Tam Quốc: Chiến Trường Giả Chết Ta Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 299: Thái phu nhân tâm sự

**Chương 299: Tâm sự của Thái phu nhân**
Trong khuê phòng của Thái Nhã ở Thái gia, Thái Nhã đang tựa bàn vẽ tranh.
Nàng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chiếc nón lá và áo tơi treo ở trên tường.
Những vật này là do Vương Dã để lại, khi rời đi nàng đã mang theo trở về.
Kỹ xảo hội họa của Thái Nhã vô cùng thuần thục, sở trường nhất là vẽ tranh chân dung.
Trên giấy vẽ, một nam tử cao lớn đầu đội nón lá, thân mặc áo tơi, đứng ở bên bờ giương cung cài tên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, vô cùng oai hùng vĩ đại.
Ở nơi bỏ trống trên bức tranh, còn viết một bài thơ.
"Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi. Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất tràng túy..."
(*Dịch: Mây gió trong thiên hạ nổi lên từ chúng ta, một khi đã bước chân vào giang hồ thì năm tháng cũng phải thúc giục. Hoàng đồ bá nghiệp chỉ là chuyện trong lúc đàm tiếu, không bằng say một trận ở đời...*)
Đây chính là hình ảnh lần đầu tiên Thái Nhã nhìn thấy Vương Dã.
Từ sau khi trở về, nàng thỉnh thoảng lại nhớ tới một màn ở trong nước, đối phương ôm mình thân mật, thậm chí còn mơ thấy cùng đối phương làm chuyện xấu hổ, sáng sớm thức dậy không thể không tắm rửa ga trải giường.
"Ai..."
Nàng đặt bút xuống, xoa xoa lồng ngực nam tử trong tranh, lẩm bẩm: "Ngày nào mới có thể cùng quân gặp lại?" Nàng qua nhiều năm như vậy, chỉ có ở trong nước lần kia mới chính thức cảm nhận được lồng ngực rắn chắc, rộng rãi của nam nhân, mới chính thức thấy được sự vĩ đại và hùng tráng của bậc đại trượng phu.
Nàng cắn môi anh đào, tựa hồ nghĩ tới điều gì, cảm giác trên mặt nóng bừng, thân thể có chút khô nóng.
Nàng cầm lấy chén trà, một hơi uống cạn nước trà.
Dù như vậy, nhưng không giải khát, nàng trực tiếp nâng lên ấm trà, đem toàn bộ nước trà bên trong rót vào trong miệng.
Nước trà từ khóe miệng nàng chảy xuống, lướt qua chiếc cằm êm dịu, theo cần cổ trắng nõn một đường hướng xuống phía dưới, hơi dừng lại ở trên xương quai xanh tinh xảo, lập tức nhanh chóng hạ xuống, chảy vào khe sâu cao vút.
Lúc này, nước trà đã lạnh, vùng da ấm áp bị nước lạnh kích thích, Thái Nhã không khỏi run lên, nhất thời một trận rung động.
"Ta đây là làm sao, làm sao lại không biết xấu hổ như thế!"
Thái Nhã tàn nhẫn nhéo mạnh vào chân mình một cái.
"Hít!"
Nàng đau đến không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Cộc cộc cộc!"
Ngoài phòng truyền đến âm thanh của Thái Mạo: "Tỷ, tỷ ở đó phải không?"
"Vào đi!"
Thái Nhã cuống quýt đem bức tranh cất đi.
Thái Mạo đi vào trong nhà, liếc mắt nhìn đấu bồng cùng áo tơi treo trên tường, nói với Thái Nhã: "Tỷ, người cứu tỷ vẫn chưa tìm được sao?"
Thái Nhã lắc đầu một cái: "Đều đã hỏi qua, chu vi hai mươi mấy dặm không có người nào tên là Vương Đại Khí."
"Đức Khuê tìm ta có chuyện gì?"
"Ngày mai chúng ta đi Tương Dương nghị sự, đến lúc đó Đại Tư Mã sẽ phái người đến cùng chúng ta thương thảo việc Kinh Châu, mọi người hy vọng tỷ cũng có thể đến!"
Thái Nhã nghe vậy ngẩn ra, lập tức lắc đầu cười khổ: "Ta chỉ là một phụ nữ thì biết cái gì? Dù sao ta cũng không thay đổi được gì cả."
"Tỷ, nếu Đại Tư Mã cho điều kiện đủ phong phú, ta hy vọng tỷ có thể khuyên nhủ anh rể quy thuận Đại Tư Mã!"
"Hắn sẽ nghe ta? Các ngươi cũng quá coi trọng ta rồi."
Thái Nhã lạnh mặt quay đầu đi.
"Tỷ, ta nghĩ tỷ cũng không muốn nhìn thấy chúng ta và anh rể xung đột vũ trang?"
Thái Mạo rất hiểu rõ tính cách của Thái Nhã, bề ngoài nhìn lạnh lùng, nhưng nội tâm lại mềm mại, hắn tin tưởng Thái Nhã nhất định sẽ đáp ứng, giống như sáu năm trước vì lợi ích của gia tộc mà gả cho Lưu Biểu vậy.
"Các ngươi không thể bỏ qua cho ta sao!"
Thái Nhã vỗ bàn một cái, đứng lên trừng mắt nhìn Thái Mạo, trên mặt tràn đầy tức giận.
"Nhị tỷ, đây đều là vì Thái gia."
Thái Mạo vẻ mặt oan ức mà đáp lại.
"Ta đã vì Thái gia trả giá tất cả, tại sao các ngươi không thể để cho ta được sống yên ổn!"
Thái Nhã đỏ mắt, nước mắt lưng tròng, chỉ vào Thái Mạo lớn tiếng nói.
Nàng tựa hồ muốn đem tất cả những uất ức đè nén trong lòng giải tỏa hết ra ngoài."
"Ngươi cút cho ta, lăn ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Thái Nhã kích động, đem chặn giấy ở trên bàn ném ra ngoài.
"Ái ui!"
Chặn giấy không thiên vị, vừa vặn ném trúng trán của Thái Mạo, máu tươi xoạt một cái tuôn ra.
"Đức Khuê, đệ sao lại không né!"
"Có sao không, ta đi gọi lang trung!"
Thái Nhã sợ hết hồn, vội vàng lại đây kiểm tra vết thương của Thái Mạo.
"Không có chuyện gì, chỉ cần tỷ tỷ nguôi giận là được, ta bị thương thì có làm sao!"
Thái Mạo nhịn cơn đau ở trán, sử dụng khổ nhục kế, giả ra một bộ dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Ta làm như vậy cũng chính là vì mấy trăm mạng người của Thái gia chúng ta, lẽ nào nhị tỷ muốn nhìn thấy người nhà họ Thái chúng ta phải c·hết sao."
"Ngươi, ngươi, ta..."
Thái Nhã nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng, bả vai nàng suy sụp xuống, thở dài nói: "Thôi được, ta nghe lời đệ, ta đi!"
"Nhị tỷ, tỷ chính là phúc tinh của Thái gia chúng ta, tất cả mọi người trong Thái gia đều sẽ cảm tạ tỷ."
Thái Mạo ôm trán đầy vết thương, cao hứng nói.
Mà Thái Nhã lại tràn đầy chua xót trong lòng.
...
Theo ngày hội nghị đến gần, các đại biểu của thái, khoái, bàng, hoàng, mã, tập, dương bảy nhà dồn dập đi đến Tương Dương.
Cùng lúc đó, Lưu Bị lệnh Quan Vũ trấn thủ Tân Dã, còn mình thì dẫn Trương Phi, Ngụy Duyên cùng gần vạn nhân mã, lặng lẽ mai phục ở trên đường phải đi qua để đến Tương Dương, chuẩn bị đợi bảy đại gia tộc đến một mẻ lưới bắt gọn.
Đi đến trên quan đạo dẫn tới Tương Dương.
Đoàn xe của Thái gia chậm rãi di chuyển.
Lần này, hơn một ngàn hộ vệ bảo vệ Thái Mạo, Thái Nhã đến Hoàng gia Loan, trang bị đầy đủ, trong đó có hơn năm trăm kỵ binh.
Từ sau khi xảy ra sự việc Thái Nhã, Hoàng Nguyệt Anh bị tập kích lần trước, Thái Mạo càng thêm cẩn thận.
Đừng xem chỉ có một ngàn người, những người này đều là lực sĩ lấy một địch mười.
Thái Nhã nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Nếu Vương Đại Khí cứu nàng thật sự là người của Vương Dã, không biết lần này đi nghị sự có thể gặp gỡ hay không.
Nhưng, coi như nhìn thấy thì có thể làm sao?
Chính mình là người đã có chồng, hơn nữa còn là thê tử của Kinh Châu mục.
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của núi rừng.
Thái Nhã giương mắt nhìn lại, mấy chục tên kỵ sĩ mặc áo bào đen chạy như bay đến.
"Các ngươi là người phương nào?"
Hộ vệ Thái gia chắn ở trước xe ngựa, quát hỏi.
Thái Mạo cũng nhíu mày.
"Thái tướng quân, mạnh khỏe!"
Lập tức, một vị thư sinh chắp tay nói.
"Hóa ra là Trần sứ giả, ngươi không đi Tương Dương, tại sao lại tới đây?"
Thái Mạo nhìn Trần Cung vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Kế hoạch có biến, lần này Đại Tư Mã phái ra đặc sứ, hơn nữa phụ cận Tương Dương có thám tử xuất hiện, vì lý do an toàn, kính xin Thái tướng quân đi đến Hán Thủy Mỹ Nhân Tiều gặp lại, cũng xin bí mật thông báo cho mấy nhà khác cùng đi đến."
"Lẽ nào kế hoạch bị tiết lộ?"
Thái Mạo trong lòng trầm xuống, vội vàng sai người đi thông báo cho sáu nhà khác.
"Chúng ta đi Mỹ Nhân Tiều sẽ không bị thám tử theo dõi chứ!"
"Thái tướng quân xin yên tâm, chúng ta đã sắp xếp nhân thủ chặn lại."
"Vậy ta yên tâm."
Thái Mạo nghe Trần Cung nói, trong lòng âm thầm hoảng sợ, không biết lần này Hắc Kỳ Quân phái bao nhiêu người đến Kinh Châu.
Đoàn xe theo mệnh lệnh của Thái Mạo rẽ sang hướng bắc.
Đi được gần một canh giờ thì đến Mỹ Nhân Tiều.
Xa xa liền nhìn thấy ở trên mặt nước cách bãi sông không xa, lẻ loi dừng một chiếc lâu thuyền.
"Mời tướng quân cùng phu nhân lên thuyền!"
Trần Cung thấy hai người có chút do dự, khẽ mỉm cười nói: "Thái tướng quân, Thái phu nhân, Đại Tư Mã của chúng ta vô cùng coi trọng lần gặp mặt này, đã đặc biệt phái tới đặc sứ cùng phó hội trưởng 'Thiên Hạ Hội', bọn họ hiện tại đang ở trên thuyền chờ đợi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận