây?
Nàng hít sâu một hơi, chỉ có thể an ủi Tử Vi Đại Đế, bảo hắn không nên chấp nhặt với Tôn Ngộ Không.
"Tử Vi Đại Đế, con khỉ này lớn lên ở hạ giới, có chút không hiểu quy củ, ngài hãy rộng lượng bỏ qua cho."
Tử Vi Đại Đế nể mặt Quan Âm, không thể làm gì khác hơn là hừ lạnh một tiếng.
"Nếu còn có lần sau, bản đế nhất định không tha."
Dứt lời, liền trực tiếp cưỡi mây hướng về Tử Vi Cung bay đi.
Tôn Ngộ Không thấy vậy, cũng cưỡi mây theo sát phía sau hắn đi tới Tử Vi Cung.
Quan Âm nhìn hai người rời đi, có chút không yên lòng, bèn âm thầm ẩn nấp đi theo.
Đến Tử Vi Cung, đạo đồng Tiểu An đón lão gia nhà mình vào trong.
Đi ra, Tiểu An liền nhìn thấy Tôn Ngộ Không cũng muốn đi vào, hắn lập tức nhíu mày, tiến lên ngăn cản.
"Ngươi đến đây làm gì? Nơi này là Tử Vi Cung, không phải bất kỳ con mèo con chó nào cũng có thể vào được?"
Tôn Ngộ Không nhíu mày nhìn Tiểu An trước mặt.
"Ngọc Đế lệnh ta lão Tôn tới đây, ngươi một tên tiểu đồng thật to gan, dám nói Ngọc Đế là 'a miêu a cẩu' sao?"
"Ngươi, ngươi đừng nói bậy, ta rõ ràng đang nói ngươi."
Tiểu An tức giận chỉ vào Tôn Ngộ Không, không ngờ rằng mình sẽ bị chụp cho cái tội danh n·h·ụ·c mạ bệ hạ.
Cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám n·h·ụ·c mạ bệ hạ.
Tôn Ngộ Không sắc mặt lạnh xuống.
"Tốt cho một con c·h·ó giữ nhà, mắt chó lại mọc trên trời cao? Có tin ta lão Tôn biến Kim Cô Bổng trong tay thành Đả Cẩu Bổng không?"
"Ngươi dám?"
Tiểu An c·h·ống nạnh đứng trước mặt Tôn Ngộ Không, chắc chắn hắn không dám đ·ộ·n·g t·h·ủ.
Đây chính là địa bàn của mình, nếu còn sợ hắn, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?
Tôn Ngộ Không thấy bộ dạng hung hăng của đạo đồng, hơi suy nghĩ một chút, Kim Cô Bổng hiện ra trong tay hắn.
Hắn đặt Kim Cô Bổng ở lòng bàn tay, không ngừng gõ nhẹ.
Nhìn về phía Tiểu An với vẻ mặt không có ý tốt.
Tiểu An thấy hắn thật sự muốn đ·ộ·n·g t·h·ủ, sợ hãi đến mức lùi thẳng về phía sau.
"Ngươi, ngươi mà dám đ·ộ·n·g t·h·ủ, lão gia sẽ không tha cho ngươi."
Tôn Ngộ Không cười khinh thường.
"Chỉ là một con chó mà thôi, đ·ánh c·hết rồi đổi con khác nghe lời là được, lão gia nhà ngươi làm sao mà để ý?"
Tiểu An lần này thực sự sợ hãi, Tôn Ngộ Không này chính là một kẻ đ·i·ê·n trăm phần trăm, không hơn không kém.
Cái gì cũng dám làm.
"Không, ta chính là đạo đồng của Tử Vi Đại Đế, lão gia nhà ta sẽ không bỏ mặc."
Tiểu An nhìn Tôn Ngộ Không không ngừng đến gần, sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, nước mắt trực trào ra.
Tử Vi Đại Đế vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Tôn Ngộ Không.
Nhìn thấy hắn bị Tiểu An làm khó dễ cũng không thèm quản, cảm thấy gây chút nhục nhã cho con khỉ kia cũng không tệ.
Có điều nhìn thấy đạo đồng nhà mình trái lại còn sợ hãi đến mức không chịu nổi, trong lòng hắn có chút bất mãn.
Nhưng hắn cũng không thể thật sự mặc kệ, con khỉ kia thật sự có thể làm ra một số chuyện khác người.
"Thôi, không nên làm ầm ĩ nữa, cho hắn vào đi."
Âm thanh của Tử Vi Đại Đế vang lên bên tai hai người, Tiểu An vẻ mặt mừng rỡ.
Lão gia lên tiếng kịp thời, chính mình coi như an toàn.
Hắn đứng dậy, nhìn về phía Tôn Ngộ Không, mang theo vẻ e ngại cùng một tia tức giận và x·ấ·u hổ.
"Được rồi, lão gia cho phép ngươi vào."
"Ha ha, trông cửa cho kỹ, lau sáng mắt chó của ngươi ra, nếu không sẽ bị đem đi hầm t·h·ị·t c·h·ó."
Tôn Ngộ Không thu Kim Cô Bổng lại, cười ha hả với Tiểu An.
Sau đó mới nhấc chân đi vào Tử Vi Cung.
Để lại Tiểu An vẻ mặt phẫn nộ, khuất nhục đứng nguyên tại chỗ.
...
Trong Tử Vi Cung, đình đài mái nhà vô số, hoa tử vi trong viện mọc khắp nơi.
Tôn Ngộ Không không thể không hoài nghi, có lẽ vì trong viện trồng đầy hoa tử vi, nên nơi này mới được gọi là Tử Vi Cung.
Chứ không phải vì danh hiệu của Tử Vi Đại Đế.
Hắn dạo quanh trong viện, không ai phản ứng, hắn cũng vui vẻ nhàn rỗi.
Đáng tiếc, Tử Vi Đại Đế sẽ không để hắn nhàn rỗi như vậy.
Quả nhiên, không đợi hắn tìm được một gian phòng để nghỉ ngơi, một đạo đồng đã tìm đến hắn, ngăn cản đường đi.
Không đợi hắn mở miệng hỏi, tiểu đồng đối diện mặt không biểu cảm nhìn hắn.
"Lão gia bảo ngươi đi Cực Bắc Chi Địa thu thập vạn niên hàn băng, ngươi lập tức xuất phát."
Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười lạnh, lần trước đã bảo mình đi Cực Bắc Chi Địa, hiện tại lại muốn mình đi.
Chẳng lẽ nơi đó có cái gì đó đang chờ đợi mình?
Vốn còn muốn tìm một chỗ mở hòm báu trước, xem ra chuyến đi Cực Bắc Chi Địa này không thể không đi rồi.
Có điều hắn rất nhanh đã nghĩ thông, Cực Bắc Chi Địa tuy rằng có nguy hiểm không rõ, nhưng có thể rời khỏi Tử Vi Cung, có vẻ cũng không tệ lắm.
Nghĩ thông suốt, hắn gật đầu, không hề chối từ.
"Được, ta lão Tôn vậy thì đi Cực Bắc Chi Địa."
Đạo đồng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, lập tức quay về phục mệnh Tử Vi Đại Đế.
"Lão gia, Tôn Ngộ Không kia đã lên đường tới Cực Bắc Chi Địa."
Tử Vi Đại Đế mở hai mắt ra, trong mắt có một tia nghi hoặc.
Con khỉ kia không phải không muốn đi Cực Bắc Chi Địa sao?
Tại sao lại đi?
Vốn đang cho rằng lần trước hắn không muốn đi, hôm nay cũng sẽ cãi lệnh, như vậy chính mình có thể dùng h·ình p·hạt riêng.
Hiện tại chỉ có thể chờ đợi hắn trở về, tự mình chọn một ít lỗi lầm để trừng phạt hắn.
Đạo đồng nhìn lão gia, lúc thì cau mày, lúc lại giãn ra, không rõ nguyên do.
"Lão gia, ngài không sao chứ?"
Tử Vi Đại Đế phất tay, "Tốt, bản đế không có chuyện gì, ngươi lui ra đi."
...
Bắc Câu Lô Châu.
Nơi đây quanh năm bị tuyết bao phủ, đập vào mắt mãi mãi chỉ một màu trắng xóa.
Tôn Ngộ Không cưỡi mây đi tới một vùng mặt biển, mặt biển bị đóng một tầng băng dày đặc.
Phía dưới chính là đạo trường của Yêu tộc Côn Bằng sao?
Nhìn hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, hắn có chút khâm phục Côn Bằng lại đặt đạo tràng ở nơi đây, còn ở đó suốt nhiều năm.
Hắn lắc đầu, tiếp tục bay về phía trước, dừng lại ở một dãy núi.
Tìm được một cái sơn động, liền trực tiếp ngồi xếp bằng xuống.
Còn về chuyện thu thập hàn băng, đến khi trở về, tùy tiện lấy một khối về báo cáo kết quả là được.
Dù sao, khi trở lại Tử Vi Đại Đế kiểu gì cũng sẽ gây khó dễ với mình, hà tất phải nhọc lòng đi thu thập cho tốn công.
Hắn hơi suy nghĩ, trực tiếp lấy ra cái hòm báu kim cương tím lần trước chưa kịp mở.
Hòm báu tỏa ra ánh sáng màu tím, nhuộm cả sơn động thành một màu tím.
Hắn không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp của sơn động, mà hai mắt tràn đầy mong đợi.
Hy vọng mở ra được bảo vật tốt.
Hắn lau khô tay, sau đó vỗ mạnh lên hòm báu.
"Đùng" một tiếng, hòm báu theo tiếng vỗ mà mở ra.
Ba vệt sáng từ trong hòm báu lao ra, trôi nổi trước mặt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận