Tam Quốc: Chiến Trường Giả Chết Ta Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 139: Quân Tây Lương quân chia thành ba đường Mã gia phụ tử ngộ phục

**Chương 139: Quân Tây Lương chia ba đường, cha con Mã gia trúng mai phục**
"Một là nỏ liên châu có thể bắn liên tục mười mũi tên; hai là Mạch đao thủ chuyên dùng để đối phó trọng giáp kỵ binh xông trận; cuối cùng chính là Bắc Bình Thiết Kỵ!"
Ngưu Phụ nói với vẻ mặt ngưng trọng.
"Kỵ binh chúng ta cũng có, số lượng không ít hơn kỵ binh của Vương Dã!"
Hàn Toại không phục.
Ngưu Phụ lắc đầu: "Kỵ binh của Vương Dã đều là một người hai ngựa, hơn nữa đều là chiến mã Ô Hoàn, tốc độ hành động rất nhanh, thiện chiến nhất về tập kích và phục kích, vô cùng khó chơi!"
Nghe Ngưu Phụ nói, Hàn Toại nhíu mày.
Mười bộ Tây Lương tuy rằng kỵ binh không ít, nhưng không thể làm được một người hai ngựa, hơn nữa hình thể và chủng loại ngựa cũng kém hơn một chút so với ngựa Ô Hoàn.
"Thì ra Vương Dã liên tiếp lập chiến công là dựa vào ba chiêu này."
Hàn Toại hơi trầm ngâm, đột nhiên cười nói: "Ta thấy cũng chỉ có thế!"
"Chẳng lẽ minh chủ có phương pháp phá giải?"
Ngưu Phụ có chút kích động hỏi.
Mã Đằng cũng dựng thẳng lỗ tai lên, trong lòng suy đoán biện pháp của Hàn Toại.
"Các ngươi yên tâm, ta tự nhiên có phương pháp phá giải."
Hàn Toại cười nói: "Có điều đây là cơ mật, tạm thời giữ bí mật."
Nói xong, hắn liền đưa ra kế hoạch tác chiến, đại quân chia làm ba đường tấn công Vương Dã.
Một đường là quân cánh trái, do Ngưu Phụ chỉ huy, lĩnh bốn vạn người của bản bộ.
Một đường là quân cánh phải do Mã Đằng chỉ huy, lĩnh ba vạn người của bản bộ.
Còn hắn là trung lộ quân, lĩnh hơn tám vạn người của tám bộ Tây Lương cùng với bản bộ nhân mã.
Ba đường đại quân yểm trợ lẫn nhau, ngay hôm đó xuất phát.
Đối với kế hoạch của Hàn Toại, mọi người đều biểu thị ủng hộ.
Quân nghị kết thúc, Ngưu Phụ, Lý Nho, Mã Đằng mọi người lần lượt rời đi, đại tướng Diêm Hành dưới trướng Hàn Toại, nhìn bên ngoài lều lớn, nói với Hàn Toại: "Chúa công, khi nào chúng ta động thủ?"
Hàn Toại suy nghĩ một chút, đi tới bàn bày bản đồ, chỉ một vị trí trên bản đồ, giọng nói lạnh băng: "Ba ngày sau, chúng ta sẽ tiễn hắn lên đường ở nơi này!"
Trong Hào Thung Cốc đạo, Mã gia quân đi chậm rãi.
"Không biết Vương Dã đã nhận được tin chưa."
Mã Đằng có chút thấp thỏm bất an.
Đêm đó sau khi quân nghị kết thúc, hắn liền phái người đưa mật tin cho Vương Dã, trong mật thư viết rõ tỉ mỉ tình hình quân Tây Lương.
Ở Mi Thành, hai người đã thương nghị xong, chờ hai bên giao chiến lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn sẽ đánh úp trung quân của Hàn Toại, đến lúc đó quân Tây Lương đại loạn, hắn liền cùng Vương Dã hợp binh một chỗ, triệt để tiêu diệt Hàn Toại và Ngưu Phụ.
"Phụ thân, nơi này địa thế hiểm yếu, nếu có mai phục, quân ta sẽ nguy hiểm, vẫn nên sớm thông qua thì tốt hơn!"
Mã Siêu nhìn địa thế xung quanh, nhắc nhở.
"Con ta không cần phải lo lắng!"
Mã Đằng vuốt râu cười nói: "Hàn Toại vẫn chưa hay biết gì, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay ta!"
Bây giờ đối với bọn họ uy hiếp lớn nhất chính là Hàn Toại, mà trung lộ đại quân của Hàn Toại vẫn còn ở phía sau bọn họ, nghĩ tới những điều này, Mã Siêu liền không tiếp tục khuyên.
"Ầm ầm ầm!"
Trên sườn núi xung quanh đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, ngay lập tức vô số hòn đá từ trên sườn núi cao chót vót lăn xuống.
Những tảng đá này lớn nhất thì cao bằng nửa người, nhỏ nhất cũng phải to bằng chậu rửa mặt, phóng tầm mắt nhìn thì khó có thể tính toán, thanh thế doạ người.
"Không được, có mai phục!"
"Mẹ ơi, mau chạy!"
Nhìn thấy đá bay tới, binh lính Mã gia quân kinh hãi, hỗn loạn lung tung.
Mã Đằng trợn to hai mắt, sửng sốt mười mấy hơi thở mới phản ứng lại được.
"Phụ thân cẩn thận!"
Mã Siêu vung trường thương hất văng một khối đá bay, kéo ống tay áo Mã Đằng, cuống cuồng trốn đến sau một xác chiến mã.
Đá lăn xuống khiến một đám binh lính kêu cha gọi mẹ, đứt gân gãy xương, không tới nửa nén hương, đập chết và làm bị thương ba, bốn ngàn người.
"Giết nha!"
Đá trên sườn núi vừa ngừng, liền có một đám người giết tới.
Lúc này, Mã gia quân hỗn loạn tưng bừng, làm sao có thể đỡ được đối phương đánh lén, bị đối phương giết đến mức căn bản không có sức lực chống đỡ.
"Kết trận, mau kết trận!"
Mã Đằng vội vàng hô to với binh lính dưới trướng.
Nếu như không nhanh chóng tạo thành quân trận, sẽ bị quân địch một phía tàn sát.
"Phụ thân, hài nhi đi giết một trận trước."
Mã Siêu thấy quân địch đã giết tới, vì cho Mã Đằng tranh thủ thời gian, lập tức dẫn hơn ba trăm thân vệ dưới trướng xông lên nghênh chiến.
"Giết!"
Mã Siêu một thân cẩm bào giáp bạc, vung trường thương, chỉ trong mấy hơi thở liền giết hơn ba mươi người, quân địch thấy Mã Siêu dũng mãnh, kinh hãi, dồn dập tránh lui.
Mã Siêu bằng sức một người, chặn lại thế xung phong của quân địch.
"Bắn tên!"
Mã Siêu đang hăng say chiến đấu, một âm thanh quen thuộc mà lạnh như băng đột nhiên quát lên.
"Vèo vèo vèo!"
Một làn mưa tên bắn tới, Mã Siêu vội vàng múa thương chống đỡ, thân vệ bên cạnh trong nháy mắt ngã xuống ba mươi, bốn mươi người.
"Diêm Hành! Ngươi và ta là quân bạn, vì sao phục kích quân ta!"
Đẩy lui mưa tên, Mã Siêu nhìn về phía quân địch, con ngươi đột nhiên co rút lại, trừng mắt nhìn đối phương đầy tức giận.
"Ta phi!"
Diêm Hành cười gằn: "Bọn ngươi cấu kết Vương Dã tiểu nhi, bí mật báo tin, cho rằng chúng ta không biết sao!"
Nói xong, hắn ném một cái đầu người đến dưới chân Mã Siêu.
Mã Siêu vừa nhìn, chính là người đưa tin đêm đó.
"Giết nha!"
Sự việc đã bại lộ, cha con Mã Đằng, Mã Siêu chỉ có thể liều mạng một trận chiến, trong lúc nhất thời trong sơn đạo, tiếng hô "giết" rung trời, thây chất đầy đồng.
. . .
Lúc chạng vạng, mặt trời dần dần xuống núi.
Ánh tà dương chiếu rọi bầu trời đỏ rực.
Một tên kỵ binh người đầy máu, uể oải không thể tả, phi nước đại về phía quân doanh Thằng Trì Thành.
"Người tới là người phương nào!"
Thủ doanh quân tốt quát hỏi.
"Ta là quân hậu dưới trướng Mã Đằng Mã tướng quân, phụng mệnh hướng đại tướng quân cầu viện!"
Người đến âm thanh khàn giọng, vẻ mặt lo lắng.
Triệu Vân hôm nay tìm doanh, nghe vậy lập tức mang người tới bái kiến Vương Dã.
Trong soái trướng trung quân đại doanh, Vương Dã đang tập trung tinh thần kiểm tra bản đồ, nghĩ đến chiến cuộc sắp tới, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm thấm ruột thấm gan, đây là mùi thơm cơ thể đặc trưng của thiếu nữ.
Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Mã Vân Lộc bưng một chén trà thang đi tới.
"Đại tướng quân mời dùng trà!"
Mã Vân Lộc đặt trà lên bàn, nhẹ giọng nói nhỏ.
Từ khi Mã Vân Lộc nhìn thấy tướng mạo thật của Vương Dã, đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu, thậm chí có chút ngượng ngùng, quả thực như biến thành người khác.
Vương Dã thân phận hiển quý, võ kỹ cao cường, lại anh tuấn, hơn nữa Mã Đằng trước đó đã căn dặn, Mã Vân Lộc đã coi Vương Dã là vị hôn phu tương lai.
Vương Dã thấy Mã Vân Lộc lén nhìn hắn, khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo vào trong lòng, Mã Vân Lộc mất thăng bằng, mông ngồi lên đùi Vương Dã.
"A!"
Mã Vân Lộc phát ra một tiếng kêu khẽ, nhất thời đỏ bừng mặt, muốn giãy dụa đứng lên, lại bị Vương Dã vững vàng giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn.
"Đại tướng quân, mau buông nô gia ra, vạn nhất bị người nhìn thấy có thể sẽ xấu hổ chết mất!"
"Ý của nàng là, chỉ cần không ai nhìn thấy là được!"
Vương Dã cười xấu xa nói.
"Người đâu, mau buông nô gia ra!"
Mã Vân Lộc vội la lên.
Vương Dã cũng nghe được tiếng bước chân dồn dập, lúc này mới thả Mã Vân Lộc mặt đỏ ửng ra.
"Chúa công, Mã Đằng Mã tướng quân xảy ra chuyện rồi!"
Triệu Vân mang theo tên quân hậu kia bước nhanh vào trong lều, lo lắng nói.
Vương Dã nghe vậy, trong lòng chìm xuống, Mã Vân Lộc lập tức lo lắng.
"Khởi bẩm đại tướng quân, nhà ta tướng quân bị Hàn Toại phục kích, tuy liều mạng giết ra khỏi trùng vây, nhưng truy binh đuổi sát không buông, mong đại tướng quân mau chóng tiếp viện!"
Tên quân hậu kia quỳ sát xuống đất, mang theo tiếng khóc nức nở khẩn cầu.
Vương Dã mọi người vẻ mặt khiếp sợ, Mã Vân Lộc như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận