Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh

Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh - Chương 488: Họa "Bánh" ( 1 ) (length: 8017)

Nam vương c·h·ế·t, Phi Lương c·h·ế·t, mười bảy nguyên anh tiểu vương cùng một đám đại nguyệt quỷ lục giai, thất giai, bát giai toàn quân bị tiêu diệt?
Kiều Nhạn không ngờ nàng chỉ tấn giai một chút thôi, thế mà xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Không phải đáng lẽ ra tay đại s·á·t tứ phương là nàng sao?
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mà.
Vì sao lại luống cuống tay chân tấn giai hóa thần chứ?
Không phải là muốn khi mấy tên hỗn đản kia đến, có thể thay sư muội giết đến bọn chúng hoa rơi nước chảy sao?
Kiều Nhạn vẻ mặt u oán, "Đại sự như vậy, các ngươi chờ ta một lát không được sao?"
"Chẳng lẽ chuyện này chúng ta muốn chờ là chờ được chắc?"
Cố Thành Xu đối với sư tỷ cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng biết Đoàn Đoàn ở đây không biết thu liễm gì cả, đặt điểm khởi đầu cao như vậy, đây là muốn hố c·h·ế·t nàng nha, "ngược lại là ngươi, chẳng được con nhím thông minh."
Nàng?
Nàng làm sao?
Kiều Nhạn nhíu mày.
Hình dáng con nhím tấn giai, nàng đương nhiên cũng thấy được, nhưng mà...
Kiều Nhạn đột nhiên nghĩ tới điều gì, lén lút liếc nhìn Đoàn Đoàn đang bị đ·â·m vị cuốn lấy, nhỏ giọng truyền âm nói: "Ngươi còn có mặt mũi trách ta? Đoàn Đoàn là ai ôm về hả?"
Khi nàng ngửi được mùi t·h·ị·t của mình trong lôi kiếp, đáng thương biết bao a!
Nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, thậm chí không dám cho người khác biết nàng chật vật đến mức nào, nếu không phải khi tấn giai xong, t·h·i·ê·n địa có khen thưởng khác, giúp nàng xuất hiện hoàn chỉnh, chắc nàng không dám gặp ai mất!
"Chúng ta hai người rốt cuộc là ngươi l·ừ·a ta nhiều, hay là ta hố ngươi nhiều?"
Ách ~ Đại gia kẻ tám lạng người nửa cân thôi!
Cố Thành Xu khựng lại một chút, dứt khoát chơi x·ấ·u, "Sư tỷ, hiện tại ngươi là tu sĩ hóa thần, phải đại nhân đại lượng chứ."
". . . Chỉ biết k·h·i· ·d·ễ ta."
Kiều Nhạn c·ắ·n răng chỉ lên trán nàng, "Về sau phải thành thật một chút, có gì thì để ta, cái người cao lớn này ra mặt trước."
Sư tổ và sư phụ mà biết chuyện hôm nay, chắc chắn lại khinh bỉ nàng thôi.
"Sư tỷ, vậy ngươi cần phải thông minh hơn chút nữa mới được."
Kiều Nhạn trừng mắt, "Ngươi dám nói ta không thông minh?"
Dù nàng không được thông minh bằng con nhím, cũng không thể nói trước mặt nàng chứ?
"Ha ha!"
Cố Thành Xu vội vàng bỏ chạy, "Ta có nói gì đâu, chắc chắn ngươi nghe lầm."
Kiều Nhạn: ". . ."
Thật muốn đ·á·n·h người mà!
Rõ ràng là nàng mới là người bị hố kia.
"Kiều sư tỷ, người của liên minh cũng đến rồi, ngươi mau ra đây tiếp kh·á·c·h đi kìa!"
Uyển Linh Lung dẫn các đệ t·ử chấp sự của các phong chiêu đãi kh·á·c·h khứa bốn phương, bận đến đổ mồ hôi, chỉ là không ưa nổi nàng nhàn hạ như vậy.
Kiều Nhạn: ". . ."
Nàng bất đắc dĩ dương nắm đấm về phía sư muội của mình, mới lau mặt, dịu bớt biểu cảm trên mặt, mang nụ cười không kẽ hở, đi biểu diễn cho nhóm kh·á·c·h nhân đến chúc mừng.
Cố Thành Xu không muốn tham gia vào náo nhiệt bên ngoài, con nhím nhỏ nhà nàng cũng tấn giai nha.
Yêu thú sau bát giai, liền có thể hóa thành hình người.
Con nhím là tiểu yêu thú, hình người của nó...
Cố Thành Xu đặc biệt chờ mong.
Nàng hoài nghi hình người của tiểu gia hỏa, cũng xấp xỉ nguyên anh tu sĩ thôi.
Dù nàng cũng chưa từng gặp qua nguyên anh của sư phụ sư tỷ, nhưng mà, càng chưa từng thấy, càng hiếu kỳ mà!
"Con nhím, chúc mừng ngươi nha!"
Nụ cười của Cố Thành Xu và nụ cười của Đoàn Đoàn gần như giống nhau, con nhím theo bản năng lùi về sau.
"Nó sắp hoá hình rồi, lợi h·ạ·i chưa, chẳng thèm nghe ta nói luôn kìa."
Đoàn Đoàn đúng lúc lên tiếng, "Thành Xu, ta muốn xem nó hoá hình, nó cứ không chịu đó, ngươi mau nói nó đi."
"Ta không..."
Hóa thành hình người, con nhím cũng chờ mong đã lâu, nhưng mà...
Vừa tấn giai, nó liền thấy được dáng vẻ của mình.
A a a, ai mà ngờ được, có một ngày thân là phệ hồn chuột mà nó lại vì tấn giai quá nhanh, sợ người khác thấy hình dáng của nó chứ?
Thanh âm con nhím cũng mang tiểu nãi âm giống như Đoàn Đoàn, "Ta không muốn biến thành hình người, ta là yêu thú, rất nhiều đại yêu lợi h·ạ·i của yêu tộc chúng ta sau khi tấn giai, đều càng t·h·í·c·h hình dáng ban đầu của mình hơn."
"Hừ hừ, đừng có dát vàng lên mặt, ngươi là đại yêu sao?"
Đoàn Đoàn vừa vung cái đuôi nhỏ chắn đường lui của nó, vừa nói: "Con nhím, ngươi cũng đừng gượng gạo nữa, ở đây ngươi là nhỏ nhất đó, dù có biến thành hình dáng gì, ta và Thành Xu đều có chuẩn bị tâm lý rồi."
Thật sao?
Con ngươi đen láy như hạt đậu của con nhím nhìn về phía Cố Thành Xu.
Cố Thành Xu trịnh trọng gật đầu với nó.
"Nếu ta hoá thành hình người, liền là tiểu nguyệt oa t·ử đến đường cũng không biết đi, các ngươi nhất định phải xem sao?"
Tiểu nguyệt oa t·ử?
Mềm... Đến đầu cũng không ngóc lên được sao?
Một nụ cười thoáng qua trên mặt Cố Thành Xu.
Đoàn Đoàn quăng quẫy đuôi, "Không sao, ta có thể cõng ngươi một lát."
"Vậy các ngươi xem đi!"
Con nhím bất đắc dĩ, một cái nhảy vọt, nhảy lên lưng Đoàn Đoàn, "Sau khi biến thân, ta sẽ không biết đi đường cũng không biết nói chuyện đâu đó, Đoàn Đoàn ngươi cũng không được động lung tung, ta sẽ rớt xuống bị té đó." Vừa dứt lời, linh quang lóe lên, nó biến thành một tiểu nam oa nhi trắng trắng mềm mềm dài không quá ba tấc, tiểu oa nhi này ra sức đạp thẳng cẳng trong đám lông tơ mềm mại thật dày của Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn: ". . ."
Tuy thần thức có thể xem, nhưng mắt thì không xem được a!
Đoàn Đoàn thăm dò đuôi qua, vòng thành một cái hình oa nhỏ, nhẹ nhàng chụp một cái, liền chụp tiểu oa nhi ra.
Cố Thành Xu vội ngồi xổm xuống, cẩn t·h·ậ·n nâng lên tay, "Đoàn Đoàn, cho ta ôm một cái với."
"Tay ngươi không tốt bằng đuôi ta đâu."
Đoàn Đoàn quăng đuôi lâu hơn một chút, liền đặt trước mặt ngắm, càng ngắm càng muốn cười, "Phốc ~, con nhím, ngươi không mặc quần áo."
Con nhím: ". . ."
Hừ ~ Chẳng lẽ nó không biết hai người họ sao?
Dù nó có x·u·y·ê·n quần áo, Đoàn Đoàn cũng sẽ lột thôi.
"Không sao, ta lập tức có thể luyện cho ngươi một bộ."
Cố Thành Xu giơ tay ở dưới đuôi Đoàn Đoàn, "Con nhím, ngươi thật đáng yêu, rất xinh đẹp."
"Con nhím sao?"
Tô Nguyên lén la lén lút lút lao tới, "A a a, nhanh cho ta xem với."
Con nhím: ". . ."
Biến thân đã không còn khả năng, nó hết luyến tiếc hé miệng, đang định k·h·ó·c cho bọn họ xem, nhưng không ngờ Tô Nguyên lập tức lại nói thêm một câu, "A, ta có một bộ tiểu p·h·áp y nè, vừa vặn cho nó x·u·y·ê·n."
"Mau lấy ra đây."
Cố Thành Xu không lo được, Tô Nguyên sao lại có loại tiểu p·h·áp y này, "Cẩn t·h·ậ·n x·u·y·ê·n một chút."
"Yên tâm!"
Tô Nguyên lấy ra một cái yếm đỏ trong ánh mắt chờ mong của họ, "Xem này, trẻ con chỉ cần mặc cái này là được."
Thật sao?
Con nhím thâm biểu hoài nghi.
Bất quá, cái yếm này trông có vẻ vừa người thật.
Hơn nữa nó x·á·c thực thấy trẻ con nhân tộc x·u·y·ê·n loại yếm đỏ này.
"Xem này, x·u·y·ê·n lên cái yếm đỏ này, cười một cái nữa, là một em bé đáng yêu đó."
Mắt Tô Nguyên vừa đen vừa sáng, hưng phấn như muốn ôm con nhím, Cố Thành Xu sợ hắn làm ra chuyện không thể vãn hồi, vội vàng ôm nó vào lòng bàn tay, "Của ta."
"Ta biết, cho ta ôm thôi!"
"Con nhím sẽ không muốn."
"Sao ngươi biết?"
"Chính nó nói với ta đó."
"Thành Xu..., ta đã chuẩn bị yếm cho nó rồi, ngươi cũng cho ta ôm một cái đi mà."
"Meo ~"
Đoàn Đoàn nhảy lên, nhảy lên vai Cố Thành Xu, vẫy đuôi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Nguyên.
Ách ~ Tô Nguyên không sợ Cố Thành Xu, chỉ sợ Đoàn Đoàn thôi.
Gia hỏa này có thể nắm thóp m·ệ·n·h môn của hắn sau này đó.
"Đoàn Đoàn, ta cũng chuẩn bị cho ngươi một cái yếm nè."
"Ngươi tự giữ đi!"
Đoàn Đoàn tức giận, "Thành Xu sẽ chuẩn bị cho ta."
"Đúng đúng! Không tới phiên ngươi."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận