Tam Quốc Chi Thế Kỷ Thiên Hạ

Tam Quốc Chi Thế Kỷ Thiên Hạ - Q.1 - Chương 134: Đế đô (length: 9805)

Chương 134: Đế đô
Ngày thứ hai, đám người hẹn cùng nhau tại t·h·i·ê·n Vân quan lần sau gặp, đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, năm người liền cùng nhau cưỡi ngựa hướng Bắc Hải thành xuất p·h·át.
Ngoại trừ Lý Dương và Triệu Vân ra, ba người Y Tuyết cưỡi cũng đều là ngựa cao cấp, dù không thể so với ngựa danh của hai người Lý Dương nhanh, nhưng cũng tương đối nhanh, nên đám người không bao lâu liền đến Bắc Hải thành.
Đi qua cửa thành, Lý Dương đã nghe được vị trí truyền tống trận, vì nôn nóng đến Lạc Dương, nên năm người không ở lại Bắc Hải mà đi thẳng đến truyền tống trận.
Ai ngờ năm người đến truyền tống trận lại bị ngăn bên ngoài, theo giải t·h·í·c·h của thủ vệ, sử dụng truyền tống trận này nhất định phải qua Thái Thủ đại nhân đồng ý.
Lý Dương bèn để ba người Y Tuyết chờ ở nguyên chỗ, hắn và Triệu Vân cùng nhau lên Thái Thủ phủ.
Hai người xe nhẹ đường quen đến Thái Thủ phủ, báo danh tánh với thủ vệ, không đợi bao lâu, Bắc Hải Thái Thủ tự mình dẫn người từ trong Thái Thủ phủ xông ra.
"Lý Dương lão đệ, ngươi đến rồi! Ha ha, ta còn định mấy ngày nữa tự mình đi tìm ngươi đây!"
Lý Dương hơi ngạc nhiên, từ lúc nào Thái Thủ nhiệt tình với mình như vậy.
"Đi, lão đệ, chúng ta vào trong nói chuyện." Thái Thủ nói rồi lôi k·é·o Lý Dương vào Thái Thủ phủ.
Sau đó Lý Dương và Triệu Vân th·e·o Bắc Hải Thái Thủ, cùng đi đến phòng tiếp kh·á·c·h.
"Lý Dương lão đệ à! Đa tạ ngươi viện trợ mấy ngày trước!" Đợi mọi người ngồi xuống, Thái Thủ tươi cười hớn hở nói với Lý Dương.
Lý Dương nghe Thái Thủ nói mới hiểu, ra là Bắc Hải Thái Thủ biết chuyện mình cứu viện.
"Thái Thủ đại nhân giúp đỡ t·h·i·ê·n Vân không ít, Thái Thủ gặp nạn, Lý Dương đưa tay viện trợ là chuyện đương nhiên." Lý Dương ôm quyền nói với Thái Thủ.
"Ha ha, tốt một câu chuyện đương nhiên." Thái Thủ nghe xong bật cười, "À phải rồi, vị tiểu tướng giáp đỏ đâu, sao không đến cùng ngươi? Ta còn muốn cảm tạ hắn cho tử tế!"
"t·ử Nghĩa đang dẫn binh tiễu phỉ, nên không đến cùng tại hạ." Lý Dương nghe Thái Thủ hỏi Thái Sử Từ, liền tùy t·i·ệ·n tìm lý do qua loa cho xong.
"Nói thế nào đi nữa, lão đệ đều là ân nhân của ta, cũng là ân nhân của Bắc Hải."
Thái Thủ nói rồi sai người mang một ít đồ vật đến, "Đây, tạm coi như ta cảm tạ lão đệ, mong lão đệ đừng chê ít!"
Lý Dương liếc nhìn, p·h·át hiện có 1000 lượng hoàng kim, Lý Dương thầm cảm thán, mấy NPC này quả là xuất thủ xa xỉ! Rồi Lý Dương giả ý chối từ mấy lần, liền nh·ậ·n một ngàn lượng hoàng kim này.
Lý Dương nh·ậ·n hoàng kim rồi, lại nói chuyện phiếm với Bắc Hải Thái Thủ vài câu, liền vào chuyện chính, "Thái Thủ đại nhân, thật ra lần này Lý Dương đến là muốn mượn truyền tống trận dùng chút."
"Nha! Lão đệ là muốn vào kinh diện thánh?" Vì hệ th·ố·n·g đã p·h·át 'Thần dụ', Bắc Hải Thái Thủ biết gần đây sẽ có dị nhân có thể thông qua truyền tống trận trong thành hắn đến Lạc Dương.
"Không d·ố·i gạt Thái Thủ, đúng là vào kinh diện thánh!" Lý Dương t·r·ả lời khẳng định.
"Nha! Xem ra lão đệ có không ít c·ô·ng lao! Ở đây chúc mừng lão đệ trước." Bắc Hải Thái Thủ nghe Lý Dương thừa nh·ậ·n liền vội chúc mừng.
Rồi ông sai người lấy thông hành lệnh truyền tống trận giao cho Lý Dương, Lý Dương có được thông hành lệnh rồi thì cáo biệt Bắc Hải Thái Thủ.
Hai người ra Thái Thủ phủ, đi thẳng đến chỗ truyền tống, bọn hắn hội hợp Đổng Túc, Y Tuyết rồi thì cùng nhau tiến vào trong truyền tống trận.
Vì có thông hành lệnh của Thái Thủ, nên lần này không bị ngăn cản gì.
Vào truyền tống trận, theo một trận thị giác vặn vẹo, nhóm năm người Lý Dương liền đến Lạc Dương.
Lý Dương đến Lạc Dương, lần đầu tiên thấy là bức tường thành cao lớn phía trước, tường thành Lạc Dương thật sự quá lớn. Hơn nữa nhìn bức tường thành cao lớn này, Lý Dương có thể tưởng tượng tường thành Lạc Dương dày đến cỡ nào.
Ngoài tường thành, Lý Dương p·h·át hiện cả kiến trúc khác cũng cao hơn t·h·i·ê·n Vân trấn nhiều.
Hơn nữa Lạc Dương so với thành thị khác càng có phong vận và vẻ đẹp kiến trúc cổ đại, hai nàng Y Tuyết vừa đến đã líu ríu chỉ trỏ khắp nơi.
Lúc này, một thủ vệ quanh truyền tống trận đi tới hỏi thăm tình hình của mấy người; biết bọn họ đến Lạc Dương lĩnh thưởng, liền dẫn họ đến một kh·á·c·h sạn.
Theo giới t·h·iệu của thủ vệ, kh·á·c·h sạn này là triều đình chuyên môn chuẩn bị cho 'Thập cường', thủ vệ thu xếp phòng ốc cho năm người rồi rời đi.
Thủ vệ đi rồi, Lý Dương còn cố ý đi lòng vòng nơi đây, hắn p·h·át hiện trong kh·á·c·h sạn này dường như chỉ có bang mình; Lý Dương nghĩ thầm xem ra mình hẳn là đội đến đầu tiên.
Thu dọn đồ đạc xong, Y Tuyết đã ầm ĩ muốn Lý Dương dẫn bọn họ ra ngoài dạo, vừa hay Lý Dương cũng muốn xem sự phồn hoa của Lạc Dương, thế là đồng ý.
Mấy người ra kh·á·c·h sạn liền bắt đầu đi dạo phố lớn ngõ nhỏ Lạc Dương.
Lạc Dương quả nhiên không hổ là đế đô, không chỉ thành trì phồn hoa như gấm, mà người ở trong cũng đều cẩm y đai lưng ngọc, nhìn là biết toàn kẻ có tiền.
Mấy người đi dạo đi dạo đến chợ Lạc Dương.
Chợ này không phải chuyên môn t·h·i·ế·t kế cho người chơi, phần lớn bán mấy đồ chơi nhỏ như đèn l·ồ·n·g, quạt.
Tổng thể những thứ này đều là đồ đẹp và vui, giá trị thực dụng không cao.
Nhưng người chơi vẫn khá hiếu kỳ với đồ vật cổ đại, nên chợ cũng thường có người chơi vào xem.
Vì có không ít người đến dạo chợ, nên có người chơi nhận ra cơ hội buôn bán trong đó; bọn họ dùng tiền mua chuộc nha dịch quản lý chợ, trả phí địa tô rồi bắt đầu bày quầy bán hàng trong chợ.
Từ khi người chơi bày quầy bán hàng ở chợ, chủng loại vật phẩm càng nhiều, mà theo đó người đến dạo chợ càng ngày càng đông.
Đến bây giờ chợ có thể nói ngày nào cũng tấp nập.
Nhìn chung quanh bao đồ vật vui mắt, hai nàng Y Tuyết và Hà Ngọc tất nhiên không nhịn được, chạy ngay ra ngoài.
Vì đông người, Lý Dương lo lắng an nguy của hai người, nên m·ệ·n·h lệnh Triệu Vân theo sau.
"Mập mạp, ta thấy Lạc Dương cũng có không ít người chơi bán đồ, sao ngươi vào không được?" Lý Dương nhìn chợ phồn hoa chung quanh không khỏi nghi ngờ hỏi Đổng Túc.
"Bọn họ làm toàn mấy mối sinh ý nhỏ, tổng thể sẽ không ảnh hưởng lợi ích của đại gia tộc, nên chỉ cần không có chuyện gì lớn là không ai quản."
"Nhưng Túc Long thương hội ta lại khác, hàng hóa thương hội chúng ta lưu lượng lớn, có thể sẽ ảnh hưởng đến lợi ích một số người, nên muốn thương hội vào Lạc Dương d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g gian nan, mà chúng ta lại không có chỗ dựa nào ở đây nên càng khó làm."
"Ra là thế!" Lý Dương nghe Đổng Túc giải t·h·í·c·h thì chợt hiểu ra đạo lý.
Sinh ý trong đế đô Lạc Dương, cái nào không có chỗ dựa, những 'chỗ dựa' này hàng năm k·i·ế·m không ít tiền từ những sinh ý đó, có người ngoài đến chia tiền, bọn họ tự nhiên không muốn, nên Đổng Túc muốn đưa Túc Long thương hội vào Lạc Dương vẫn khá khó khăn.
"À phải rồi lão đại, không phải ngươi quen Hoàng Phủ Tung bọn họ à? Ngươi nói với bọn họ thử xem!" Đổng Túc vừa nói vừa nhìn Lý Dương với vẻ mong đợi.
"Được thôi! Chờ ta nói với bọn họ xem sao, nhưng ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, ta thật ra cũng không quá quen bọn họ." Lý Dương nhìn vẻ mặt mong đợi của Đổng Túc chỉ có thể đáp vậy.
Được Đổng Túc nhắc nhở, Lý Dương chợt nghĩ, mình vất vả lắm mới đến Lạc Dương một lần, nên đi thăm Hoàng Phủ Tung bọn họ mới phải.
Dù sao Hoàng Phủ Tung, Chu Tuấn và Lư Thực đều đã giúp mình, mình không đi thăm thì thật không nói n·ổi.
Hơn nữa Lý Dương còn nghe nói, Hoàng Phủ Tung cũng vì đắc tội Trương Nhượng mà bị mang về Lạc Dương.
Đã muốn đi thăm thì không thể t·h·i·ế·u quà, nên Lý Dương cũng bắt đầu chăm chú dạo, dù Lý Dương mang không ít thứ nhưng vì mỗi lần tặng 3 phần nên Lý Dương sợ không đủ, với lại Lý Dương muốn chọn vài món quà đặc t·h·ù, nên Lý Dương định mua thêm ở chợ, dù sao hiện tại Lý Dương cũng tương đối có tiền.
Lý Dương dạo một vòng, mua mấy món quà không tính trân quý nhưng hợp khẩu vị của hai người, rồi định gọi Y Tuyết về.
Nhưng dạo phố là Đại Cường hạng của phụ nữ, cũng là ái tốt của các nàng, sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy, nên nghe Lý Dương muốn về hai người đồng thanh cự tuyệt.
Hai nàng không chịu về, hắn và Đổng Túc hai gã đàn ông to xác không lẽ bỏ đi trước, chỉ có thể bồi các nàng đi lung tung tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận