Tam Quốc Chi Thế Kỷ Thiên Hạ

Tam Quốc Chi Thế Kỷ Thiên Hạ - Q.1 - Chương 176: Lý Dương muốn làm mối (length: 9592)

Chương 176: Lý Dương muốn làm mối.!
Lý Dương thấy hai người giằng co, liền vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hướng Triệu Vân đi tới.
Lý Dương đang đuổi qua trên đường, liền nghe thấy tiếng nghị luận của đám hải tặc xung quanh.
"Người kia xong rồi, đem ngựa của đại tiểu thư đánh chết, tuyệt đối không có đường sống."
"Ta thấy cũng vậy, với tính tình của đại tiểu thư, e rằng sẽ dùng roi quất hắn chết ngay tại chỗ."
. .
Lý Dương nghe tiếng nghị luận xung quanh liền biết, mình chỉ sợ chọc họa, liền bước nhanh hơn đi tới trước mặt Triệu Vân.
Lý Dương đi đến bên cạnh Triệu Vân, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy nữ tử kia nói với cả hai người.
"Tốt! Chính là hai tên Hồn Đạm đáng chết các ngươi, hại bản tiểu thư ngã một cú, may mắn bản cô nương võ công giỏi, bằng không chẳng phải là phải chết trong tay các ngươi, xem hôm nay ta không quất chết các ngươi."
Nữ tử kia dứt lời, trực tiếp rút từ bên hông ra một cây roi dài, liền xông thẳng hướng Lý Dương và Triệu Vân.
Hướng mà nữ tử này vung roi đến cực kỳ xảo trá, tốc độ cũng tương đối nhanh, bất quá đối với Lý Dương bọn người vẫn chưa đủ.
Lý Dương và Triệu Vân tùy thân vừa tránh, liền né được cây roi dài mà nữ tử áo đỏ kia vung tới.
Nữ tử kia thấy mình vậy mà không quất trúng, không khỏi càng thêm tức giận, xông về phía Lý Dương hai người nói: "Tốt! Các ngươi còn dám tránh, xem ta đánh chết các ngươi."
Lý Dương thấy nữ tử này vẫn dây dưa không ngớt, không khỏi nhíu mày, hắn biết việc này chỉ sợ không thể xong chuyện, liền nháy mắt với Triệu Vân.
Triệu Vân biết, Lý Dương muốn hắn ngăn cản nữ tử kia, liền tiến lên một bước, dùng tay phải trực tiếp bắt lấy roi, sau đó dùng lực kéo lại, liền đoạt lấy cây roi từ tay nữ tử áo đỏ kia.
Nữ tử kia giận dữ xuất thủ, tự nhiên dùng hết toàn lực, bây giờ bị Triệu Vân kéo về phía trước một phát, thân thể liền nghiêng về phía trước.
Triệu Vân thấy nữ tử kia sắp ngã, liền vội vàng tiến lên đỡ, vốn dĩ Triệu Vân cách nữ tử kia không xa, thêm vào tốc độ Thần cấp võ tướng của Triệu Vân, đương nhiên sẽ không để nữ tử kia ngã xuống.
Bởi vì tay phải vung roi của nữ tử kia bị Triệu Vân dẹp đi, cho nên thân thể liền ngã về phía trước bên phải, nên Triệu Vân chạy tới, liền một tay ôm lấy phía sau lưng nữ tử kia, ôm nữ tử kia vào trong ngực, để nữ tử kia không ngã xuống.
Lý Dương thấy nữ tử kia sắp ngã nguyên bản cũng muốn xuất thủ, nhưng sao hắn có thể nhanh hơn Triệu Vân, cho nên khi hắn vừa định tiến lên, Triệu Vân đã cứu được nữ tử kia.
Lý Dương ở phía xa nhìn thấy cảnh Triệu Vân một tay ôm lấy nữ tử kia, không khỏi có chút ngây người, hắn cảm giác cảnh này sao có chút không thích hợp a!
Lúc này, Triệu Vân nói với nữ tử kia: "Cô nương, ngươi không sao chứ!"
Nữ tử áo đỏ vốn đang ngơ ngác bị Triệu Vân ôm lấy, nghe thấy giọng Triệu Vân, liền "A!" lên một tiếng, vội vã tránh khỏi vòng tay Triệu Vân.
Trên mặt nữ tử áo đỏ hiện lên vẻ đỏ ửng, không biết là vì tức giận hay xấu hổ, xông Triệu Vân hét lớn: "Ngươi tên khốn kiếp đáng chết này, chết đi!"
Dứt lời, nữ tử kia vung quyền đánh thẳng vào mặt Triệu Vân.
Triệu Vân nghiêng người né tránh công kích của cô gái kia, sau đó giải thích với nàng: "Cô nương, lúc trước là do ngựa của ngươi suýt chút đụng vào đại ca ta, ta mới buộc phải xuất thủ, ta. . ."
Nhưng chưa kịp giải thích xong, cô gái kia đã lần nữa tấn công, "Hừ! Ta đánh chết ngươi tên khốn kiếp đáng chết này!"
Vì đối phương là nữ tử, nên Triệu Vân cũng không ra tay công kích, mà một mực né tránh, vừa né vừa giải thích chuyện lúc trước với nữ tử kia.
Lúc này Lý Dương đang suy nghĩ cảnh Triệu Vân ôm lấy nữ tử kia, ngược lại nhìn hai người đang đánh nhau, càng nhìn càng cảm giác hai người đang 'Liếc mắt đưa tình'.
Lý Dương sờ cằm, vẻ mặt mờ ám đánh giá nữ tử áo đỏ kia, lẩm bẩm nói: "Ừm, khuôn mặt xinh xắn, dáng người cũng ngon, cái mông cũng cong, tuổi tác cũng phù hợp."
Nói đến đây, mắt Lý Dương không khỏi sáng lên, kinh ngạc thốt lên: "Đơn giản là lương phối a!"
Triệu Vân thấy mình giải thích thế nào, nữ tử áo đỏ này đều không nghe, liền tránh né đợt công kích của nàng, sau đó tiến lên một bước, đưa tay bắt lấy tay phải của nữ tử vặn ra sau lưng nàng.
"Cô nương, xin hãy nghe ta giải thích!"
Nữ tử kia chưa từng chịu cái khí này, giật tay mấy lần, thấy không thoát ra được, liền quát Triệu Vân sau lưng: "Ngươi tên hỗn đản, mau thả ta ra!"
Lý Dương nhìn thấy cảnh tượng này, giật mình, vội vàng chạy nhanh đến trước mặt hai người, quát Triệu Vân: "Tử Long, mau buông tay ra, sao có thể thô lỗ với mỹ nữ như vậy."
Triệu Vân nghe Lý Dương nói vậy, tự nhiên buông tay ra, thả nữ tử kia đi; nữ tử kia vừa thoát khỏi Triệu Vân liền xoay người phẫn nộ nhìn hai người.
"Vị cô nương này, tại hạ Lý Dương, đây là nghĩa đệ của ta Triệu Vân Triệu Tử Long, lúc trước có nhiều hiểu lầm mong cô nương thứ lỗi! Tử Long mau tới xin lỗi cô nương."
Triệu Vân nghe lời tiến lên một bước nói với nữ tử kia: "Vị cô nương này, Tử Long lúc trước có nhiều mạo phạm, mong cô nương thứ lỗi."
Triệu Vân vừa xin lỗi xong, Lý Dương liền nói ngay: "Nghĩa đệ ta đó! Không chỉ có tướng mạo đẹp trai, võ nghệ cũng tuyệt thế vô song, đối xử với mọi người càng vô cùng hiền lành; cô nương vừa rồi ngựa nổi chứng, suýt đụng vào ta, với tốc độ lúc đó, nếu ta bị đụng vào, chỉ sợ bỏ mạng tại chỗ, nghĩa đệ ta vì cứu ta, mới có nhiều mạo phạm, mà ngựa vừa rồi cũng bị chấn kinh, nghĩa đệ ta cũng vì cứu cô nương mà, xin cô nương tha thứ cho."
Lý Dương cố ý nói chuyện vừa rồi là do ngựa bị hoảng sợ, đồng thời cũng cho nữ tử này một bậc thang.
Nữ tử kia trên Thanh Giao đảo tuy quen được nuông chiều, nhưng cũng không phải người không phân phải trái, nàng cũng biết, mình suýt chút nữa đụng vào Lý Dương, lỗi lớn là do mình.
Nhưng với tính cách của nàng chắc chắn không chịu nhận sai, hiện tại thấy Lý Dương và Triệu Vân đều nhận lỗi, nàng cũng nguôi giận bảy phần.
"Hừ! Đã vậy, chuyện lúc trước coi như xong, nhưng cái gì mà Triệu Vân kia, vừa rồi làm đau ta, tính sao?"
Lý Dương thấy nữ tử này không dây dưa nữa, liền biết mình đoán không sai, thế là liếc mắt ra hiệu cho Triệu Vân.
Vì kết nghĩa, nên Triệu Vân hiểu ý Lý Dương ngay lập tức, liền tiến lên một bước nói: "Vừa rồi là Vân sai, Vân tùy cô nương xử trí."
Cô nương kia nghe Triệu Vân nói vậy, không khỏi nhớ tới tình cảnh bị Triệu Vân ôm lấy, mặt không khỏi đỏ lên.
Nữ tử kia lắc đầu, xua đi hình ảnh trong đầu, đang định nói tiếp, đột nhiên có tiếng chất vấn truyền đến từ phía tường gỗ.
"Xảy ra chuyện gì?"
Nghe thấy tiếng chất vấn, sắc mặt nữ tử kia hoảng loạn, vội cúi đầu nhỏ giọng nói lấy thu chi gì đó, hỏi xin địa chỉ của hai người, sau đó bảo họ nhanh chóng rời đi.
Lý Dương thấy vẻ hốt hoảng của nàng, liền biết người vừa lên tiếng nhất định là trưởng bối của nàng.
Vừa rồi náo ra động tĩnh lớn như vậy, đợi ở đây cũng không tốt, nên Lý Dương cho nàng địa chỉ xong, liền dẫn Triệu Vân rời đi.
Lý Dương rời đi, nữ tử kia liền chạy đến bên cạnh người vừa bước ra từ trong tường gỗ, vừa nũng nịu vừa kể lể.
Nghe xong lời nữ tử kia, người kia giật mình, vội sai người dọn xác ngựa đi, cũng ra lệnh phong khẩu với mọi người xung quanh.
Lý Dương không biết chuyện phía sau, dù biết cũng không rảnh để tâm, bởi vì Lý Dương đang có chuyện quan trọng hơn.
Lý Dương vừa cười vừa nhìn Triệu Vân nói: "Tử Long, ngươi thấy nữ nhân kia thế nào?"
Triệu Vân trầm tư một chút, sau đó nói: "Vũ lực của nữ tử kia với đại tẩu chắc là không sai biệt lắm."
Lý Dương nghe vậy hơi ngây người, đây là đâu với đâu?
"Ta không hỏi võ lực của nàng, ta hỏi ngươi thấy nàng có xinh đẹp không?"
Triệu Vân nhìn chằm chằm Lý Dương một hồi, sau đó nói: "Đại ca, huynh để ý nàng rồi sao? Đại tẩu chắc sẽ không đồng ý đâu!"
Lý Dương lại hơi sững sờ, rồi phản ứng lại, mặt đỏ lên nói: "Ta đi, ai để ý nàng, ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Nói rồi Lý Dương hung hăng gõ vào đầu Triệu Vân một cái.
Triệu Vân theo bản năng tùy tiện tránh, nhưng do Lý Dương đánh tới, nên hắn không tránh, đành chắc chắn chịu một chưởng của Lý Dương.
Đánh xong Triệu Vân, Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lòng thầm nghĩ: "Thôi đi, khỏi hỏi hắn."
Lúc này Lý Dương nhớ lại cảnh Triệu Vân một tay ôm lấy nữ tử kia, càng nghĩ càng thấy hai người xứng đôi.
"Kệ, mình thấy hợp là được, dù sao mối này ta xông lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận