Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá

Chương 136: Thế Giới Luân Hồi Đệ Nhất Thế: Tình

Chương 136: Thế Giới Luân Hồi Đệ Nhất Thế: Tình
Từ Phàm sau khi nhắn nhủ xong mọi chuyện, thì nghe thấy Từ Nguyệt Tiên kể về cái tin nhắn ấy, trầm tư một lúc sau rồi nói: “ Nếu như là thật sự cần thiết, thì phái đại ca ngốc của ngươi qua đó đi.”
“Cũng coi như là vì quê hương góp tí sức lực.”
“Hiểu rồi ạ.” Từ Nguyệt Tiên gật đầu.
Đưa mắt nhìn ánh sáng độn thổ của Từ Nguyệt Tiên, Từ Phàm nghĩ ngợi đôi chút, xem ra Thời Gian Tiểu Ốc lại phải mở lại rồi.
“Cuộc sống an tĩnh, cứ là sẽ có những thứ sóng to gió lớn.”
Nghĩ đến việc đã nửa tháng không có cho con rùa ăn, Từ Phàm cố ý lấy vài bình linh đan cho ăn thượng phẩm từ phòng Luyện Đan ra.
“Cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi, rùa cũng phải cho ăn thôi à.”
Trên Thập Vạn Lý Cự Hồ, Từ Phàm đi đến địa điểm cố định, lập tức có rùa ngoi đầu lên.
“Lần này là ngươi à, Tam Vệ.”
Tên gọi của những con rùa lần lượt được gọi theo thứ từ là Nhất Vệ đến Thập Nhị Vệ.
Lúc này mười hai con rùa còn lại cũng bơi đến vây quanh, đều đưa mắt nhìn vào Từ Phàm, phảng phất như đang hỏi là tại sao dạo này không đến cho ăn vậy.
“Mấy ngày nay có chuyện, cho nên quên mất cho các ngươi ăn.”
“Sau này ta sẽ sắp xếp riêng một đệ tử đến cho các ngươi ăn nhé.” Từ Phàm vừa cho ăn vừa nói, cứ dừng không cung cấp thức ăn cho rùa đích thực là có chút không có đạo đức.
Mười hai con rùa này nhanh chóng đưa mắt về phía Từ Phàm và bắt đầu trở nên thân thiết trở lại.
............
Thịnh Linh Châu, đại doanh biên giới, trong tiểu viện của Vương Vũ Luân, Lý Tinh Từ và Vương Hướng Trì đang ngồi đối diện nhau.
“Vương sư thúc lúc này khỏe chứ.” Lý Tinh Từ nói.
“Cha ta vẫn khỏe, thời gian trước bị một con Xả Yên cắn trúng, giờ đang nghỉ dưỡng ở hậu phương.” Vương Hướng Trì trả lời.
Lúc này, Mộ Dung Thiến Nhi mang lên một món nhắm và một bình rượu.
Lý Tinh Từ gật đầu với Mộ Dung Thiến Nhi tỏ ý cảm ơn.
“Tinh Từ lần nào đến đây đều khách sáo thế.”
“Ngươi với Hướng Trì cứ ngồi nghỉ đã, ta đi chăm sóc Vương thúc của ngươi nhé.” Mộ Dung Thiến Nhi nói, nàng tuy là từ nhỏ đều thích thằng bé này, nhưng không biết là vì sao, mỗi lần gặp, trong lòng đều có chút không thoải mái.
“Vương thúc bị thương, hay là ta bây giờ đến thăm xem sao nhé.” Lý Tinh Từ đứng dậy nói.
“Không cần đâu ạ, cha ta giờ đang hôn mê rồi, đang chìm đắm trong ảo ảnh của xà độc, qua một lúc sẽ khỏe lại thôi.”
“Với lại ngươi đi cũng không gặp được cha ta đâu, đại hậu phương là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất, ngươi là người đến đây lần đầu tiên, vốn là không thể nào vào được.” Vương Hướng Trì nói.
“Vậy thôi.” Lý Tinh Từ ngồi xuống trở lại.
“Đúng rồi, sư huynh đệ các ngươi cứ ngồi đây mà ôn lại chuyện cũ nhé, đã hai năm không gặp rồi còn gì.” Mộ Dung Thiến Nhi nói xong thì đi ra ngoài.
Thấy Mộ Dung Thiến Nhi đi rồi, hai người mới bắt đầu trò chuyện.
“Lần trước sau khi chúng ta gặp mặt, ta có về Ẩn Linh Môn một chuyến, sư phụ già chúng ta vẫn dáng vẻ ấy.”
“Những khi hứng thú thì nghiên cứu một chút về các loại Thần Thông Pháp Thuật, Luyện Khí, nuôi rùa đồ.”
“Nếu buồn chán, thì đến câu cá tại Thập Vạn Lý Cự Hồ.” Lý Tinh Từ nói.
“Đã năm năm không có về Tông Môn rồi, có chút nhớ sư phụ rồi.” Vương Hướng Trì nói.
“Sư phụ có chút không hài lòng đối với ngươi, không nói tiếng nào mà chạy đến đây trấn át Yêu Tộc.”
“Trước khi về thăm ngươi tốt nhất là luyện tập một tí Thần Thông Bí Pháp mà sư phụ đã dạy cho ngươi, nếu không thể khiến cho sư phụ hài lòng, có lẽ ngươi chắc chắn sẽ bị lôi vô Hoang Cảnh Thế Giới đánh đòn đấy.” Lý Tinh Từ cười nói.
Sắc mặt Vương Hướng Trì đông cứng lại, nói thật chứ hắn cũng còn sợ chuyện này, may mắn được lôi vô đánh một trận, mùi vị ấy, suốt đời khó quên.
“Cám ơn sư đệ nhắc nhở.”
Nói xong cầm ly rượu lên cụng với Lý Tinh Từ một chén.
“Sư huynh dạo gần đây có tâm sự à, hoặc nói đúng hơn là có chuyện khuất tất trong lòng.” Lý Tinh Từ bình thản nói.
“Kiếm Đạo ba năm chưa có tí tiến bộ nào, Kiếm Đạo Thần Thông mà sau cùng sư phụ đã dạy cho ta, ta chỉ có thể lĩnh ngộ sơ sài thôi.”
“Vốn tưởng rằng có thể đột phá lĩnh ngộ trong chiến đấu, cho nên ta mới đến nơi đây tru sát Yêu Tộc.”
“Kết quả đến bây giờ vẫn thế, chả lẽ tư chất của ta phải dậm chân ngay tại đây sao.” Vương Hướng Trì nói, hắn là con người kiêu ngạo, cảm giác mình có một sư phụ thần bí toàn năng như thế, Kiếm Đạo thành tiên chỉ là một chuyện đơn giản.
“Đây cũng là lý do mà ngươi không chịu về sao.” Lý Tinh Từ nói.
Vương Hướng Trì khẽ gật đầu.
“Sư phụ có truyền cho mỗi người chúng ta một môn thần thông quan trọng quý giá.”
“Đại sư huynh là Vạn Pháp Chi Khu, nhị sư tỷ là Hóa Ảnh Tam Thế Thân, Thần Thông Kiếm Đạo của ngươi là Thiên Địa Nhất Sắc, của ta là Bách Thế Luân Hồi.”
“Những môn Thần Thông này nếu đào sâu vào bên trong, sẽ có thể tiếp xúc được dấu vết của ‘Đạo’, thậm chí có thể nói nó là Thần Thông Tiên Đạo cũng không quá.” Lý Tinh Từ nói.
“Có lẽ hoàn cảnh khó khăn của ngươi, ta có thể giúp ngươi giải quyết được.”
“Bách Thế Luân Hồi của ta nay đã có chút thành tựu nhỏ, ta lôi ngươi vào vòng luân hồi để cho ngươi sống theo một đời, sau khi ra ngoài biết đâu ngươi có thể đột phá sự ngăn chặn trước mắt.”
“Ngươi có muốn thử không, đời người ngắn ngủi, bên ngoài này chỉ là thời gian của một đêm thôi à.” Lý Tinh Từ giải thích thêm.
“Được, uống xong trận này, ta vào thế giới luân hồi nào.” Vương Hướng Trì nói, so với việc bị sư phụ đánh đít, thà rằng đột phá sớm tí.
“Tốt.”
Trong buổi ăn này, sư huynh đệ hai người ngồi tâm sự rất nhiều, chuyện vui lúc nhỏ, lời giáo huấn của sư phụ, sự quan tâm chăm sóc của đại sư huynh nhị sư tỷ, phương pháp tinh thông thần bí ấy của sư phụ.
Đêm đến, hai người đã ngà ngà say.
Vương Hướng Trì nằm trên giường, bên cạnh mình là thanh Phong Lôi Kiếm bảo bối mà Từ Phàm đích thân luyện chế cho hắn.
“Sư đệ, làm thôi, còn không đột phá nữa ta không còn mặt mũi nào gặp sư phụ đâu.”
Lý Tinh Từ không nói lời nào, chỉ đưa tay chấm ra chín đóa hoa Bỉ Ngạn màu tím sặc sỡ, từ từ đáp xuống lên trên người của Vương Hướng Trì.
Thế Giới Luân Hồi, Thiên Kiếm Vương Triều, tại một thôn trang nhỏ nơi xa xăm, trong một sân vườn nhà nhỏ, vang lên tiếng chạy nhảy của trẻ con.
Trong căn phòng, Lý Tinh Từ nhìn vào Vương Hướng Trì người đã đi vào thế giới luân hồi và nói: “Chín đóa hoa Bỉ Ngạn của ta đều đã dùng trên người ngươi rồi, ngươi mà không đột phá nữa, chuyện này chỉ có giao cho sư phụ giải quyết thôi.”
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Vương Hướng Trì mở đôi mắt tràn đầy bể dâu ra.
“Rốt cuộc cũng về rồi, tứ sư đệ, lâu quá không gặp nha.” Vương Hướng Trì nhìn vào người ngồi trong căn phòng và nói.
“Trong thế giới luân hồi, có sự hối tiếc không.” Lý Tinh Từ hỏi.
“Vang danh trong thế giới Kiếm Đạo, cả đời người có người thân bên cạnh, ta không có hối tiếc nào cả.” Vương Hướng Trì nói, thế giới luân hồi đó tuy rằng rất đẹp, nhưng mọi thứ đều là hư ảo, điều hối tiếc nhất của hắn bây giờ là lúc đang ở trong thế giới luân hồi tươi đẹp ấy, nhưng lại ‘tỉnh’ trở lại rồi.
Nửa đời sau vốn đã viên mãn, càng sống thì trong lòng lại càng trống vắng, tại vì hắn biết những thứ này đều là hư ảo.
Hắn không bao giờ quên được, cô gái nhỏ luôn luyện kiếm bên cạnh hắn khi hắn lúc nhỏ còn ở trong thôn núi nghèo hẻo lánh.
“Thanh Nguyên ca, ta sau này muốn gả cho ngươi thôi.” Một câu nói thế là một đời người.
Trong thế giới luân hồi, lúc nhỏ thì luyện kiếm, lúc thiếu thời thì thành danh, ba mươi tuổi thì Dĩ Kiếm Nhập Đạo, bốn mươi tuổi thì vang danh thiên hạ.
Năm đó khu vực phía Bắc có Hoang Tộc xâm lấn, hắn một mình một kiếm trấn át đến nỗi bách vạn hùng binh không dám bước qua Việt Lôi Trì một bước, được phong là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Đạo Tông Sư.
Một đời thuận buồm xuôi gió, cả đời đều có giai nhân thanh ma trúc mã bên cạnh.
Năm mươi tuổi giác tỉnh ký ức bổn tôn, sau đó ba mươi năm, thiên hạ không có chiến sự, hắn với giai nhân ngao du sơn thủy vạn dặm.
“Thanh Nguyên ca, đời này có ngươi, ta là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.”
Khoảnh khắc giai nhân nhắm mắt xuôi tay, hắn cũng tỉnh lại từ thế giới luân hồi.
“Sư đệ, thế giới luân hồi này tên là gì vậy.”
“Bách Thế Luân Hồi Đệ nhất thế: Tình.”
“Tứ sư đệ, cảm ơn ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận