Tam Quốc Chi Thế Kỷ Thiên Hạ

Tam Quốc Chi Thế Kỷ Thiên Hạ - Q.1 - Chương 122: Trương Giác chết (length: 10033)

Chương 122: Trương Giác c·h·ế·t!
Lúc này bên ngoài huyện nha, Hiên Viên Hoành l·i·ệ·t cùng đám người chơi khác đều đứng ở đó, bọn hắn đang ngây ngốc nhìn 'cục bộ' phong bạo lôi điện trước mặt.
Hiên Viên Hoành l·i·ệ·t không thể không cảm thán vận may của mình, hắn lúc trước p·h·át hiện Lý Dương cùng Triệu Vân xông vào, cũng nắm c·h·ặ·t thời gian xông lên phía trước.
Ai ngờ mới vọt lên không bao lâu, liền đối mặt với Hoàng Cân lực sĩ, Lý Dương cùng Triệu Vân vừa mới tiến lên không lâu, đám Hoàng Cân lực sĩ này đang tức giận, liền lại thấy có người vọt tới.
"Này! Thật coi chúng ta Hoàng Cân lực sĩ là bùn nặn, muốn qua là qua sao!" Thế là sở hữu Hoàng Cân lực sĩ đều dồn hết sức lực, muốn cho hai người Hiên Viên một bài học.
Trương Hợp vũ lực tuy không thấp, nhưng cũng không thể bình yên mang th·e·o Hiên Viên Hoành l·i·ệ·t tiến lên dưới tay đám Hoàng Cân lực sĩ đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g này.
Nhìn đám Hoàng Cân lực sĩ không hiểu thấu p·h·át c·u·ồ·n·g trước mặt, Hiên Viên Hoành l·i·ệ·t cũng có chút tức giận, nhưng đúng lúc này, người chơi sau lưng cũng lao đến.
Sau đó hai người Hiên Viên liền cùng đám người chơi còn lại, cùng nhau kích p·h·á Hoàng Cân lực sĩ, nhưng sau khi mọi người đ·á·n·h tan Hoàng Cân lực sĩ đi vào huyện nha, thì huyện nha đã thành ra cái dạng này.
"Cũng phải t·h·ua t·h·iệt là mình vừa mới bị nhốt lại, nếu không tiến vào thì đừng nói là mình, ngay cả Trương Hợp chỉ sợ cũng phải mơ hồ!" Cũng không trách Hiên Viên Hoành l·i·ệ·t nghĩ vậy, thật sự là cảnh tượng trước mắt quá mức r·u·ng động.
Từ phía người chơi nhìn bên này, chỉ thấy trên không huyện nha một mảnh mây đen nghịt, từ đằng xa đã có thể cảm nh·ậ·n được một cỗ gió lớn rất m·ã·n·h l·i·ệ·t.
Không chỉ thế, 'cục bộ' mây đen này còn không ngừng trút sấm sét xuống huyện nha, đồng thời bên ngoài huyện nha còn vây quanh một vòng sấm sét, vòng sấm sét này vây c·h·ặ·t huyện nha đến không lọt một giọt nước, nếu là trò chơi tiên hiệp, e rằng người chơi còn tưởng rằng có người muốn độ kiếp!
Dù có tường vây che chắn ánh mắt, mấy người Hiên Viên Hoành l·i·ệ·t cũng có thể tưởng tượng ra được tình hình trong huyện nha nguy cơ đến cỡ nào.
Trong huyện nha, Lý Dương được Triệu Vân giúp đỡ, lại một lần hiểm lại càng hiểm tránh được sấm sét từ tr·ê·n trời giáng xuống.
"Hừ! Các ngươi quả nhiên có chút năng lực, nhưng các ngươi cho rằng chỉ thế thôi sao?"
Hiện tại Trương Giác cũng không ho khan, nhưng nhìn Lý Dương hai người còn đang 'nhảy nhót tưng bừng' trước mặt, không khỏi p·h·ẫ·n·nộ hừ lạnh một tiếng.
Trương Giác h·é·t lớn một tiếng, Lý Dương liền thấy tóc dài của Trương Giác cũng bắt đầu không gió mà bay.
Sau đó Lý Dương và Triệu Vân liền cảm giác được tốc độ lôi điện rơi xuống trên trời rõ ràng càng thêm nhanh.
Khổ nhất là Triệu Vân, nếu chỉ bằng vào vũ lực của Triệu Vân, đỉnh lôi điện phong bạo lao ra, vẫn còn chút khả năng.
Nhưng hiện tại hắn không chỉ phải phòng ngừa mình bị lôi điện đánh trúng, còn phải thời khắc bảo hộ Lý Dương cái gánh nặng này, nên bắt đầu càng ngày càng tốn sức.
Lúc này bên ngoài huyện nha, tất cả người chơi đều p·h·át hiện mây đen chỉ tồn tại trên không huyện nha bắt đầu chậm rãi khuếch tán ra ngoài.
Nhìn mây đen dần khuếch tán, tất cả người chơi không khỏi nghĩ đến sấm sét kinh khủng kia, nên bắt đầu hoảng sợ chạy ra ngoài.
Trong huyện nha lúc này, Trương Giác cũng p·h·át hiện hai người Lý Dương hẳn là đầu lĩnh, mà vũ lực của Lý Dương cũng không được, nên hắn chậm rãi tập tr·u·ng sấm sét lên người Lý Dương.
Theo sấm sét tụ tập trên người Lý Dương càng nhiều, Triệu Vân cũng bắt đầu càng thêm tốn sức.
Lý Dương thấy trạng thái của Triệu Vân thì biết hắn e rằng cũng không kiên trì được bao lâu, nhưng bây giờ lại không có biện p·h·áp, bởi vì hiện tại bọn hắn t·r·ố·n cũng t·r·ố·n không thoát, muốn đ·á·n·h lại đ·á·n·h không đến.
Ngay lúc Triệu Vân mang th·e·o Lý Dương vừa mới tránh được một đạo t·h·iểm điện thì đạo thứ hai sấm sét lập tức rơi xuống, lúc này Triệu Vân cùng Lý Dương đều ở thời điểm lực cũ vừa đi, lực mới chưa sinh, dù Triệu Vân rất mạnh, nhưng hiện tại cũng không thể mang th·e·o Lý Dương cùng nhau né tránh.
Lý Dương nhìn sấm sét từ không tr·u·ng giáng xuống, không c·ấ·m được tuyệt vọng, hắn không phải tuyệt vọng vì mình bỏ mình, mà là tuyệt vọng Triệu Vân e rằng sẽ cùng mình t·ử v·o·ng.
Lý Dương cảm thấy mình c·h·ế·t ngàn lần cũng không đổi được một m·ạ·n·g của Triệu Vân, Lý Dương bắt đầu có chút hối h·ậ·n, không nên cùng Triệu Vân cùng đi, vì cái đầu người Trương Giác mà bỏ đi tính m·ệ·n·h Triệu Vân, thật sự là không nên!
Sấm sét càng ngày càng gần hai người, mắt thấy sắp đ·á·n·h trúng hai người thì đột nhiên một trận bạch quang vây quanh hai người Lý Dương, đạo t·h·iểm điện kia sau khi đ·á·n·h trúng bạch quang thì biến m·ấ·t.
Theo sấm sét biến m·ấ·t, bạch quang kia cũng biến m·ấ·t, nhưng trước người Lý Dương và Triệu Vân lại xuất hiện một lão giả tóc trắng xóa.
Lý Dương nhìn lão giả này thì không khỏi kêu lên: "Nam Hoa lão tiên?"
Không sai, lão giả xuất hiện trước người Lý Dương cùng Triệu Vân chính là Nam Hoa lão tiên, Nam Hoa nghe Lý Dương gọi mình thì xoay người lại.
"Tiểu hữu, nghiệt súc kia t·h·iêu đốt sinh m·ệ·n·h cùng linh hồn, dẫn động chú t·h·u·ậ·t mạnh nhất của Thái Bình Yếu T·h·u·ậ·t 'T·h·i·ê·n Phạt', nếu không kịp thời ngăn cản thì 'T·h·i·ê·n Phạt' sẽ m·ấ·t kh·ố·n·g chế, đến lúc đó e rằng sẽ gây họa đến toàn bộ Ký Châu, dù bằng vào năng lực của ta, sợ là cũng không thể ngăn cản."
"Gây họa đến toàn bộ Ký Châu?" Sau khi Lý Dương nghe xong thì không khỏi giật mình kêu lên.
"Cũng vì nghiệt súc kia dẫn động 'T·h·i·ê·n Phạt', nên ta mới có thể giúp ngươi, nhưng ngoài hạn chế của Chủ Thần, ta không thể trực tiếp xuất thủ đ·á·n·h g·i·ế·t hắn, nên còn phải nhờ tiểu hữu và vị cao đồ Thương Thần này hỗ trợ!"
Lý Dương biết khó s·ố·n·g nói Chủ Thần chính là trí não 'Thế kỷ', cũng biết những tiên nhân này của bọn hắn nếu muốn trực tiếp xuất thủ thì chắc chắn sẽ bị hạn chế gắt gao.
"Lão tiên yên tâm, ta và T·ử Long chắc chắn đem hết toàn lực."
Nam Hoa thấy Lý Dương đồng ý thì khẽ gật đầu, "Chờ chút ta sẽ giải trừ kết giới trên người nghiệt súc kia, cũng đem hắn kéo xuống, đến lúc đó còn phải làm phiền các ngươi đem hắn đ·â·m c·h·ế·t!"
Nam Hoa nhìn hai người Lý Dương gật đầu thì hướng về Trương Giác đi tới.
Lý Dương ở phía xa chỉ thấy Nam Hoa và Trương Giác trò chuyện gì đó, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Không lâu sau, Trương Giác như mặt p·h·ẫ·n n·ộ, muốn đ·ộ·n·g t·h·ủ, nhưng lúc này, Nam Hoa đột nhiên vung tay lên, thì thấy Trương Giác kia từ trên trời rơi xuống.
"Tiểu hữu!" Ngay khi Trương Giác rơi xuống thì Nam Hoa lão tiên đột nhiên quát với hai người Lý Dương.
Triệu Vân biết ý của Nam Hoa, liền trực tiếp nâng thương xông về phía Trương Giác.
Lần này không có gì có thể ngăn cản bước chân Triệu Vân, trước khi Trương Giác còn chưa rơi xuống đất, Triệu Vân liền một thương x·u·y·ê·n thấu l·ồ·ng n·g·ự·c Trương Giác.
Trương Giác vốn đã bị Nam Hoa làm tan m·ấ·t hết thần lực, khôi phục lại thân thể vốn b·ệ·n·h t·ậ·t, nếu để hắn tùy ý rơi xuống đất, e rằng phải bị ngã c·h·ế·t trực tiếp, đến lúc đó sẽ không liên quan đến Lý Dương.
Hiện tại hắn còn chưa rơi xuống đất, liền bị Triệu Vân đ·â·m một thương, nên coi như Trương Giác là Lý Dương g·i·ế·t c·h·ế·t, lúc này hệ th·ố·n·g nhắc nhở đ·á·n·h g·i·ế·t Trương Giác cũng vang lên.
"Chúc mừng người chơi Lý Dương thành c·ô·ng đ·á·n·h g·i·ế·t lịch sử danh tướng Trương Giác, thu hoạch được ban thưởng: thẻ võ tướng Trương Giác, một lá bùa Đế cấp ngẫu nhiên, một bộ thư quyển thần bí."
"Chúc mừng người chơi thành c·ô·ng đ·á·n·h g·i·ế·t khăn vàng đại đầu lĩnh T·h·i·ê·n C·ô·ng Tướng Quân Trương Giác, thu hoạch được ban thưởng đặc biệt: tổng điểm tích lũy 150 vạn, một bản vẽ đặc t·h·ù, một lần bàn quay lớn."
Phần thưởng trước là ban thưởng đ·á·n·h g·i·ế·t danh tướng, chỉ mình Lý Dương có thể thấy, phần sau là thông báo toàn bộ hoa khu, sau khi hỏi Lý Dương có ẩn t·à·ng tính danh không thì trực tiếp thông báo ba lần trong toàn bộ hoa khu.
Lý Dương vừa mới chọn xong không ẩn t·à·ng tính danh thì thấy Nam Hoa đi tới.
"Tiểu hữu! Cảm tạ các ngươi giúp ta đ·á·n·h g·i·ế·t nghiệt chướng kia!"
"Lão tiên kh·á·c·h khí, Trương Giác kia e rằng không cần T·ử Long đ·ộ·n·g t·h·ủ, cũng sẽ ngã c·h·ế·t!"
Nam Hoa lão tiên lắc đầu, "Nếu không phải tiểu hữu T·ử Long đ·á·n·h g·i·ế·t nghiệt chướng kia thì nghiệp lực này sẽ giáng xuống đầu ta, đến lúc đó sợ rằng sẽ bị Chủ Thần trừng phạt!"
Lý Dương không khỏi giật mình, hóa ra là vậy! Lúc trước Lý Dương còn kỳ quái, dựa vào uy lực phất tay kia của Nam Hoa lão tiên thì đ·á·n·h g·i·ế·t Trương Giác còn không thoải mái sao, Lý Dương thậm chí còn cho là Nam Hoa biết mình sẽ được ban thưởng nên cố ý đưa cho mình đây này!
"Khục! Tiểu hữu a! Ta nghĩ ngươi cũng biết mục đích ta đến đây!" Nam Hoa lão tiên khục một tiếng, sau đó nói với Lý Dương.
Lý Dương đầu tiên ngẩn người, sau đó hiểu ra, vội lấy thư quyển thần bí trong hành trang ra đưa cho Nam Hoa lão tiên.
Nam Hoa tiếp nh·ậ·n thư quyển thần bí, khẽ gật đầu, sau đó vung phất trần trong tay với Lý Dương rồi biến m·ấ·t, nhưng lỗ tai Lý Dương lại truyền đến âm thanh của Nam Hoa lão tiên.
"Đa tạ tiểu hữu hỗ trợ, vật này coi như lão đạo tặng tiểu hữu đáp lễ, chúng ta sau này còn gặp lại!"
Lúc này bên tai Lý Dương lại truyền tới tiếng nhắc nhở của hệ th·ố·n·g.
"Chúc mừng người chơi thu hoạch được ban thưởng của Nam Hoa tiên nhân: một quyển sách chuyển chức danh tướng Đế cấp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận