Tam Quốc: Chiến Trường Giả Chết Ta Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 100: Trên đùi viết thơ khiếp sợ Hà Thiến

**Chương 100: Viết Thơ Trê·n Đùi, Kh·i·ế·p Sợ Hà t·h·iến**
"Không được!"
"Tại sao lại không được!"
Vương Dã buồn bực muốn c·hết.
"Hừ, dễ dàng để ngươi đạt được thì sẽ không biết trân trọng!"
"Vậy, phải làm sao bây giờ?"
"Hay là..."
Vương Dã nhìn về phía đôi môi nhỏ nhắn kiều diễm mê người của Hà t·h·iến.
"Cút!"
Hà t·h·iến mặt mày sa sầm, nâng chân ngọc đá Vương Dã một cước.
"Được rồi!"
Vương Dã đứng dậy muốn đi, Hà t·h·iến liền k·é·o lại ống tay áo của hắn, dịu dàng nói: "Ngươi đi lần này nói là một năm, ai biết cần bao lâu, ngươi không thể cho ta lưu lại một tín vật sao!"
"Ta muốn để lại cho ngươi một ít, nhưng ngươi không phối hợp nha!"
Thấy Hà t·h·iến nhíu mày trừng hắn, Vương Dã s·ờ s·ờ mũi, xòe tay ra: "Hôm nay ta ngoại trừ tiểu huynh đệ, thì chẳng mang theo thứ gì!"
"Đồ không đứng đắn!"
Hà t·h·iến liếc hắn một cái, hơi trầm ngâm, khẽ mím môi đỏ, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười bỡn cợt.
"Ngươi có biết làm thơ không?"
Theo như nàng thấy, Vương Dã tuy rằng giỏi dụng binh, nhưng lại chưa từng nghe nói hắn có tài học gì, cũng chưa từng nghe nói hắn làm qua bài thơ nào, nàng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Vương Dã bối rối, lúng túng.
"Làm thơ?"
Vương Dã sững sờ, hắn không nghĩ tới Hà t·h·iến lại thích thơ, chẳng lẽ cô nương này trong x·ư·ơ·n·g là một nữ thanh niên văn nghệ.
"Quên đi, không làm khó ngươi nữa!"
Hà t·h·iến xem biểu tình của Vương Dã, cho rằng hắn thực sự không biết viết, bèn vuốt ve gò má của hắn rồi cười nói: "Vậy đổi sang tín vật khác đi!"
"Viết thơ mà thôi, chỉ là chuyện nhỏ!"
Vương Dã mỉm cười không phản đối, đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm bày đầy son phấn, cầm lấy một cây bút Họa Mi, chấm nước trong cùng một chút chu sa, nhìn quanh một vòng nhưng không tìm thấy giấy.
Hắn liếc mắt nhìn đôi chân thon dài trắng nõn dị thường lộ ra ngoài phượng bào của Hà t·h·iến, khẽ mỉm cười rồi đi tới.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Đừng động đậy!"
Vương Dã đem chân trắng của Hà t·h·iến đặt lên trên chân của mình, sau đó nhấc làn váy lên, cứ thế viết lên trên.
"Ngứa quá!"
"Ngứa quá!"
"Tiểu Thạch Đầu, ngươi mau viết nhanh lên một chút, ngứa c·hết nô gia!"
Hà t·h·iến lắc lắc vòng eo, không nhịn được mà "Khanh kh·á·c·h" cười không ngừng.
"Đừng động, lập tức liền xong ngay!"
"Còn động, ta sẽ đ·á·n·h vào mông!"
Vương Dã ngừng bút, uy h·iếp.
"Vẫn còn động!"
"Đùng!"
"Ư..."
"Nhịn một chút, lập tức viết xong ngay đây!"
"Khanh kh·á·c·h!"
"Xong rồi, viết xong rồi!"
Vương Dã ném cây bút sang một bên, ôm đôi chân đẹp của Hà t·h·iến, một mặt tự hào mà thưởng thức kiệt tác của mình.
"Chữ gì mà x·ấ·u thế!"
Hà t·h·iến tò mò đ·á·n·h giá nét chữ tr·ê·n chân của mình, nhất thời há to miệng nhỏ, trợn to đôi mắt đẹp, không nhịn được che miệng cười khẽ.
Những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên đôi chân trơn bóng, căng mịn của nàng, trông đến giật cả mình, vô cùng thê t·h·ả·m.
Nàng không nghĩ tới chữ của Vương Dã lại x·ấ·u đến như vậy, uổng phí cả đôi chân đẹp của mình.
"Ngươi cứ uốn éo, có thể viết được như vậy đã là tốt lắm rồi!"
Vương Dã bĩu môi, không khỏi oán giận nói.
"Tự mình viết kém còn trách người khác!"
Hà t·h·iến định thừa dịp chu sa chưa khô, lấy khăn tay ra lau, Vương Dã vội vàng nắm lấy tay nhỏ của nàng ngăn lại rồi nói: "Ngươi hãy niệm bài thơ này trước rồi hãy lau, vẫn chưa muộn!"
"Chữ đã viết thành như vậy, thơ có thể tốt hơn được chỗ nào!"
Hà t·h·iến thấy Vương Dã có vẻ mặt nghiêm túc, đành phải cúi đầu cẩn thận xem xét, sau đó đọc lên.
"Mười dặm hồ phẳng sương giăng đầy trời, từng tấc tóc đen nhuốm sầu năm tháng. Trăng bạc cô đơn, dáng hình chiếc bóng, chỉ muốn uyên ương, chẳng màng thành tiên."
("Thập lý bình hồ sương mãn thiên, thốn thốn thanh t·s·i sầu hoa niên. Đối nguyệt hình đan vọng tương hộ, chỉ t·i·ệ·n uyên ương bất t·i·ệ·n tiên.") "A!"
Hà t·h·iến đọc xong, hai chân căng lên, nhất thời nổi da gà toàn thân, cả người đều ngây ngẩn, hoàn toàn chìm đắm vào trong ý cảnh của bài thơ, trong miệng nhiều lần ghi nhớ từng câu chữ.
"Hô —— "
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Dã: "Đây thật sự là do ngươi nghĩ ra?"
"Đương nhiên!"
"Đây là ta chuyên làm thơ này vì nàng, có được không, vẫn có thể chứ!"
Vương Dã đem Hà t·h·iến ôm vào trong lòng, thâm tình nói.
"Thơ hay!"
"Thơ hay!"
"Thật sự là một bài thơ hay hiếm gặp!"
Hà t·h·iến cảm động đến mức vành mắt đều đỏ lên.
"Ba!"
Hà t·h·iến ôm lấy cổ Vương Dã, nghiêng người hôn lên, Vương Dã đang định thuận thế giữ nàng lại, không ngờ nàng lại như một mỹ nhân ngư, eo uốn một cái, từ trong l·ồ·ng n·g·ự·c Vương Dã trượt ra, đứng dậy rời đi.
Độ mềm mại của vòng eo nàng khiến Vương Dã phải than thở.
"Nàng đi đâu vậy?"
Vương Dã vội hỏi.
"Ta đi chép lại bài thơ!"
"..."
Vương Dã một mặt buồn bực rời khỏi hoàng cung.
Đợi khi về đến nơi ở, liền thấy ngoài cửa lớn có hai chiếc xe ngựa đang đỗ.
"U! Rất là xa hoa!"
Không cần hỏi, đây nhất định là do Tào Tháo đưa tới.
Hai chiếc xe ngựa này vẻ ngoài cực kỳ tinh xảo, có thể so sánh với Rolls-Royce của hậu thế.
Hắn đi lên trước, vén rèm lên đi vào, "Hoắc" bên trong không gian rất là rộng rãi.
Bên trong không những có thể ngồi mà còn có thể nằm ngủ, lại còn có cả một chiếc bàn nhỏ, bộ đồ trà, đồ uống rượu, lò than, có thể nói là đầy đủ mọi thứ.
Vương Dã không nhịn được chui vào trong tấm thảm hoa lệ, đ·á·n·h một vòng, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng cảnh cùng Điêu Thuyền ở trong xe hưởng thụ một chuyến lữ đồ mỹ miều không x·ấ·u hổ không táo bạo.
"Tướng quân, đây là do Tào giáo úy đưa tới!"
Vương Dã từ trên xe bước xuống, hộ vệ trưởng Trầm Lượng đi tới bẩm báo: "Tào giáo úy còn nói, đêm nay hắn ở Di Hồng Lâu mời khách, mong tướng quân nhất định phải đến."
"Lão Tào đúng là chu đáo!"
Vương Dã vỗ vỗ vào thùng xe, trong lòng vô cùng hài lòng.
Trở lại lều lớn, Vương Dã sợ hết hồn.
Chỉ thấy bên trong chất đầy đủ loại vật phẩm.
"t·h·iền nhi, nàng đây là muốn mở cửa hàng sao?"
Vương Dã trợn to hai mắt.
Điêu Thuyền cong cong khóe miệng, ôn nhu nói: "Đường xá xa xôi, những thứ này đều là để dùng dọc đường!"
Điêu Thuyền sau khi được mưa móc tưới nhuần, càng ngày càng xinh đẹp động lòng người.
Vương Dã mới vừa bị Hà t·h·iến trêu chọc tâm hỏa, thoáng chốc lửa dục liền bốc lên, vươn tay ôm lấy Điêu Thuyền vào trong l·ồ·ng n·g·ự·c.
Điêu Thuyền nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Vương Dã, đỏ mặt vội vàng xin tha: "Phu quân tha mạng, nô gia vẫn chưa khỏe hẳn mà?"
Vương Dã nghĩ đến Điêu Thuyền vừa mới p·h·á thân, đành thở dài buông nàng ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng thu dọn đồ đạc theo mình.
Lúc chạng vạng, Vương Dã ngồi xe ngựa của Tào Tháo đưa tới hướng về Di Hồng Lâu.
"Ha ha ha ha!"
"Hiền đệ, ta thật sự là bội phục ngươi!"
Tào Tháo nhìn thấy Vương Dã giơ ngón tay cái lên, nói: "Đầu óc của ngươi rốt cuộc làm bằng gì vậy, lại có thể nghĩ ra được chủ ý như thế!"
Sau khi thua cược Vương Dã, hắn trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, không biết Vương Dã làm sao mà bình yên vô sự rời khỏi Vương gia trạch viện.
Khi hắn biết được Vương Dã lại muốn hộ tống Lưu Hiệp rời kinh, suýt nữa há hốc mồm kinh ngạc, ngây người mười mấy nhịp thở mới phản ứng được, hóa ra đây mới là nguyên nhân Hà Tiến buông tha Vương Dã.
"Ai!"
Vương Dã thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Ta cũng không còn cách nào khác!"
"Nương nó, ngươi được lắm, Hà Tiến, thái hậu, Thập Thường Thị, đều bị tiểu tử ngươi đùa bỡn đến xoay như chong chóng, vậy mà ngươi còn ở đây giả bộ đáng thương, ta khinh bỉ ngươi."
Tào Tháo một bộ mặt đau răng.
Hai người đến Di Hồng Lâu, đương nhiên sẽ gọi Đỗ Tú Nương tiếp khách, biết được Vương Dã ba ngày nữa liền rời khỏi Lạc Dương, Đỗ Tú Nương không khỏi buồn bã ủ rũ.
Tào Tháo thấy hai người hình như có chuyện muốn nói, rất thức thời mà gọi những cô nương khác đi chơi.
Tào Tháo vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vương Dã cùng Đỗ Tú Nương, bầu không khí nhất thời trở nên hơi mờ ám.
"Tướng quân, Tú Nương có bài múa, không thể tiễn đưa, sớm chúc tướng quân lên đường bình an!"
Đỗ Tú Nương vành mắt ửng đỏ, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận