Tam Quốc: Chiến Trường Giả Chết Ta Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 118: Đỗ Tú Nương cùng Tần Nghi Lộc

**Chương 118: Đỗ Tú Nương và Tần Nghi Lộc**
"Ít nhất một triệu tiền!"
Trầm Lượng có chút ngượng ngùng nói.
"Được!"
"Khi nào cần?"
Đỗ Tú Nương rất sảng khoái.
"Càng nhanh càng tốt, chúng ta còn cần thông qua hắn, đem nhân lực bố trí vào trong hàng ngũ thủ thành sĩ tốt!"
Trầm Lượng không ngờ Đỗ Tú Nương lại đáp ứng nhanh gọn như vậy, xem ra nàng đối với Quan Quân Hầu là thật lòng.
"Ngươi chờ một chút!"
Đỗ Tú Nương xoay người rời khỏi phòng.
Một lát sau, nàng vất vả ôm một cái bọc nhỏ đi vào.
Trầm Lượng thấy vậy vội vàng tiến lên giúp đỡ.
"Đây là toàn bộ gia sản của ta, chắc là đủ rồi!"
Đỗ Tú Nương nhẹ nhàng vuốt ve bọc nhỏ.
Bên trong chứa tiền chuộc thân của nàng, là "tự do" của nàng, nàng vì thế đã phải trả giá không biết bao nhiêu gian khổ.
Có điều, nàng đã trao cả thân thể và trái tim cho Vương Dã, thì sao còn quan tâm đến số tiền này.
Coi như Vương Dã sau này vì thân phận của nàng mà vứt bỏ nàng như chiếc giày rách, nàng cũng chấp nhận.
Đỗ Tú Nương chầm chậm mở bọc ra.
Bên trong là một cái rương nhỏ được chế tác tinh xảo.
Mở rương ra.
Ánh sáng lung linh tỏa ra rực rỡ cả căn phòng.
Trầm Lượng hoa cả mắt, nhìn kỹ lại trong lòng kinh ngạc, không ngờ Đỗ Tú Nương lại tích góp được nhiều tiền như vậy.
Trong rương đựng đầy vàng bạc châu báu, phỉ thúy ngọc thạch, đừng nói một triệu, ba bốn triệu cũng có.
"Đỗ cô nương, không cần nhiều như vậy!"
Trầm Lượng vội vàng xua tay nói.
Đây chính là tiền chuộc thân của Đỗ Tú Nương, người ta có thể không chút do dự mà lấy ra, thật khiến người khác kính nể.
"Ngươi muốn trà trộn vào hàng ngũ quan binh thủ thành, tất nhiên cần phải có thủ đoạn, tiêu tốn sẽ không nhỏ, có nhiều tiền dễ làm việc hơn!"
Đỗ Tú Nương ánh mắt kiên định: "Chỉ cần có thể hoàn thành việc lớn, tốn bao nhiêu tiền cũng đáng!"
"Tại hạ thay mặt Hầu gia cảm tạ cô nương!"
Trầm Lượng trịnh trọng hành lễ.
Hắn thật sự cảm động trước tấm lòng của đối phương.
Nếu Vương Dã có thể thành công đương nhiên là điều đáng mừng, vạn nhất thất bại, Đỗ Tú Nương xem như hết đường.
Đừng thấy nàng hiện tại phong quang vô hạn, đến khi tuổi già sức yếu, bệnh tật quấn thân, thanh lâu tất sẽ vứt bỏ nàng như giày rách, kết cục có thể tưởng tượng được.
...
Chạng vạng, sòng bạc Tiêu Dao Lâu.
"Tiên sư nó, thật xúi quẩy, lại thua sạch!"
Tần Nghi Lộc thở phì phò từ trong sòng bạc đi ra.
Từ khi quan sát buổi diễn võ ở tây viên, hắn đã thực tế hơn không ít.
Hắn không có thần lực như Điển Vi, càng không có tiễn thuật tinh xảo như Hoàng Tr·u·ng, rốt cuộc hiểu được thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Cái gì mà minh châu bị long đong, thực ra bản thân chẳng là gì cả.
Từ đó, hắn lại quay về cuộc sống buồn tẻ như trước.
Mỗi ngày đúng giờ điểm mão, giao xong tiền thuê nhà, số tiền còn dư lại đem đi đánh bạc.
Vận may của hắn gần đây rất kém, mười có chín ván thua, nợ sòng bạc không ít tiền.
Đại lão của sòng bạc nói với hắn, nếu không trả nợ, sẽ đánh gãy chân hắn.
Trên đường trở về, đi ngang qua Di Hồng Lâu, Tần Nghi Lộc nhìn những cỗ xe ngựa sang trọng bên ngoài mà không khỏi hâm mộ.
"Nhi à, đến hạn trả tiền nhà rồi!"
Về đến nhà, vừa mới uống ngụm nước, mẹ hắn, Vương thị, bước vào.
"Sao lại phải trả tiền nhà!"
Tần Nghi Lộc ngã người xuống giường, bực bội vung tay: "Biết rồi!"
Chỉ dựa vào bổng lộc của Tần Nghi Lộc thì không thể duy trì cuộc sống hiện tại, mà hắn lại không muốn chuyển đến khu ổ chuột.
Để phụ giúp gia đình, Vương thị đành phải ra ngoài bày sạp, bán chút đồ ngọt làm từ mật ong, quả hải táng cùng táo, để kiếm thêm thu nhập.
Vương thị đã hơn bốn mươi tuổi, thủ tiết nhiều năm.
Tuy đã có tuổi, nhưng da dẻ vẫn trắng nõn, phong vận vẫn còn, được người ta gọi là điểm tâm ngọt Tây Thi, thu hút không ít gã đàn ông không vợ lân la đến.
Vì thế, hàng xóm không ít người sau lưng xì xào bàn tán.
Tần Nghi Lộc thấy nhục nhã, nhưng lại không thể làm gì.
Vương thị thấy Tần Nghi Lộc thiếu kiên nhẫn, cũng không muốn giận hắn, thở dài đi làm cơm.
"Cốc cốc cốc!"
Cửa phòng bị gõ vang.
"Ai vậy?"
"Ta là đến tìm quân Tần hầu!"
"Đợi một chút!"
Vương thị đặt việc đang làm dở xuống rồi đi mở cửa.
Bên ngoài đứng một hán tử tráng kiện khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.
"Chào bá mẫu, ta tên Trầm Lượng, đến tìm quân Tần hầu, không biết hắn có ở nhà không?"
"Có, mời vào!"
"Đây là chút quà mọn của tại hạ!"
Trầm Lượng đặt một ít quà tặng lên trên bàn, Vương thị vừa nhìn thấy, nhất thời mừng rỡ ra mặt, vội vàng bưng trà rót nước, vô cùng nhiệt tình,
"Ngươi là người của sòng bạc?"
Tần Nghi Lộc thấy Trầm Lượng cao to vạm vỡ, không nhịn được phất tay: "Ta hiện tại không có tiền, vài ngày nữa sẽ trả lại hết!"
"Ai đòi nợ lại mang quà tặng tới chứ!"
Trầm Lượng khẽ nhếch miệng, nhẹ giọng nói: "Ta là người của Quan Quân Hầu!"
Tần Nghi Lộc nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn không ngờ Vương Dã vẫn còn người ở lại kinh thành.
"Không biết các hạ tìm ta có việc gì?"
"Ta tới tìm ngươi để nhờ giúp đỡ!"
". . ."
Trầm Lượng và Tần Nghi Lộc hàn huyên khoảng chừng một nén nhang rồi lặng lẽ rời đi.
Sau khi Trầm Lượng đi, Tần Nghi Lộc vẻ mặt phức tạp nhìn số đồ trang sức trên bàn.
Hắn rất thiếu tiền, số tiền này đến rất đúng lúc.
Nhưng số tiền này rất "nóng", vạn nhất bị Đổng Trác biết, với tính cách tàn bạo của hắn, không phải đem hắn ra "điểm thiên đăng" mới là lạ.
Thế nhưng, nếu không giúp đỡ, số tiền này nhất định phải trả lại, đến lúc thập cửu lộ nghĩa quân đánh hạ Lạc Dương, bản thân biết đối mặt với Vương Dã thế nào đây.
Đêm đó, hắn ôm đống vàng bạc châu báu trằn trọc mãi không ngủ được.
Ngày hôm sau.
Tần Nghi Lộc sau khi điểm mão, dẫn theo vài tên sĩ tốt đi tuần tra ở bắc thành môn, vừa vặn gặp thủ thành giáo úy cùng vài tên quân hậu đang tán gẫu.
"Đang tán gẫu chuyện gì vậy?"
Hắn cười cười bước tới.
"Hôm qua ta có đến Di Hồng Lâu, cuối cùng cũng được gặp Đỗ cô nương."
Thủ thành giáo úy mặt mày hớn hở nói: "Đỗ cô nương không hổ là đệ nhất vũ cơ kinh thành, eo thon mông nở, ôi chao, mê chết người, nếu có thể..."
Hắn nháy mắt mấy cái với mọi người, vẻ mặt hèn mọn nói: "Lão tử có c·hết cũng cam lòng!"
Mọi người nghe xong đều lộ vẻ mong chờ.
Tần Nghi Lộc chỉ mới được thấy Đỗ Tú Nương một lần duy nhất tại buổi diễn võ ở tây viên.
Chỉ một thoáng nhìn qua, đã làm hắn thần hồn điên đảo, đáng tiếc Di Hồng Lâu tiêu phí quá cao, hắn không thể nào đến được.
"Phú quý hiểm trung cầu, liều mạng vậy!" (Nguyên tác: Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, XXX mẹ hắn!)
Tần Nghi Lộc nghĩ đến đống vàng bạc châu báu tối qua, cuối cùng hạ quyết tâm.
...
Đổng Trác sau khi g·iết c·hết cả nhà Viên Ngỗi, đem đầu của họ đưa cho hai anh em Viên Thiệu và Viên Thuật.
Sau đó, khởi binh mười lăm vạn, phao tin là hai mươi vạn, chia quân làm hai đường.
Một đường sai Lý Giác, Quách Tỷ dẫn năm vạn quân trấn giữ Tị Thủy quan.
Tự mình lĩnh mười vạn, cùng Lý Nho, Lữ Bố, Phàn Trù, Trương Tế các tướng trấn thủ Hổ Lao quan.
Quân mã tới quan.
Đổng Trác sai Lữ Bố lĩnh ba vạn quân ra trước quan hạ trại, còn mình thì đóng quân ở trong quan.
Viên Thiệu, Viên Thuật nhận được đầu của cả nhà Viên Ngỗi, khóc lóc thảm thiết, thề báo thù cho thúc phụ.
Viên Thiệu để lại mười đường nghĩa quân tiếp tục tấn công Tị Thủy quan, còn mình thì thân chinh dẫn tám đường nghĩa quân đến Hổ Lao quan.
Đánh hạ Hổ Lao quan là có thể tiến thẳng tới Lạc Dương.
Vương Dã để Từ Hoảng, Giả Hủ trấn thủ Huỳnh Dương thành, còn mình cùng Quách Gia, Điển Vi, Hoàng Tr·u·ng, Triệu Vân và các tướng lĩnh binh đến Hổ Lao quan.
Tám đường nghĩa quân, cộng thêm binh mã của Vương Dã, tổng binh lực gần hai mươi vạn, là đội quân tinh nhuệ nhất trong toàn bộ liên minh phạt Đổng.
Binh mã của Tôn Kiên bị Hoa Hùng tiêu diệt, Hà Nội thái thú Vương Khuông làm tiên phong, lĩnh một vạn binh mã đến Hổ Lao quan trước.
Lữ Bố thấy quân địch đến, lập tức lĩnh ba ngàn Tịnh Châu lang kỵ nghênh chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận