Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá

Chương 524: Yêu Tôn Khiết Vũ

Chương 524: Yêu Tôn Khiết Vũ
“Trước kia sư tổ đã nói với ta, cảm giác rất quan trọng, không bắt buộc phải tìm những thứ đặc biệt hoàn mỹ, thích hợp với mình là được.” Lý Sơ Phàm có phần ngượng ngùng nói đỡ một hai câu.
“Sư tổ? Chẳng lẽ ngươi là...” Trong đầu Vương Triêu Y rất nhanh đã nghĩ tới mấy đồ tôn kia của đại trưởng mà lão bạn học nhắc tới không lâu trước đó.
“Ta chính là người nhỏ nhất kia.” Lý Sơ Phàm thẳng thắn nói.
Nếu như trên thế giới này có lời nói của một người làm hắn tin tưởng 100%, đó chỉ có thể là sư tổ của hắn.
“Ngươi là con trai của Nhiễm Thiên trưởng lão!” Vương Triều kinh ngạc nói.
Lý Sở Phàm gật đầu.
“Ta cũng tính là một trong những đồ tôn tư chất kém cỏi của đại trưởng lão, hi vọng sư muội đừng ghét bỏ ta.” Lý Sơ Phàm vò đầu nói.
“Chiến lực này của ngươi vẫn tính là người kém cỏi nhất...”
Vương Triêu Y muốn dùng một từ để biểu đạt hành vi này của Lý Sơ Phàm, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không ra.
“Triêu Y sư muội, không biết chúng ta có thể tổ đội hay không?” Lý Sơ Phàm có phần thấp thỏm hỏi.
“Chiến lực này của ngươi hoàn toàn không cần tổ đội với ta.” Sau khi Vương Triêu Y nói xong đã dùng thuật Thổ Độn rời đi.
Trong nhận thức của nàng, nàng và đồ tôn kia của đại trưởng lão là người không cùng một thế giới.
Lý Sơ Phàm hơi hoang mang nhìn theo hướng Vương Triêu Y rời đi.
“Ta nói sai câu nào rồi ư?”
Từ Phàm đang dòm trộm bắt đầu mỉm cười.
Nếu như dựa theo tình tiết trong phim truyền hình, vậy thì câu chuyện tình máu chó giữa hai người đã bắt đầu rồi.
“Có cần xúc tiến một chút hay không?” Từ Phàm sờ cằm nói, sau đó lại lắc đầu.
“Tốt hơn là thuận theo số phận thôi, có một số việc có nhúng tay vào sẽ trở nên biến chất.”
Lúc Từ Phàm đang suy nghĩ sau này bọn họ sẽ xảy ra nội dung cốt truyện máu chó gì.
Một quầng sáng khảm viền đỏ xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
“Báo cáo chủ nhân, có Yêu Tôn xâm phạm, có đánh hay không?” Giọng của Bồ Đào vang lên.
“Đánh cái gì! Mau gọi Trảm Linh trưởng lão tới.” Từ Phàm nhìn Yêu Tôn đang lặn trong quầng sáng gấp gáp nói.
“Đi mòn gót sắt tìm không thấy, tìm được hoàn toàn chẳng bỏ công!” Từ Phàm cười ha ha nói.
Không lâu sau, Trảm Linh xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
“Đại trưởng lão, có Yêu Tôn xâm phạm, có cần ra tay hay không?” Trảm Linh có phần hưng phấn nói.
Nghiên cứu Thần Thông Hạch Bạo thời gian dài như vậy, mặc dù chưa thành công, nhưng hắn vẫn hơi tâm đắc.
“Đại trưởng lão cảm thấy thực lực của Yêu Tôn này thế nào?” Từ Phàm hỏi.
“Thực lực bình thường, cháu trai lấy tiên khí cho ta, cũng chỉ cần năm sáu đao.” Trảm Linh đánh giá nói.
“Vậy Chiến Linh trưởng lão kí có thể đánh Yêu Tôn này tàn phế hay không, Nguyệt Tiên có một đạo khí tên là Thú Vạn Lồng, có thể nô dịch Yêu thú và Yêu tộc.” Từ Phàm nói.
“Đã hiểu, đại trưởng lão thấy ổn là được.” Trảm Linh nói xong rồi biến thành một tia huyết quang, bay ra khỏi Ẩn Linh Môn.
“Nói không đánh chết, đánh cho tàn phế thì lại rất dễ dàng, đã lâu không đánh nhau cũng hơi gượng tay rồi.” Trảm Linh ha ha nói.
“Đợi Trảm Linh trưởng lão thắng lợi trở về!” Từ Phàm cười nói.
Sau đó lại nhìn về phía Yêu Tôn trong quầng sáng gật đầu.
“Nếu ta không nhìn nhầm thì chắc đây là một con chồn trắng, hẳn là rất thích hợp làm thú cưng cho Nguyệt Tiên.” Từ Phàm nói.
Lúc này con chồn trắng trong quầng sáng đang dùng bản mệnh Thần Thông Ẩn Nặc, bắt đầu thăm dò xung quanh nơi được cho là cấm địa trong mắt Yêu Tộc.
“Đều nói có một đám Nhân tộc khủng bố sống trong cấm địa này, chỉ cần Yêu tộc đi vào trong đó thì sẽ phải bị trời đánh.”
“Hôm nay ta muốn thăm dò một chút là thật hay giả, tốt nhất là nhận được phần thưởng của tộc Xích Hỏa Lân Yêu kia.” Yên Tôn nói.
Lúc này nàng hóa thành nguyên hình, xuyên qua khu vực bên trong Tiên thành Lâm Sâm.
Lúc sắp tới gần Tiên thành, Yêu Tôn ngừng lại, nhìn về Tiên thành đằng xa, cười nói: “Cũng không có khủng bố như trong truyền thuyết.”
“Khủng bố hay không khủng bố, ngươi biết là do ai không?”
Một giọng nói vang lên bên cạnh Yêu Tôn.
Một loại cảm giác chết chóc dâng lên trong lòng Yêu Tôn, nàng cảm thấy mình như chú gà con bị mắc nghẹn ở cổ.
Yêu Tôn lập tức bất ngờ lui xa khỏi Trảm Linh, cảnh giác nhìn hắn.
“Không cần nghĩ tới chuyện chạy trốn, vậy thì ngươi sẽ chết nhanh hơn.” Trảm Linh trưởng lão đứng đúng ở đó nói.
Trảm Linh trưởng lão đứng yên giữa không trung, phía sau là Huyết Hải trôi lơ lửng ngập trời, màu đỏ máu trong mắt làm Yêu Tôn cảm thấy khiếp sợ.
“Ta tên là Trảm Linh, trưởng lão của Ẩn Linh Môn, tiểu Yêu Tôn mau khai tên của ngươi.”
Lúc này Trảm Linh cũng không vội, hắn nhìn ra đây chỉ mà một con chồn cái, cũng mất đi hứng thú đánh một trận.
Hắn rất hiếm khi ra tay với phụ nữ, mẫu Yêu cũng vậy.
Nếu thật sự phải ra tay, hắn cũng sẽ dùng mấy chiêu để giải quyết chứ không hành hạ đến chết như lúc trước.
“Yêu Tôn Khiết Vũ.” Yêu Tôn Khiết Vũ cảnh giác nhìn Trảm Linh nói.
“Yêu tộc dị chủng sao?” Trảm Linh cảm thấy hứng thú hỏi.
“Tôn giả Nhân tộc, ta vô tình mạo phạm, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước đây.” Yêu Tôn Khiết Vũ nói xong đã lập tức muốn dùng Thần Thông bản mệnh chạy trốn.
Yêu Tôn Khiết Vũ mới vừa khởi động Thần Thông bản mệnh, lập tức cảm thấy trên bầu trời có năm sáu tia sát khí đã chỉa vào mình, mỗi tia đều có cảm giác có thể lấy cái mạng nhỏ của mình.
“Tiểu Yêu Tôn một khi đã tới, ngươi còn muốn chạy?” Trảm Linh cười hỏi.
“Cho ngươi hai lựa chọn, một là theo ta về Ẩn Linh Môn, có một chuyện tốt muốn giao cho ngươi.”
“Hai chính là hành hung ngươi một trận, mang theo ngươi về Ẩn Linh Môn.”
Trảm Linh nói xong Huyết Hải sau lưng bắt đầu bạo động, Huyết Linh ẩn chứa trong biển máu kia, thỉnh thoảng tuôn ra từ trong biển máu, dùng ánh mắt khủng khiếp nhìn chằm chằm Yêu Tôn Khiết Vũ, giống như muốn hòa làm một với nàng.
“Tiểu Yêu Tôn, ta thấy ngươi là con cái mới cho ngươi đãi ngộ này, hy vọng ngươi có thể hiểu được.” Trảm Linh nói.
“Được rồi, nói ra lựa chọn của ngươi.” Trảm Linh lạnh lùng nhìn vào tiểu Yêu Tôn.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm khái, ánh mắt của Vô Địch Yêu Tôn kia nhìn mình e là giống hệt ánh mắt mình nhìn tiểu Yêu Tôn này.
“Ta...” Yêu Tôn Khiết Vũ hơi không nói nên lời.
Vốn định làm ăn nhỏ, ai dè lại mắc bản thân vào.
“Ta có thể dâng pháp bảo rồi rời khỏi không?”
Yêu Tôn Khiết Vũ nói xong lấy tất cả pháp bảo trên người mình ra, xếp thành một tòa núi nhỏ.
Trảm Linh chỉ nhẹ nhàng liếc mắt qua.
“Ngay cả một đạo khí cũng không có?” Trảm Linh khinh thường nói, trong giọng nói còn có chút cảm giác thương hại.
“Đây là tất cả gia sản của ta, ta vừa mới lên cấp Yêu Tôn không lâu, không có quá nhiều đồ.” Yêu Tôn Khiết Vũ nói xong, cúi đầu xuống, cảm giác rất xấu hổ.
“Bỏ đi, vẫn là ngươi theo ta trở về thôi.” Trảm Linh nói.
Đều là Yêu Tôn rồi, cho dù là vừa mới lên cấp ngay cả một đạo khí cũng không có, cả đời này cũng chỉ tạm thời chấm dứt rồi.
“Ta có thể đi không, huynh đệ tỷ muội của ta còn chờ ta trở về.” Yêu Tôn Khiết Vũ có phần đáng thương nói.
“Sau khi tới Nhân giới, ta chưa từng giết Nhân tộc, những huynh đệ tỷ muội kia của ta cũng như vậy, thậm chí còn buông tha không ít.”
“Tôn giả Nhân tộc, ngươi hãy thả ta đi.”
Yêu Tôn Khiết Vũ càng nói càng đáng thương.
“Vừa vặn có thể dẫn những huynh đệ tỷ muội đó của ngươi cùng tới đây.”
“Đừng cho là ta hại ngươi, thật sự có chuyện tốt giao cho ngươi.” Giọng điệu Trảm Linh chắc nịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận