Tam Quốc: Chiến Trường Giả Chết Ta Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 2: Phụ ma "Bát Bảo Đà Long Thương "

**Chương 2: Phụ ma "Bát Bảo Đà Long Thương"**
Trong lịch sử, Quản Hợi cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm, từng là Cừ soái của quân Khăn Vàng Thanh Châu.
Sở dĩ tên tuổi của hắn lưu truyền hậu thế, đều là do một mình đấu với Quan nhị gia rồi bị chém.
"Ở đây còn có người sống!"
Vương Dã đang nghĩ ngợi, thì một tên tặc binh phát hiện ra hắn, không nói lời nào, ưỡn thương đâm tới.
Những tên tặc binh khác nghe tiếng la hét, dồn dập chạy tới hỗ trợ.
"Đùng!"
Mũi thương lóe hàn quang nhắm thẳng mặt đâm tới, Vương Dã bắt lấy cán thương.
Tên tặc binh ngẩn ra, nhíu mày, hai tay dùng sức muốn đoạt lại, tiếc rằng khí lực của Vương Dã vô cùng lớn, khó lay động mảy may.
"Keng!"
Vương Dã dùng sức lôi kéo.
Tên tặc binh buông tuột cán thương, lòng bàn tay trong nháy mắt bị mài mất một lớp da thịt, đau đến ngũ quan vặn vẹo, hít sâu khí lạnh.
"Giết!"
Vài tên tặc binh đã chạy tới, dồn dập khua thương đâm thẳng Vương Dã.
"Muốn chết!"
Vương Dã ra thương như điện, đi sau mà đến trước, trong chớp mắt liên tiếp chọn ngã bảy, tám tên tặc binh.
Những tên tặc binh còn lại kinh hãi, nhất thời không dám tiến lên.
Quản Hợi thấy Vương Dã dũng mãnh như vậy thì kinh ngạc.
Rút đao chỉ về phía Vương Dã, quát: "Tất cả xông lên cho lão tử, chém chết hắn!"
"Giết nha!"
Hơn trăm tên tặc binh liều mạng nhắm hướng Vương Dã.
Nhưng vào lúc này, từng bộ từng bộ "tử thi" đầy máu tươi bò lên từ trong đống xác chết, có đến hai mươi, ba mươi người.
Bọn tặc binh đều sững sờ, Vương Dã cũng sững sờ.
Hắn không ngờ lại có nhiều người giả chết đến vậy.
"Dù sao cũng là chết, liều mạng với bọn hắn!"
"Giết nha!"
Tên hán binh giả chết đầu tiên bò lên từ trong đống xác, rống to, xông về phía tặc binh.
Những tên hán binh giả chết khác thấy đằng nào cũng chết, thêm vào võ kỹ kinh người của Vương Dã, đơn giản liều mạng một phen, dồn dập cùng tặc binh chém giết lẫn nhau.
Dưới sự dẫn dắt của Vương Dã, một đám tặc binh bị giết đến liên tiếp lui về phía sau.
"Đều là rác rưởi!"
Quản Hợi nhổ nước bọt xuống đất, vẻ mặt khinh bỉ đẩy vài tên thủ hạ đang che trước mặt ra, vung đại đao khí thế hùng hổ đánh về phía Vương Dã.
Hắn giết người vô số, chưa từng để Vương Dã vào mắt.
"Giết!"
Hai người cách nhau không đủ ba mét, Quản Hợi quát lớn một tiếng, "Xoạt" một đao chém thẳng vào đầu Vương Dã.
Một đao này nhìn qua đơn giản, nhưng là do hắn mỗi ngày chém hơn ngàn lần luyện thành.
Lực lớn mà nhanh, hiếm có người tránh được.
Nếu đối phương nâng đao thương đón đỡ, tất sẽ bị chém đứt cả người lẫn binh khí làm hai đoạn.
"Oành!"
Vương Dã như quỷ mị vặn người né tránh, khua thương quay người quét ngang, bất ngờ đánh vào sau lưng Quản Hợi.
"Răng rắc!"
Cán thương gãy làm đôi.
Quản Hợi kêu thảm một tiếng, bị đánh mất trọng tâm ngã chổng vó xuống bùn đất, nước bùn bắn đầy mặt.
"Lão tử giết ngươi!"
Hắn vừa giận vừa sợ, nhịn đau sau lưng, gào thét muốn bò dậy.
Vương Dã cướp tới, dùng nửa đoạn cán thương đâm thẳng vào lưng hắn.
"Phốc!"
Mũi thương xuyên từ lưng ra ngực, hai mắt Quản Hợi ứa máu, miệng phun máu tươi, nặng nề ngã xuống vũng bùn, không còn động tĩnh.
Lịch sử của Quản Hợi đến đây chấm dứt.
"Keng!"
"Chúc mừng ngươi chém giết Quản Hợi, khen thưởng khuôn mẫu dung hợp Thần binh, cướp đoạt 200 điểm khí vận trị của Trương Mạn Thành."
Nghe được âm thanh hệ thống, Vương Dã mừng rỡ.
"Khuôn mẫu dung hợp Thần binh" nghe có vẻ rất lợi hại.
"Lão đại chết rồi!"
Tặc binh thấy Quản Hợi bị giết, nhất thời sĩ khí tan vỡ.
Bọn hán binh nhân cơ hội đánh lén, hơn trăm tên tặc binh bị giết đến tan tác bỏ chạy.
"Đừng đuổi!"
Vương Dã gọi đám hán binh đang hăng máu dừng lại.
Mọi người dồn dập dừng bước, khom người, tay chống đầu gối, tò mò nhìn Vương Dã, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Không ngờ người này nhìn có vẻ nho nhã, võ kỹ lại tuyệt vời đến vậy.
"Xung quanh đều là quân Khăn Vàng, nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta trước tiên tìm chút binh khí, lương thực rồi rời khỏi đây!"
Vương Dã nói xong liền đi về phía thi thể Quản Hợi.
Bọn hán binh nghe vậy nhìn nhau, mau chóng tản ra tìm kiếm áo giáp, binh khí, lương thực trong đống xác chết.
Vương Dã lột áo giáp của Quản Hợi mặc vào, nói với hệ thống:
"Hệ thống, khuôn mẫu dung hợp Thần binh sử dụng thế nào?"
"Khuôn mẫu dung hợp Thần binh hiện nay có thể chọn các binh khí: Bát Bảo Đà Long Thương, Minh Hồng Đao, Thái A Kiếm, Long Thiệt Cung."
"Kí chủ có thể chọn một loại Thần binh phụ ma lên binh khí cùng loại, khiến binh khí bình thường có thuộc tính của Thần binh!"
"Thần kỳ vậy sao?"
Vương Dã hưng phấn xoa tay, nhặt lên một cây trường thương bình thường, nói với hệ thống: "Phụ ma Bát Bảo Đà Long Thương!"
Vừa dứt lời, đột nhiên tay chìm xuống.
Cây trường thương bình thường, trong chớp mắt biến thành một cây thương toàn thân màu đen, nặng hơn trăm cân, thân thương điêu khắc hoa văn thô bạo.
"Không tệ! Không tệ!"
Vương Dã vuốt thân thương, ngắm nhìn đầu thương lóe hàn quang, yêu thích không buông tay.
"Keng!"
"Ngươi đã kích hoạt nhiệm vụ hệ thống!"
"Nhiệm vụ một, cấp sự kiện, thu nạp được một nghìn binh lính có thể nhận thưởng, nhiệm vụ thất bại không trừng phạt!"
"Nhiệm vụ hai, cấp lịch sử, cứu Nam Dương quận thái thú Trử Cống, thay đổi lịch sử có thể nhận thưởng, thất bại không trừng phạt!"
"Ta đi, lại có nhiệm vụ, còn là hai cái!"
"Cấp sự kiện, cấp lịch sử. . ."
Vương Dã không nhịn được hỏi: "Hệ thống, nhiệm vụ tổng cộng chia làm mấy cấp?"
"Nhiệm vụ chia làm bốn cấp: cấp sự kiện, cấp lịch sử, cấp sử sách, cấp độ sử thi, cấp bậc nhiệm vụ càng cao phần thưởng càng phong phú!"
Nghe xong giới thiệu của hệ thống, Vương Dã không khỏi động lòng.
Với hiểu biết về lịch sử Tam Quốc của hắn.
Trương Mạn Thành sau khi giết Trử Cống đã chiếm cứ Uyển Thành mấy tháng, sau đó bị thái thú mới là Tần Hiệt giết chết.
Nếu cứu được Trử Cống, không những có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, nhận thưởng, mà còn được đối phương trọng dụng.
Đến lúc đó trở về Vương gia, sẽ cùng đại bá làm một cái kết thúc.
Vương Dã quyết định xong, lại nhíu mày.
Hiện tại chiến cuộc hỗn loạn, đâu đâu cũng có quân Khăn Vàng, hắn căn bản không biết Trử Cống đang ở đâu.
"Keng, kí chủ có thể tiêu tốn 200 điểm khí vận trị, tra tìm thông tin liên quan đến nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ chỉ được tra tìm một lần."
"Ồ! Còn có chức năng này!"
Vương Dã mừng rỡ, lập tức tiêu tốn 200 điểm để tra được tin tức về Trử Cống.
Hóa ra, Trử Cống đang bị quân Khăn Vàng vây khốn ở "Yến Tử Pha" cách Uyển Thành hơn hai mươi dặm.
Vương Dã hơi trầm ngâm, đi đến bên cạnh cỗ thi thể mất nửa khuôn mặt.
Căn cứ ký ức của nguyên chủ, người này chính là đô úy Chương Đình.
Đi đến bên cạnh thi thể Chương Đình.
Vương Dã nhịn cơn buồn nôn, lấy ấn tín, binh phù từ trên người đối phương thu cẩn thận, đứng dậy quan sát xung quanh, phát hiện cách đó không xa xuất hiện một đội quân Khăn Vàng lớn, lập tức hô to với đám hán binh:
"Quân Khăn Vàng đến rồi, mau vào núi!"
Nói xong, liền chạy về phía vùng rừng núi gần đó.
Đám hán binh đã coi Vương Dã là người dẫn đầu, không do dự, dồn dập chạy theo vào rừng cây.
Đi vội nửa canh giờ, không thấy quân Khăn Vàng đuổi theo, mọi người mới dừng lại nghỉ ngơi.
Vương Dã cười, ôm quyền nói với đám hán binh: "Tại hạ là Vương Dã, thân tùy của Chương đô úy, không biết chư vị là người dưới trướng của ai?"
"Vũ Dương huyền đình trưởng Tần Lực Tần Nghi Thọ, ra mắt Vương thân tùy!"
Tên hán binh đầu tiên nhảy lên hỗ trợ Vương Dã giết ngược lại quân Khăn Vàng cười ha hả ôm quyền nói.
"Tần Nghi Thọ!"
Vương Dã sững sờ, nói đùa: "Ngươi có phải là có huynh đệ tên Tần Nghi Lộc."
"Vương thân tùy, tam đệ của ta đang hầu hạ ở Lạc Dương, sao ngài lại quen biết hắn?"
Tần Lực ngạc nhiên hỏi.
"Ta đi, thật đúng là thế!"
Vương Dã trợn to hai mắt, lập tức lắc đầu cười nói: "Ta đoán mò!"
Tiếp đó, Vương Dã lần lượt hỏi tên mọi người, tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Có thể làm thân tùy của đô úy, tự nhiên không phải người bình thường, lại nói Vương Dã tướng mạo anh tuấn, võ kỹ cao cường, vừa nhìn đã biết là con cháu thế gia cường hào, bọn hán binh không dám thất lễ, dồn dập tự giới thiệu.
Những hán binh này có mười tám người, đều là từ các quận lỵ phụ cận điều đến, phần lớn không quen biết nhau.
Vương Dã hàn huyên cùng mọi người một phen, ghi nhớ tên và lai lịch của họ, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn mọi người.
"Các vị, Trử phủ quân đang bị tặc nhân vây khốn ở Yến Tử Pha, Chương đô úy trước khi chết mệnh ta thu nạp binh lính cứu viện phủ quân, không biết chư vị có nguyện ý giúp ta!"
"Ách ——"
Mọi người nghe vậy đều sững sờ, không khỏi nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận