Tam Quốc Chi Thế Kỷ Thiên Hạ

Tam Quốc Chi Thế Kỷ Thiên Hạ - Q.1 - Chương 121: Hiểm tượng hoàn sinh (length: 10005)

Chương 121: Hiểm tượng hoàn sinh
Trương Lương cùng Y Tuyết, mang theo Yên Vân thiết kỵ cũng cùng nhau lao đến, Trương Lương bọn hắn tới thời điểm, còn mang theo tọa kỵ của Lý Dương và Triệu Vân.
Trải qua mấy ngày nay nghỉ ngơi, ngựa của Lý Dương ba người đều đã khôi phục, Lý Dương và Triệu Vân trước cưỡi lên tọa kỵ của mình, sau đó Lý Dương liền bắt đầu mang theo Yên Vân thiết kỵ cùng quân triều đình hướng trong thành xông vào.
Đột nhiên bị triều đình tập kích, phe khăn vàng lập tức rơi vào khủng hoảng, cũng không tổ chức được biện pháp phòng ngự hữu hiệu.
Nhưng ngay lúc quân triều đình bắt đầu xâm nhập, trong thành Quảng Tông đột nhiên lại vang lên tiếng rống to "Thương thiên đã c·h·ế·t, Hoàng thiên đương lập".
Tiếng rống này rõ ràng tr·u·ng khí không đủ, nhưng nghe được âm thanh này, binh sĩ khăn vàng vẫn bắt đầu đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g lên, t·ự s·á·t xông về binh sĩ triều đình tiến vào trong thành Quảng Tông.
Mà tất cả người chơi nghe được âm thanh này đều bắt đầu nhốn nháo, bọn hắn biết tiếng rống to này chắc chắn là Trương Giác phát ra, đ·á·n·h g·i·ế·t Trương Giác nhất định sẽ thu được đại lượng ban thưởng, đây là nhận thức chung của người chơi.
Lý Dương cũng có ý nghĩ này, nên hắn nói với Trương Lương: "Nhị đệ, ngươi cứ mang theo Yên Vân thiết kỵ tiếp tục cùng Hoàng Phủ tướng quân đ·á·n·h g·i·ế·t khăn vàng."
"Vâng!" Trương Lương nghe xong vội xác nhận, với tài trí thông minh của Trương Lương, trong nháy mắt liền hiểu Lý Dương muốn làm gì.
Y Tuyết đi bên cạnh lúc này, không nhịn được hỏi: "Khang ca, huynh muốn đi đâu?"
Lý Dương cưỡi ngựa tới trước ngựa của Y Tuyết, đầu tiên xoa đầu Y Tuyết, rồi nói: "Tuyết Nhi, ta muốn cùng T·ử Long vào thành trước một chuyến, ngựa của nàng không được, nên nàng cứ đi theo T·ử Phòng đi!"
Y Tuyết biết Lý Dương nói không sai, dù ngựa của Y Tuyết là ngựa cao cấp Lý Dương đổi bằng c·ô·ng huân.
Nhưng dù sao ngựa cao cấp không có tốc độ và lực trùng kích của danh mã, hiện tại trong thành Quảng Tông còn rất nhiều khăn vàng, nghe tiếng la g·i·ế·t ở cửa Nam, càng có nhiều khăn vàng tụ tập về phía cửa nam.
Lý Dương định chỉ cùng Triệu Vân xông ra, bây giờ muốn dựa vào mấy người đột p·h·á khăn vàng xông vào trong thành, chỉ sợ dựa vào năng lực ngựa cao cấp là rất khó.
"Ừm, ta biết rồi!" Y Tuyết nghĩ thông suốt liền vội gật đầu đáp.
Sau khi Y Tuyết đồng ý, Lý Dương liền cùng Triệu Vân cưỡi ngựa xông về đám khăn vàng đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
Người chơi có ý nghĩ giống Lý Dương không ít, Hiên Viên Hoành l·i·ệ·t là một trong số đó, hắn dẫn Trương Hợp cùng Lý Dương cùng nhau xông ra.
Vũ lực của Trương Hợp tuy không bằng Triệu Vân, nhưng cũng là võ tướng Đế cấp thực sự, nên mang theo một người xung kích khăn vàng vẫn tương đối dễ dàng.
Đương nhiên, ngoài Lý Dương và Hiên Viên Hoành l·i·ệ·t, còn có người chơi thế lực khác muốn xông vào trong thành, tìm Trương Giác.
Nhưng những người chơi này muốn xông ra khỏi vòng vây khăn vàng cần nhiều người chồng chất lên, dựa vào nhiều t·ử thương, cũng không ít người đột p·h·á vòng vây.
Lý Dương không quản những việc này, mà tiếp tục xông vào trong thành, Lý Dương biết muốn vào trong thành không đơn giản như vậy.
Lý Dương và Triệu Vân thúc ngựa nhanh, một mực xông lên trước nhất, chẳng mấy chốc bỏ xa những người chơi kia.
Nhưng lúc này, Lý Dương và Triệu Vân cũng bị cản lại, lần này ngăn cản hai người Lý Dương lại là Hoàng Cân lực sĩ.
Trương Giác là người cầm đầu Cao th·ố·n·g lĩnh nhất của khăn vàng, nên số lượng Hoàng Cân lực sĩ hộ vệ hắn đương nhiên cũng nhiều nhất.
Dù Trương Hoa mang đi nhiều tinh nhuệ khăn vàng, vẫn có rất nhiều Hoàng Cân lực sĩ bị giữ lại, bọn hắn là thân vệ của Trương Giác, đương nhiên sẽ không bị Trương Hoa tùy tiện mang đi.
Bọn Hoàng Cân lực sĩ này được Trương Giác phái tới, mục tiêu của bọn hắn là c·ô·ng kích quân triều đình ở cửa Nam.
Lý Dương không dây dưa với bọn Hoàng Cân lực sĩ này, mà để Triệu Vân trực tiếp mang theo hắn tiến lên, với vũ lực Thần cấp của Triệu Vân, mang theo Lý Dương tiến lên vẫn tương đối dễ dàng.
Triệu Vân nhận được m·ệ·n·h lệnh của Lý Dương, nhẹ gật đầu, liền nâng thương xông về Hoàng Cân lực sĩ.
Lý Dương cũng đi theo, dù Lý Dương muốn đ·á·n·h g·i·ế·t Hoàng Cân lực sĩ hơi phiền phức, nhưng có Triệu Vân dẫn đầu, Lý Dương vẫn tương đối nhẹ nhõm.
Dựa vào vũ lực của Triệu Vân, Lý Dương nhanh chóng xông qua Hoàng Cân lực sĩ, rồi không ngừng vó ngựa tiếp tục xông vào trong thành.
Hai người đi nhanh, nên Hoàng Cân lực sĩ sau lưng căn bản không đ·u·ổ·i kịp, nên không lâu sau Lý Dương đã tới chỗ nha huyện.
Bên ngoài nha huyện có không ít Hoàng Cân lực sĩ thủ vệ, Lý Dương vừa nhìn liền biết Trương Giác chắc chắn ở trong nha huyện.
"T·ử Long, tốc chiến tốc thắng!"
Lý Dương biết phải giải quyết nhanh, nếu không người chơi khác sẽ nhanh chóng chạy tới, đến lúc đó đ·á·n·h g·i·ế·t Trương Giác sẽ khó khăn hơn.
"Vâng!" Triệu Vân nói xong liền lập tức hành động, xông về phía Hoàng Cân lực sĩ thủ vệ.
Lý Dương cũng đi theo, dù Lý Dương muốn đ·á·n·h g·i·ế·t Hoàng Cân lực sĩ có chút phiền phức, nhưng có Triệu Vân dẫn dắt, Lý Dương vẫn tương đối nhẹ nhõm.
Hai người đ·á·n·h g·i·ế·t sạch tất cả Hoàng Cân lực sĩ thủ vệ, xông vào nha huyện.
Lý Dương vừa vào nha huyện liền thấy một người trung niên mặt mày tiều tụy đang ngồi ở trên đầu nha huyện; Lý Dương biết người này tám phần là Trương Giác.
Lúc này Trương Giác nhìn thấy Lý Dương hai người đi vào, biểu lộ không hề biến đổi, ngược lại nhàn nhạt nhìn Lý Dương nói: "Ngươi là người đ·á·n·h g·i·ế·t tam đệ ta?"
Lý Dương nghe giọng nói nhàn nhạt của Trương Giác không khỏi ngây người, nghĩ 'Chẳng lẽ Trương Giác đã chuẩn bị trước?'
Nhưng Lý Dương nhìn Triệu Vân bên cạnh, liền an tâm hơn một chút, nhàn nhạt nói: "Chính là ta, khăn vàng các ngươi mượn danh nghĩa cứu vớt bách tính, lại đi làm việc lấy họa loạn thương sinh, chẳng lẽ không nên g·i·ế·t sao?"
"Ha ha! Khụ khụ! Ngươi nói không sai, ta tổ kiến thái bình đạo dự tính ban đầu là giải cứu lê dân bách tính, Khụ khụ khụ! Bây giờ lại thành ra thế này, khụ khụ!" Nghe xong lời Lý Dương, Trương Giác không những không n·ổi giận, ngược lại đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g cười ha hả.
Lý Dương nhìn Trương Giác như phong ma, có chút khó hiểu, chẳng lẽ Trương Giác bị ta nói một câu mà đ·i·ê·n rồi?
Nhưng bây giờ không phải lúc nhìn hắn đ·i·ê·n, ai biết người chơi lát nữa có xông tới tranh c·ô·ng lao với mình không.
Nên Lý Dương định tiến lên đ·á·n·h g·i·ế·t Trương Giác, nhưng lúc này Trương Giác cũng dừng tiếng cười đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
"Khụ khụ! Ngươi tới g·i·ế·t ta sao!"
"Đương nhiên! Không chỉ có ta muốn g·i·ế·t ngươi, rất nhiều người đều muốn g·i·ế·t ngươi, ngay cả Nam Hoa lão tiên cũng muốn trừ môn hộ." Lý Dương ra hiệu Triệu Vân, để hắn đ·á·n·h g·i·ế·t Trương Giác.
"Tiên sư? Khụ khụ! Ngay cả hắn cũng thấy ta sai rồi sao? Khụ khụ!" Ánh mắt Trương Giác hơi tối sầm lại.
Nhưng vừa nói xong, hắn lại bắt đầu đ·i·ê·n lên, "Vậy thì sao, khụ khụ! Chỉ cần chủ lực khăn vàng ta không c·h·ế·t, vậy ý chí của ta có thể truyền thừa, một ngày nào đó, t·h·i·ê·n hạ sẽ t·r·ải rộng khăn vàng!"
Lý Dương nghe lời đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g của Trương Giác không khỏi nhíu mày, rồi vội ngăn Triệu Vân bước tiếp.
"Chủ lực không c·h·ế·t? Đúng, ta hình như không thấy bóng dáng tứ t·h·i·ê·n sư, chẳng lẽ các ngươi dời chủ lực khăn vàng đi rồi?"
Trương Giác không t·r·ả lời câu hỏi của Lý Dương, mà đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g nhìn Lý Dương.
"Ta không sống được bao lâu nữa, trước khi c·h·ế·t còn có thể báo t·h·ù cho tam đệ, không hối tiếc!" Trương Giác nói xong, lấy ra một quyển sách trong n·g·ự·c.
"T·ử Long, nhanh, mau g·i·ế·t hắn!" Lý Dương nghe lời đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g của Trương Giác, cảm thấy có chút không ổn liền vội nói với Triệu Vân.
Triệu Vân nghe Trương Giác nói cũng cảm thấy chẳng lành, nên lập tức muốn xông lên.
Nhưng đã muộn, chỉ thấy mũi thương của Triệu Vân sắp chạm Trương Giác thì bị một lực lượng vô hình bắn ra.
Lý Dương thấy vậy, quần áo Trương Giác không gió mà bay, đồng thời toàn thân hắn bắt đầu chậm rãi trôi lên không tr·u·ng.
Đợi đến khi Trương Giác triệt để trôi lên giữa không tr·u·ng, Lý Dương thấy nóc nhà trên đầu mình không cánh mà bay, mà bầu trời càng u ám một mảnh.
Ngay khi Lý Dương nhìn mọi việc ngẩn người, Trương Giác đột nhiên chỉ vào hắn, liền thấy một đạo t·h·iểm điện từ bầu trời hạ xuống, bay thẳng về phía Lý Dương.
Lý Dương còn đang ngây người, phảng phất không thấy sấm sét từ không tr·u·ng giáng xuống, mắt thấy sấm sét sắp đ·á·n·h trúng Lý Dương thì Triệu Vân đột nhiên lao tới ôm Lý Dương rời khỏi vị trí cũ.
Bị Triệu Vân nhào vào, Lý Dương cũng kịp phản ứng, mau chóng b·ò dậy từ mặt đất, hắn thấy cái hố to ở vị trí cũ thì kinh hãi! Nhưng lúc này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, đạo sấm sét thứ hai cũng từ không tr·u·ng giáng xuống, Lý Dương vội tránh ra.
Sau đó không ngừng có sấm sét đ·á·n·h về phía Lý Dương và Triệu Vân. Lý Dương phản ứng không nhanh, nhưng mỗi lúc nguy nan Triệu Vân đều tới cứu hắn.
Dù có Triệu Vân giúp đỡ, nhưng tình cảnh của Lý Dương càng hiểm tượng hoàn sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận