Tam Quốc Chi Thế Kỷ Thiên Hạ

Tam Quốc Chi Thế Kỷ Thiên Hạ - Q.1 - Chương 212: Tiêu diệt Hung Nô (length: 8735)

Chương 212: Tiêu diệt Hung Nô!
Lý Dương trong lòng đã đồng ý đề nghị của Quách Gia, liền bộ mặt tức giận trở về địa điểm ẩn thân của bộ đội, đi theo Lý Dương cùng nhau trở về còn có Quách Gia, Quách Gia lập tức an bài người đi thời khắc nhìn chằm chằm đám Hung Nô kia.
Bởi vì có kinh nghiệm tham gia quân đoàn thí luyện trước đó của Cam Ninh và Ngô Phàm bọn hắn, cho nên khi Lý Dương bọn hắn tiến vào chiến trường không gian lần nữa, đã đặc biệt chuẩn bị một chút lương khô.
Hiện tại thời gian đã gần chạng vạng tối, cho nên Lý Dương muốn cho bọn họ ăn no sau đó nghỉ ngơi một chút, dưỡng đủ tinh thần để ứng đối 'đại chiến' sắp tới.
Đám Hung Nô hiển nhiên không có ý định ngủ sớm, mãi cho đến nửa đêm vẫn còn đang u·ố·n·g r·ư·ợ·u cuồng hoan, điều này khiến Lý Dương càng thêm sốt ruột và p·h·ẫ·n nộ.
Nếu đám Hung Nô không ngủ, mà mình dẫn người tiến đến tiến đ·á·n·h, sợ rằng sẽ diễn biến thành giao chiến chính diện với kỵ binh Hung Nô, nếu như thế còn không bằng dẫn người c·ô·ng kích trước thì hơn!
So với sự p·h·ẫ·n nộ và gấp gáp của Lý Dương, Quách Gia lại có vẻ rất bình tĩnh, theo ý nghĩ của hắn, Hung Nô đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g càng muộn càng tốt, bọn chúng bị đ·i·ê·n càng muộn thì nửa đêm về sáng ngủ càng say, người nhà đ·á·n·h lén cũng sẽ thành c·ô·ng hơn.
Lại qua hai canh giờ đợi đến lúc rạng sáng, người giám thị Quách Gia p·h·ái đi liền tới báo cáo rằng, những kỵ binh Hung Nô kia đều đã ngủ say.
Lúc này Lý Dương vẫn luôn sốt ruột chờ đợi tin tức từ Hung Nô mà không ngủ, nghe được tin báo của tên lính này, vội vàng đ·á·n·h thức tất cả binh sĩ đang nghỉ ngơi.
Những người Lý Dương mang tới đều là tinh nhuệ, cho nên sau khi nhận được m·ệ·n·h lệnh của Lý Dương chưa đầy một phút, Yên Vân t·h·iết Kỵ và Trục Nhật Cung Binh vốn đang ngủ say liền chờ xuất p·h·át.
Đợi đến khi binh sĩ đã tập kết xong, Lý Dương liền dẫn quân tiến về nơi đóng quân của kỵ binh Hung Nô, bởi vì cuồng hoan trước đó, cho nên hiện tại doanh trại Hung Nô vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Tuy phần lớn kỵ binh Hung Nô đều đang ngủ, nhưng dù nói thế nào kỵ binh Hung Nô cũng là một đám binh chủng đặc t·h·ù, cho nên vẫn có chút ít Hung Nô đang đi tuần.
Đối với những kỵ binh Hung Nô tuần tra này, Lý Dương bảo Triệu Vân và Thái Sử Từ dùng cung tiễn bắn c·h·ế·t từng người.
Cung t·h·u·ậ·t của Triệu Vân và Thái Sử Từ đều tương đương cao siêu, hai người phi thường dễ dàng bắn g·i·ế·t những kỵ binh Hung Nô tuần tra này mà không để cho những người khác p·h·át hiện.
Sau khi đ·á·n·h c·h·ế·t hết lính Hung Nô tuần tra, Lý Dương liền dẫn tất cả mọi người lặng lẽ tiến vào doanh địa của bọn chúng.
Khi xông vào, mọi người liền bắt đầu chia nhau đ·á·n·h g·i·ế·t kỵ binh Hung Nô, Lý Dương tự nhiên cũng không nhường ai, xông lên phía trước nhất.
Bởi vì đám Hung Nô đều ngủ t·ử khí nặng nề, cho nên lúc đầu cũng chưa xảy ra bất trắc gì, bất quá khi bọn hắn đ·á·n·h c·h·ế·t gần một nửa Hung Nô, sự cố vẫn p·h·át sinh.
Trong lều vải Hung Nô ngoài người Hung Nô ra, còn có rất nhiều nữ t·ử Tr·u·ng Nguyên bị bắt làm tù binh, những cô gái này quần áo rách rưới, toàn thân mang thương, rõ ràng vừa trải qua sự đối đãi không ra gì.
Mục đích Lý Dương đến đây là để nhanh chóng đ·á·n·h g·i·ế·t Hung Nô, cho nên chỉ có thể tạm thời không quan tâm những nữ t·ử Tr·u·ng Nguyên nh·ậ·n hết lăng n·h·ụ·c hoặc bất tỉnh hoặc ngủ m·ấ·t.
Bất quá trong một cái lều vải, một nữ t·ử Tr·u·ng Nguyên bị tiếng binh sĩ đ·á·n·h g·i·ế·t Hung Nô đánh thức, đối mặt với binh sĩ đầy m·á·u, liền p·h·át ra tiếng th·é·t c·h·ói tai.
Tiếng th·é·t c·h·ói tai này trong nháy mắt đánh thức những Hung Nô xung quanh, những Hung Nô vừa bị đánh thức rất nhanh đã p·h·át hiện ra đám người lạ Lý Dương, liền vội vàng kêu gọi những Hung Nô khác.
Theo tiếng kêu gọi lớn tiếng của đám Hung Nô này, những Hung Nô còn lại cũng rối rít tỉnh dậy, thế là Lý Dương và bọn chúng triển khai hỗn chiến.
Bởi vì Lý Dương mang quân đến để g·i·ế·t người nên không cưỡi ngựa, đương nhiên đám Hung Nô vừa mới "rời g·i·ư·ờ·n·g" cũng không thể cưỡi ngựa, cho nên đám kỵ binh này liền triển khai bộ chiến.
Cũng vì phải bộ chiến, cho nên ngay từ đầu c·h·i·ế·n· t·r·a·n·h Lý Dương đã cho Trục Nhật Cung Binh không giỏi cận chiến lui ra khỏi chiến trường, cho nên chỉ còn Yên Vân t·h·iết Kỵ và một lượng tương đương kỵ binh Hung Nô đ·á·n·h nhau.
Yên Vân t·h·iết Kỵ có ba loại v·ũ· k·h·í, vì Yên Vân t·h·iết Kỵ giỏi nhất xông pha chiến đấu, mà xông pha chiến đấu tự nhiên phải dựa vào trường thương, cho nên bọn họ lợi h·ạ·i nhất là thương p·h·áp.
Tiếp theo là cung t·h·u·ậ·t của bọn họ, dù cung t·h·u·ậ·t của bọn họ so ra kém Trục Nhật Cung Binh, nhưng cũng có độ chính x·á·c và tầm bắn cực cao.
Cuối cùng là loan đ·a·o của bọn họ, việc trang bị loan đ·a·o vốn là để sử dụng cận chiến, nhưng Yên Vân t·h·iết Kỵ ngồi trên lưng ngựa hầu như không gặp tình huống cận chiến, cho nên đối với loan đ·a·o bọn họ không quá tinh thông.
Lần này tập kích doanh trại để lặng yên không tiếng động đ·á·n·h g·i·ế·t Hung Nô, nên bọn họ chỉ mang theo loan đ·a·o thuận tay nhất đến, hiện tại lại biến thành hỗn chiến, cũng không có thời gian để đổi v·ũ· k·h·í, cho nên chỉ có thể dùng v·ũ· k·h·í kém nhất của mình để liều m·ạ·n·g với Hung Nô.
Còn những Hung Nô kia, t·r·ải qua thời gian dài v·ũ· k·h·í của bọn chúng là cung tiễn và loan đ·a·o, cho nên nói về chưởng kh·ố·n·g loan đ·a·o, Hung Nô hơn xa Yên Vân t·h·iết Kỵ.
Cho nên sau khi t·r·ải qua thời gian đầu bị đ·á·n·h c·h·ế·t vài trăm người, đám Hung Nô này lại cùng Yên Vân t·h·iết Kỵ đ·á·n·h ngang tay, dù có thương vong, cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Bất quá phe Lý Dương lại có 3 "m·ã·n·h hổ" là Triệu Vân, Thái Sử Từ và Lý Dương, ba người lần lượt có thực lực danh tướng Thần cấp, Đế cấp và Vương cấp, đối phó đám kỵ binh Hung Nô này quả thực là bữa sáng.
Hơn nữa hiện tại Lý Dương vẫn còn mang trong lòng sự p·h·ẫ·n nộ, xuất thủ cũng dùng toàn lực, nên việc đ·á·n·h g·i·ế·t Hung Nô tự nhiên cũng tăng trưởng nhanh chóng.
Triệu Vân và Thái Sử Từ cũng bị lây nhiễm sự p·h·ẫ·n nộ trong lòng Lý Dương, tự nhiên cũng không giữ lại chút nào khi xuất thủ, ba người như m·ã·n·h long quá giang xông vào đội ngũ Hung Nô, nhấc lên một trận gió tanh mưa m·á·u.
Lúc này, Quách Gia cũng dẫn theo Trục Nhật Cung Binh vừa lui ra khỏi chiến trường, cưỡi ngựa vây quanh chính hậu phương của Hung Nô.
Để phòng ngừa ngộ thương người một nhà, cho nên Quách Gia không cho bọn họ tề xạ, mà ra lệnh cho bọn họ điểm xạ Hung Nô lần lượt.
Trục Nhật Cung Binh là binh chủng giỏi cung tiễn nhất, độ chính x·á·c và phạm vi bắn tên tự nhiên tương đương cao, cho nên dưới sự điểm xạ của Trục Nhật Cung Binh, kỵ binh Hung Nô bắt đầu xuất hiện thương vong lớn.
Lúc này, có thể thủ lĩnh Hung Nô cũng nhận ra tình huống hiện tại không ổn, nên ra lệnh cho Hung Nô bắt đầu lui về nơi buộc ngựa.
Lý Dương hiểu bọn chúng định cưỡi ngựa chạy t·r·ố·n, Lý Dương tuy p·h·ẫ·n nộ nhưng cũng hiểu, nếu để chúng lên ngựa, việc tiêu diệt toàn bộ bọn chúng chỉ sợ càng thêm khó.
Thế là Lý Dương gọi Triệu Vân và Thái Sử Từ, cấp tốc hướng nơi buộc ngựa của Hung Nô phóng đi.
Triệu Vân là một danh tướng Thần cấp, lại là một võ tướng giỏi nhất về tốc độ, tự nhiên xông tới đầu tiên ngăn cản đường đi giữa Hung Nô và chiến mã của chúng.
Hung Nô trước đó tự nhiên thấy qua vũ lực của Triệu Vân, nhưng hiện tại thấy chỉ có một mình Triệu Vân ngăn cản đường đi của chúng, nên dưới sự điều khiển của khát vọng sinh tồn, chúng không dừng bước tiến lên, mà tiếp tục dẫn theo loan đ·a·o xông về Triệu Vân.
Nhưng đối mặt Triệu Vân đã bật hết hỏa lực, bọn chúng tự nhiên lấy trứng chọi đá, những kỵ binh Hung Nô này còn chưa tiếp cận Triệu Vân năm mét, liền bị c·h·é·m không còn đầu.
Trong lúc Triệu Vân đ·á·n·h g·i·ế·t Hung Nô trước mặt, Lý Dương và Thái Sử Từ cũng chạy tới; dưới sự ngăn cản của ba người, tuy vẫn có không ít cá lọt lưới cưỡi ngựa chạy t·r·ố·n, nhưng phần lớn vẫn bị ngăn lại, còn những Hung Nô cưỡi ngựa muốn chạy t·r·ố·n tự nhiên bị Trục Nhật Cung Binh từng người điểm g·i·ế·t.
Sau đó tự nhiên là Lý Dương và bọn họ nghiêng về một bên "đồ s·á·t" Hung Nô, mà loại "đồ s·á·t" này t·r·ải qua nửa canh giờ mới khó khăn kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận