Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh

Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh - Chương 916: "Thành ý" ( 2 ) (length: 7700)

Thiên Diệu bản thân còn là tiểu ma vương cảnh giới ngọc tiên, ở trong tay thứ kia thì chẳng là gì cả.
Quả nhiên đám chúng nó từ kính tượng bào cung sinh ra, trời sinh đã bị Lược Linh Giả quản chế sao?
Trong một sát na, sắc mặt Kình Cương vô cùng khó coi.
"Thành Xu tâm ma kiếp là t·h·ù c·ô·ng kiếp..."
Thanh âm Lạc Huyên trầm trọng, "Vì sao trời chi quang sắp nhập thể thì bị một bàn tay lớn từ hư không đánh gãy."
Bàn tay lớn?
"Không thấy rõ đối phương dáng dấp ra sao?"
Thiên Diệu cũng không thấy được.
Lòng Kình Cương càng nặng trĩu, "Nếu Lược Linh Giả ra tay, Cố Thành Xu, ngươi lấy cái gì mà còn đứng được ở đây?" Hòn đá núi của hắn có thể mài ngọc, nói không chừng còn có thể từ trong người nàng ta tham khảo được vài thứ.
"Ta có thể đứng ở đây, đương nhiên là bởi vì ta có bản lĩnh, đồng bạn của ta lợi h·ạ·i."
Cố Thành Xu không để ý nó thăm dò, "Đồng bạn của ta lôi tinh linh Đoàn Đoàn, lúc trước Hoán Quang đại nhân không nói với các ngươi sao?"
Kình Cương: "..."
Nó híp mắt lại, che giấu hung quang bên trong, "Tiểu hữu ngược lại là v·ậ·n m·ệ·n·h tốt."
Thì ra Lược Linh Giả cũng sợ lôi sao?
Xem ra, chẳng lẽ giữa chúng nó có rất nhiều điểm chung?
Nếu đã vậy...
"Tự nhiên, không có số ph·ậ·n thì ta cũng không thể đứng ở đây để các hạ cố ý yêu cầu gặp mặt."
Kình Cương: "..."
Nữ nhân này còn không kh·á·c·h khí hơn cả Lạc Huyên!
Cố Thành Xu nhếch khóe miệng với nó, "Các hạ đến đây, gặp ta chỉ là t·i·ệ·n thể, thật ra là muốn chúng ta hỗ trợ, hủy kính tượng bào cung đi?"
Kình Cương: "..."
Nó rất muốn phủ nh·ậ·n, nhưng sự thật là vậy.
Tê ~ Không ngờ bất tri bất giác, nó đã bị tiểu nha đầu này dắt mũi.
Nó xoay xoay cái ly trong tay, "Tiểu hữu cũng cảm thấy kính tượng bào cung... không dễ hủy?"
Hiện tại không việc gì quan trọng hơn hủy kính tượng bào cung.
Kình Cương đè nén mọi tâm tư, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Thành Xu.
Con nhỏ này khắc chúng nó, cũng khắc Lược Linh Giả.
Hủy kính tượng bào cung, có nàng nhúng tay vào có lẽ còn tốt hơn.
"Các hạ tới đây để chúng ta nạp liệu t·h·i·ê·n lôi t·ử đi?"
Cố Thành Xu không biết vị ma vương này đã nghĩ ngợi bao nhiêu trong thời gian ngắn, ngược lại hỏi: "Không biết mang theo bao nhiêu thành ý?"
Kình Cương: "..."
Nó ngẩn người.
Mang thành ý gì?
Trong việc hủy kính tượng bào cung, lợi ích của mọi người không phải là nhất trí sao?
Ba người Tiêu minh chủ con mắt lấp lánh, mang theo chút ý cười.
Đúng vậy, không có thành ý thì dựa vào cái gì mà làm?
Tuy nói việc hủy kính tượng bào cung là quan trọng nhất, nhưng Thái Thượng đ·u·ổ·i t·ử, ngược lại có thể bị đám Nguyệt Quỷ kia tính toán.
Một khi chúng nó không còn sợ hãi...
Không nói đâu xa, ít nhất nạp liệu t·h·i·ê·n lôi t·ử có thể tăng gấp mười lần, đến lúc đó chúng nó lại dùng nạp liệu t·h·i·ê·n lôi t·ử quay lại đối phó bọn họ...
"Nạp liệu t·h·i·ê·n lôi t·ử là sư tổ ta khổ tâm nghiên cứu ra, chuyên môn đối phó các ngươi."
Thanh âm Cố Thành Xu lạnh lùng, "Tài liệu dùng làm nó vô cùng trân quý, sự bá đạo của nó các hạ cũng đã sớm thấy qua. Mấy năm nay, vì tạo thêm nạp liệu t·h·i·ê·n lôi t·ử, sư tổ ta Vô Thương đã bỏ cả tu luyện, trăm năm qua ta, một tiểu bối, đều tấn giai t·h·i·ê·n tiên, còn sư tổ thì vì không có thời gian tu luyện mà tu vi trì trệ."
"..."
Bản vương còn phải cảm tạ sao?
Kình Cương nghiến răng nghiến lợi, cố không mở miệng cãi nhau với nàng, tránh m·ấ·t phong độ, làm hỏng chuyện lớn.
Tu sĩ không tin tưởng chúng nó, chắc là không dám tự mình vào Hắc Bảo đánh sập Kính Tượng Bào Cung.
Vậy nên việc này cứ để chúng nó tự làm.
Trong bóng tối, Kình Cương thử khoét một cái lỗ trên Kính Tượng Bào Cung, nhưng dù nó dùng hết th·ủ· đ·o·ạ·n cũng chỉ để lại một vết nhạt, dường như toàn bộ lực c·ô·ng kích của nó đều bị Kính Tượng Bào Cung hấp thụ.
Vết nhạt đó không bao giờ tồn tại đến ngày thứ ba thì sẽ hoàn toàn biến mất.
"Các hạ muốn mượn nạp liệu t·h·i·ê·n lôi t·ử của sư tổ ta..."
Cố Thành Xu khẽ động dưới chân, cảm giác tiền bối Lạc Huyên bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng bảo vệ nàng, trong lòng rất an tâm. Tựa như không thấy được khuôn mặt đen đủ đường của ma vương Kình Cương, không thấy được bốn cái giác đối xứng của hắn còn đỏ hơn lúc mới gặp, "Vậy đi, hai kiện thượng phẩm p·h·áp bảo đổi một mai nạp liệu t·h·i·ê·n lôi t·ử."
"... Cổ đạo hữu, Lạc đạo hữu cũng có ý này sao?"
Kình Cương hối h·ậ·n.
Biết vậy đã không tò mò con nhỏ này.
Nếu như nàng không đến, nó nói chuyện với Lạc Huyên và lão giả chắc sẽ dễ hơn.
Kình Cương cảm thấy họ coi trọng đại cục hơn.
Ngược lại Cố Thành Xu, một tiểu nha đầu mới ra đời, tâm không để vào đâu, lại khích tướng nó, hình như h·ậ·n không thể giữ nó lại đây.
Kình Cương không nhìn Cố Thành Xu, chỉ nhìn hai người có thể quản lý được nàng.
"Đúng vậy!"
Lạc Huyên mở miệng trước, "Chúng ta có thể tâm bình khí hòa ngồi ở đây nói chuyện chính là nhờ Vô Thương đạo hữu vô tư nỗ lực."
Không có nạp liệu t·h·i·ê·n lôi t·ử của hắn, đừng nói phản s·á·t Nguyệt Quỷ, họ còn chưa chắc giữ được m·ệ·n·h.
Lạc Huyên ủng hộ Cố Thành Xu, "Cái vụ tạc ngoài kia các hạ đã sớm thấy rồi, chắc phải rất tự tin vào việc tạc Kính Tượng Bào Cung chứ."
Kình Cương: "..."
Thật bực.
May mà Thượng Quan không đến, nếu Thượng Quan đến chắc đã lật bàn rồi.
Chúng nó bị ép, một đường đi đến bây giờ.
Nếu như không phải vì những cái gọi là nạp liệu t·h·i·ê·n lôi t·ử kia thì ba mươi vạn đại quân trong tay...
Kình Cương tức đến n·g·ự·c đau, "Các vị đánh lui Lược Linh Giả một lần thì cho rằng sau này... tất cả đều có thể kh·ố·n·g chế sao?"
Ánh mắt nó âm lệ, "Ha ha, nếu vậy thì lúc trước các ngươi sợ cái gì? Nói gì với chúng ta?"
Muốn dắt mũi nó sao, nằm mơ!
"Lạc Huyên, lão giả, bản vương hỏi lại lần nữa..."
"Mười lần cũng là câu t·r·ả lời này."
Cố Thành Xu cắt ngang lời, "Nhân tộc p·h·áp bảo, các ngươi không dùng được, thứ này ở chỗ các ngươi tính là đồ p·h·ế vật, đến cả đồ p·h·ế vật mà các ngươi cũng không nỡ, còn nói hợp tác gì với chúng ta, Kình Cương đại nhân, ngài tới đây để diễn hài à?"
Kình Cương: "..."
Mặt mũi nó dữ tợn.
"Chúng ta phải gánh chịu nguy hiểm Lược Linh Giả xuất hiện, các ngươi cũng vậy."
Cố Thành Xu không nể nang, "Chỉ muốn chúng ta ra tay mà các ngươi chẳng nỗ lực gì, giơ cao chờ sung sướng, xin lỗi, hợp tác như vậy chúng ta không thèm."
Lược Linh Giả còn đ·u·ổ·i tới tận tâm ma kiếp của nàng.
Bí giới... người ta có bỏ qua đâu?
Sói đi ngàn dặm ăn t·h·ị·t, đám Nguyệt Quỷ này, hễ cho một chút mặt mũi thì có lẽ lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tài nguyên của chúng đã khô kiệt, nếu vì phòng Lược Linh Giả mà đòi chia một vùng t·h·i·ê·n địa ở bí giới thì sao?
Hôm nay lùi bước, thì ngày sau...
Lược Linh Giả chưa diệt thì chúng ta phải luôn cung phụng Nguyệt Quỷ như đại gia vậy sao?
Hậu quả như vậy, Cố Thành Xu không thể chịu được.
Tiên giới và tu sĩ Tam Thập Tam Giới đều không thể chịu được.
Lạc Huyên lập tức đứng lên, "Kình Cương, ngươi tới đây để đùa bỡn chúng ta, hay muốn mượn Lược Linh Giả áp chế chúng ta?"
g·i·ế·t đi!
g·i·ế·t một cái bớt một cái.
Đợi g·i·ế·t đến kha khá rồi thì Lược Linh Giả cũng vô p·h·áp mượn dùng linh khí bộc p·h·át nữa, cứ t·r·ộ·m linh như vậy sao?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận